Triệu Vũ Quốc gọi ám vệ kia xuất hiện, thực ra hắn cũng không nói được lời gì, bởi vì chuyện phát sinh hắn đâu có biết gì, ám vệ chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, làm sao có thể lưu ý an nguy mỗi người suốt cả ngày trong hậu cung? Huống chi người kia không có danh phận gì, thậm chí còn không phải tú nữ!
Bất quá ám vệ kia thường đi theo Triệu Vũ Quốc, tự nhiên hiểu được vị trí Tuyết Dao trong lòng Triệu Vũ Quốc, hơn nữa cũng biết võ công Tuyết Dao không phải thường, trong lòng dĩ nhiên hiểu muốn tặng một cái chết cho nàng tú nữ nho nhỏ kia cần gì phải dùng thủ đoạn ngu xuẩn kia, cho nên khi Triệu Vũ Quốc gọi hắn đi ra ngoài, câu trả lời sớm đã được hắn chuẩn bị chu đáo.
Lý Xuyến Nhi kia có tật giật mình, thấy ám vệ đi ra thì trợn tròn mắt, không tự chủ được vội hướng cậu mình cầu cứu, Trương Nham không muốn trong thời điểm mấu chốt này mà cô cháu gái lại xảy ra chuyện không hay, bất kể ám vệ kia có trông thấy hay không, hắn liền giành lời trước, vừa vặn Triệu Vũ Quốc cũng lười biếng dính vào mấy chuyện rối rắm này, coi như cả hai bên đều ổn thỏa.
Tuy nhiên xảy ra chuyện này cũng coi như cho Trương Nham được vài phần sĩ diện, cũng là thỏa mãn lòng hắn!
Trở lại cung, Tuyết Dao im lặng không nói một lời khiến tiểu cung nữ đi theo nàng run rẩy không thôi, nghĩ vừa bị Tuyết Dao cho hai cái tát, lúc này vẫn còn đang đau rát, liệu có làm gì khác nữa… nghĩ mãi không sao hiểu được, một cô nương nhu nhược như vậy lại có thể ra tay mạng như thế…
- Nhờ ai mang đến thì nhờ người đó mang ngươi đi đi!
Tuyết Dao lạnh lùng nói.
- Cô nương… Mới vừa rồi… Ngài cũng biết mà, Lý cô nương kia là cháu ruột của Trương đại nhân, nô tì chỉ là một tiểu cung nữ, mạng như cỏ rác, không dám đắc tội…
Tiểu cung nữ bắt đầu khóc lóc.
- Cút!
Gương mặt Tuyết Dao lạnh lẽo khiến người khác kinh hãi, nàng ghét nhất chính là người không có khí khái, nha đầu này tìm đến đây vì muốn tìm cành cao để yên thân, phẩm tính không thuần lương khiến nàng chán ghét.
Không biết vì sao, giờ phút này nàng lại nhớ đến Ngũ Nhi, mặc dù Ngũ Nhi sợ chết, nhưng không giống loại tiểu cung nữ dám đổi trắng thay đen này, nếu như vừa rồi là Ngũ Nhi, có lẽ sẽ không nói gì, hoặc cùng lắm sẽ nói không thấy rõ…
Vừa rồi, tiểu cung nữ này còn định dùng tính mạng của nàng để nịnh nọt kẻ khác, điều này làm nàng tức giận, cho đã ra tay tặng một cái bạt tai.
Tiểu cung nữ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuyết Dao, lại nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng tất nhiên được như ý, nghĩ thầm: "Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng được rời đi, đúng là ngu xuẩn…"
Cho nên tiểu cung nữ trong miệng liên tục nói không muốn rời đi nhưng chân không ngừng bước ra, nghĩ tới cái tát tai phải nhận, ắt có ngày trả lại, trong lòng thầm tính toán phải làm sao mới có thể gần Lý Xuyến Nhi.
Tiểu cung nữ rời đi không lâu, Triệu Vũ Quốc liền đi tới, thấy Tuyết Dao ngồi ngay ngắn ở ghế không nói lời nào liền ân cần hỏi:
- Tức giận?
- Huynh tin lời tiểu cung nữ nói?
Tuyết Dao không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
Triệu Vũ Quốc ngồi xổm đối diện nàng, sủng nịch nhéo mũi Tuyết Dao, mỉm cười nói:
- Nàng nói xem.
- Hỏi huynh, huynh lại hỏi lại ta.
Tuyết Dao khẽ cười nhưng vẫn không buông tha hắn.
- Nếu không tin nàng, ta sẽ không gọi ám vệ kia tới diễn trò khiến lão Trương Nham ngậm miệng.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực, ôn nhu nói.
- Diễn trò? Huynh diễn ư?
Tuyết Dao khó hiểu.
Nghe Triệu Vũ Quốc kể lại tình huống khí nãy hắn cùng ám vệ phối hợp diễn trò xong, sắc mặt Tuyết Dao thả lỏng đi không ít.
- Bất kể nàng có tin hay không, nhưng ta thề, dù có bất kỳ chuyện gì, người ta tin tưởng chỉ có mình nàng!
Triệu Vũ Quốc cầm tay nàng nghiêm túc nói. Truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Nhìn ánh mắt thâm thúy kia, Tuyết Dao có cảm giác mình như hòa tan trong đó, cũng có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn, cảm nhận được trái tim đang đập dưới lớp vải áo, giờ phút này, nàng cảm giác mình và người nam nhân này không còn khoảng cách nữa, sự ngăn cách vốn tồn tại trong lòng bấy lâu cũng đã tan biến.
Ánh mắt của hắn lấp lánh khiến Tuyết Dao hốt hoảng, không biết làm sao, điều này khiến nàng lúng túng.
- Khụ khụ khụ, Lý Xuyến Nhi kia sau này sẽ được chọn?
Triệu Vũ Quốc nhíu mày:
- Nói bậy gì vậy, thật là làm người khác đau đầu.
Tuyết Dao xoa xoa cằm:
- Không đúng sao, hôm nay Lý Xuyến Nhi kia bày trò ngã vào hồ, chẳng phải là tin chắc kết quả như thế sao?
Tuyết Dao châm chọc.
- Nàng nha…
Triệu Vũ Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó như nhớ ra điều gì lại hỏi: - Không phải là nàng dùng roi sao? Tại sao lại dùng thương rồi?
- Ừ, hiện tại cảm giác dùng thương thuận tay hơn.
- Nàng mới nhớ lại những điều gì?
Triệu Vũ Quốc hỏi.
Tuyết Dao lắc đầu, nhíu mày nói:
- Cũng không có gì, thỉnh thoảng xuất hiện một đoạn ngắn trong mộng, nhưng lại đứt quãng không liên tiếp.
Đột nhiên, Triệu Vũ Quốc ôm chặt nàng vào lòng, nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nếu như nàng khôi phục trí nhớ, nàng có nguyện ý làm Hoàng hậu của ta không?
Tuyết Dao ngẩng đầu ngưng mắt nhìn hắn:
- Nếu như, ta là Hoàng hậu của huynh, cần cho huynh bao nhiêu năm, huynh mới giải tán hậu cung?
- Giải tán hậu cung?
- Ta cần một lời hứa!
Tuyết Dao cương nghị nhìn hắn.
Triệu Vũ Quốc trầm tư:
- Mười năm, cho ta mười năm!
Tuyết Dao cười rạng rỡ:
- Tốt, ta đồng ý gả cho huynh.
Triệu Vũ Quốc ngẩn ra, ngay sau đó gương mặt lộ ra sự kích động, nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu mới thốt nên một câu:
- Nàng có thể nói lại lần nữa được không?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao không nhịn được cười nói:
- Ha ha, ta nói, muốn gả cho kẻ ngốc là huynh đó.
- Ha ha ha, nàng đồng ý, cuối cùng nàng cũng đồng ý.
Dứt lời, Triệu Vũ Quốc kích động ôm chầm lấy Tuyết Dao, hoàn toàn bỏ qua hình tượng lạnh lùng của mình.
- Ha ha, nàng đồng ý, Tuyết Dao nàng đồng ý gả cho ta…
Từ nhỏ đến giờ, Triệu Vũ Quốc chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, thậm chí kể cả lúc lên ngôi Hoàng đế hắn cũng không cao hứng như thế này.
- Được rồi mà, thả ta xuống, ai nhìn thấy lại cười huynh đấy.
- Mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn ôm nàng…
- Huynh xấu…
Chuyện hôm nay xảy ra với Lý Xuyến Nhi không làm Tuyết Dao phiền lòng bằng việc nàng đáp ứng làm Hoàng hậu của Triệu Vũ Quốc, nàng hiểu, một khi đồng ý bước lên ngôi vị Hoàng hậu, tương lai thống lĩnh lục cung sẽ gặp phải nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa.
- Aizzz. Nếu không đồng ý, huynh ấy sẽ đau lòng…
Không có cách nào ngủ được, Tuyết Dao định ngồi dậy để bình phục tâm tình.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể ngủ lại, trời lại nóng, liền mở cửa sổ, ánh trăng như dòng nước nghiêng chảy vào nhà, chiếu trên chiếc giường hoa mỹ, lại chảy trên cả Dạ Mị đặt bên gối, phản chiếu lên Hắc thủy tinh tựa như mực…
Trăng thanh gió mát làm lòng người say mê, tâm tình Tuyết Dao dần dần lắng xuống, đầu từ từ trống rỗng, lúc này tốt nhất là ngồi xuống vận công, nàng không dám trễ nải, lập tức ngồi xếp bằng, lưu chuyển chân khí trong người.
Mà khi nàng ngồi xuống, một màn khó tin xảy ra, Hắc thủy tinh trên Dạ Mị hấp thụ ánh trăng bắt đầu biến hóa, từ khối thủy tinh đen như mực phóng ra một cỗ năng lượng, không bao lâu, cỗ năng lượng bé nhỏ hấp thụ được khí lực trở nên cường đại làm cho chân khí trong cơ thể Tuyết Dao tràn đầy. Tuyết Dao cảm thấy chân khí trong cơ thể không khống chế được cũng hướng khối năng lượng kia lao tới, chân khí trong cơ thể tản ra lòng Tuyết Dao hoảng hốt, nàng khởi động nội lực, nhìn thấy chân khí toàn thân bị một màn nước xoáy màu đen hấp thụ đi…