Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 11


Bất Ý hướng về phía cây đàn thập lục, nhẹ nhàng ngồi xuống đệm thử dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại gảy dây đàn, âm điệu lúc trầm lúc bổng, làm lòng người phiêu dạt.

Khúc nhạc vui vẻ kia bỗng bắt đầu trầm lặng, day dứt bi thương, khiến cho người nghe cũng không khỏi chạnh lòng
Ngôn Tận nhắm mắt thưởng nhạc, chén trà bên cạnh tỏa hơi nghi ngút, tiếng chuông gió ở ngoài vang lên lanh canh.

Bất Ý càng đàn lại càng đau, dường như đem theo tất cả tâm tư tình ý của nàng gửi vào trong khúc nhạc, lại như đang trách móc Ngôn Tận đã khiến nàng đau khổ
Tiếng đàn dứt đi trong nghẹn ngào, âm thanh êm dịu khẽ vang như biển lặng yên bình kết thúc bản nhạc.

Ngôn Tận lúc này mở mắt, hắn lại vỗ tay mấy cái: " Hoàng hậu, đàn rất hay".

Bất Ý mỉm cười, dường như vẫn chưa thể dứt ra khỏi tiếng nhạc, nàng đứng lên cùng Ngôn Tận bước ra ngoài Dưỡng Tâm điện
Bên ngoài trờ đã về chiều, ánh tà dương nhảy múa trên tường thành đỏ rực như đổ lửa loang lổ khắp nơi, mặt trời giống như một khối cầu đỏ rực chiếu xuống, hùng vĩ mà lại tráng lệ.


Ngôn Tận nắm tay Bất Ý bước lên bậc cấp cuối cùng, trên thành cao lộng lên từng cơn từng cơn gió
Hắn cùng nàng đứng ngắm hoàng hôn buông xuống trước mắt, lại vui vẻ mà trò chuyện xưa.

Còn nhớ năm ấy, cũng tại nơi tường thành cao này, khi ấy Đan Linh quý phi còn chưa xuất hiện, mà Bất Ý cùng hắn mới trở về từ chuyến Thanh tuần, nàng ở trên cao lầu này, ngắm nhìn những mái ngói lộng lẫy nhớ về Tản Hoa thành
Người ta nói, có thể ở trên tường thành này ngắm nhìn những mái ngói xanh kia chính là phúc phận cả đời của nàng, Bất Ý lúc ấy cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau này nàng lại thấy cái phúc phận ấy khiến nàng đau khổ biết bao nhiêu.
Khi ấy, Ngôn Tận từ phía dưới ngước nhìn lên, lại thấy nàng ở đó, giống như người họa trong cảnh sắc trời xanh tuyệt đẹp vô cùng.

Hắn bước lên cùng nàng, lại nhẹ nhàng phủ hoàng bào choàng lên người nàng
Nghĩ lại lúc ấy thật vui vẻ biết bao nhiêu.

Bất Ý nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Ngôn Tận, hắn vòng tay qua ôm lấy eo nàng: " Bất Ý, hôm nay có một tờ tấu chương đem tới từ phía Bắc Thanh thành, mọi năm vào dịp cuối thu đầu đông trong cung lại tổ chức du tuần một lần, mà lần này trẫm muốn tới đó"
" Thần thiếp nghe nói Bắc Thanh thành cảnh sắc tuyệt đẹp, vào dịp này còn có lễ hội thả đèn.

Mà trước nay thần thiếp chỉ nghe qua, chứ cũng chưa thật sự tận mắt nhìn thấy lễ hội đó"
Ngôn Tận lại gật đầu: " Vậy được, lần này chúng ta tới Bắc Thanh thành du tuần một chuyến", hắn mỉm cười nhìn nữ nhân trong lòng, cũng rất lâu rồi mới có thể thấy nàng vui vẻ mà hào hứng đi theo cùng hắn như vậy.

Ngôn Tận cảm thấy gió trời có chút lạnh, lại cởi bỏ lớp áo choàng, đem phủ lên người của nàng
Bất Ý có chút ngạc nhiên, nàng nhìn chiếc áo phủ lên vai, lại nhớ tới lần ấy ở trên tường thành này cũng được Ngôn Tận phủ áo choàng lên, nàng nở một nụ cười, xem ra lòng tin của nàng đã đúng.

Hoàng đế bây giờ mới thật sự là Ngôn Tận, thật sự là phu quân trước sau như một của nàng
Bạch Nhan đứng đằng sau nàng, lại cầm cây lược nhúng vào nước hoa chải lên tóc nàng, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của giai nhân ẩn ẩn hiện hiện trong tấm kính tử mờ đi bởi hơi nước: " Nương nương, hôm nay người ở Dưỡng Tâm điện tấu lên khúc đàn kia rất hay"
" Vậy sao, ta nhớ trong tẩm cung của chúng ta cũng có một cây đàn thập lục như thế.

Uyển Nhi, ngươi thử đi tìm xem"
" Chủ tử, người muốn chơi đàn sao?" Uyển Nhi lại ngạc nhiên, nhìn thấy nàng gật đầu khẽ ừm một tiếng, nàng ta mới liền chạy đi tìm cho nàng.

Bất Ý trong lòng nàng lúc này hỗn độn tâm tư, cảm xúc như nàng vừa mới hôm qua bước vào trong hậu cung này.


Cũng phải, hiện tại Ngôn Tận chính là yêu nàng
Phía bên này ở Điện Dưỡng Tâm, một bóng hình nam tử đứng lặng lẽ nhìn ngắm ánh trăng, công công ở bên cạnh hắn cũng nhìn ra được tâm tư của hắn, nhưng lại không trực tiếp nói ra.

Ngôn Tận đưa mắt nhìn về cây đàn thập lục, trong tâm trí vang lên giai điệu hồi chiều nghe được
Hắn đến bây giờ mới nhận ra tình cảm của nàng, ngày ấy khi nàng chọn hắn, hắn vốn nghĩ rằng nàng chọn hắn vì quyền lực của hắn, bởi hắn là Hoàng đế tương lai của Tỏa Liên quốc, mà quên mất rằng bản thân hắn cũng rất yêu nàng.
Năm ấy khi Ngôn Tận đem nàng đang lâm bệnh trả về Tản Hoa, trong lòng hắn cũng có bao nhiêu day dứt, hắn càng không thể chối bỏ đi sự thật rằng bản thân hắn yêu nàng.

Cho tới khi bức thư mật của Lạc Úy đem gửi về cho hắn, hắn mới nhận ra không chỉ có bản thân hắn yêu thương nàng mà Lạc Úy cũng rất yêu thương nàng, thậm chí còn có thể vì nàng mà hi sinh mạng sống của bản thân
Ngôn Tận khi ấy mới hiểu, nếu nàng không lấy hắn, Tiên đế sẽ dấy quân chiếm Tản Hoa.

Khi ấy hắn mới nhận ra rằng nếu nàng không phải là công chúa Tản Hoa, nàng hoàn toàn có thể gả tới cho Lạc Úy, nhưng nàng lại chọn gả cho hắn, một lòng toàn tâm toàn ý với hắn
Hoàng đế, người có bao giờ hối hận không?
Ngôn Tận biết Lạc Úy khi ấy có thể khiến nàng thay đổi tâm ý, không còn yêu hắn nữa vì thế mà hắn lại sợ mất nàng, nên mới phái sứ giả tới đón nàng, đem nàng về lại hậu cung của hắn mà cất giữ như báu vật.

Nhưng hắn đối với nàng là tâm ý của tuổi hoa, còn hắn đối với Đan Linh quý phi lại là tình cảm chỉ từ ánh mắt đầu tiên
" Hoàng thượng, người không duyệt tấu chương nữa sao?"
Vị công công ở bên cạnh hắn lên tiếng, khiến hắn rời ra khỏi dòng suy nghĩ, lại nhìn tấu chương chỉ còn lại vài tờ: " Được rồi, trẫm duyệt xong tấu chương này sẽ tới An Các cung, ngươi không cần tới đó báo trước với Hoàng hậu"
Vị công công bên cạnh lặng lẽ dạ một tiếng.


Hồi lâu sau lại cầm đèn lồng rọi đường cho hắn, vị công công bên cạnh là Phúc Vũ, theo hắn từ ngày đầu tiên hắn đăng cơ, đương nhiên rất hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Bây giờ thấy hắn và nàng tình chàng ý thiếp nhiều như vậy cũng nhất thời vui vẻ
Phúc Vũ rất có thiện cảm với vị hoàng hậu hiền thục kia, bởi nàng cũng không ít lần chiếu cố hắn, còn nhiều lần nói đỡ cho hắn, nên hắn mới có thể theo Ngôn Tận tới bây giờ.

Tiếng đỗ quyên kêu vang, bồng bềnh như ngậm đi làn sương đêm lạnh, từ An Các cung vang ra tiếng đàn thập lục du dương
Ngôn Tận không vội vào bên trong, hắn không muốn làm gián đoạn tiếng đàn kia.

Phúc Vũ hiểu hắn chưa vội vào, nên nói mấy người thi vệ tắt đèn lồng, đứng gọn vào một bên, Ngôn Tận khẽ nhắm mắt, lắng nghe tiếng đàn
Âm thanh du dương này giống như tình cảm của nàng được đáp lại, bỗng nhiên lại vang lên một âm thanh khác chói tai.

Ngôn Tận giật mình, hắn lo lắng nàng sảy ra chuyện, liền vội vàng bước vào trong, khiến cho Phúc Vũ không kịp phản ứng, hồi lâu sau mới có thể hô lên: " Hoàng Thượng giá lâm"
Bất Ý đang theo tiếng đàn hăng say, nhưng cây đàn vốn đã cũ, nên dây đàn cũng không còn chắc chắn mà đứt ra, sợi dây không may cứa mạnh lên tay nàng tạo lên một vết thương, máu rỉ ra khiến cho Bạch Nhan cùng Uyển Nhi ở đó vô cùng hốt hoảng, lại thêm tiếng công công ở ngoài truyền vào, Bất Ý thấy Ngôn Tận tới liền tiến ra ngoài đón tiếp hắn.

Bình Luận (0)
Comment