Phượng Giá

Chương 61

Edit: Fio & Beta: Huyên



Xác định Sở Đông Ly không quá hứng thú với tiểu bạch hồ, hổ con hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, phớt lờ nó, trái lại tiểu bạch hồ lại sinh ra hứng thú với hổ con, thỉnh thoảng còn lén nhìn trộm.



Sở Đông Ly phát hiện, hắn vuốt ve tai hổ con, bĩu môi với tiểu bạch hồ đằng kia.

Hổ con quay đầu liếc mắt nhìn tiểu bạch hồ một cái, tiểu bạch hồ lập tức đỏ mặt, không thoải mái vân vê ngón tay.

Hổ con hất đầu, chui vào lòng Sở Đông Ly chổng mông về phía tiểu bạch hồ.

Sở Đông Ly vui vẻ, duỗi tay véo mông hổ con.

Hổ con vặn vẹo mông, giơ móng vuốt cào loạn vào lòng bàn tay Sở Đông Ly, bất đắc dĩ: Sở Sở đây là đang bắt nạt vì y không sợ đau sao?

Sở Đông Ly chuyển sang sờ bụng hổ con, lúc này hắn vô cùng yêu thích Tạ Hi Tri, hận không thể ôm mãi trong lòng.

Nghĩ đến sau này còn có thể bắt Tạ Hi Tri biến thành những mao cầu khác nhau để hắn sờ sờ nắn nắn cho đã nghiện, thật đúng là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Chỉ là con phượng hoàng này không dễ lừa gạt, kể từ sau khi khôi phục kí ức, y không thích biến về chân thân ở trước mặt người khác, càng khỏi phải nói đến chuyện biến thành mao cầu khác, Sở Đông Ly vốn không nghĩ đến y sẽ biến thành thế nào… Hắn cúi đầu nhìn hổ con đang híp mắt trên đùi mình, thầm nghĩ: Con phượng hoàng này lại nghĩ ra trò quỷ gì rồi?

Dùng xong bữa sáng, Sở Đông Ly ôm hổ con về phòng lấy túi tiền, đợi hắn tìm được túi tiền rồi cột chặt ở bên hông, quay đầu lại đã không thấy hổ con trên bàn đâu mà thấy Tạ Hi Tri một thân hồng y đứng ở nơi đó, ánh dương từ cửa sổ rọi vào người y, trông khôi ngô thanh tú không nói nên lời, nhưng mà… hắn muốn hổ con.

Sở Đông Ly ai oán nhìn Tạ Hi Tri, hổ con chưa kịp sờ nóng đã đi rồi, hắn còn chưa sờ đủ mà.

“Đoàn Đoàn…”

Âm điệu kéo dài khiến da đầu Tạ Hi Tri tê rần.

Sở Đông Ly oán khí ngút trời: “Hổ con đâu? Ngươi đùa ta đấy à?

Tạ Hi Tri sờ mũi nhìn trời.

Thật sự đấu không lại ánh mắt u oán của Sở Đông Ly, Tạ Hi Tri ho khan một tiếng: “Nếu ngươi mang theo hổ con màu đỏ ra cửa, ta nhất định bị xem như quái vật.”

Sở Đông Ly lập tức nói: “Vậy biến thành tiểu phượng hoàng đi.” Hắn cũng thích tiểu phượng hoàng như thế.

Tạ Hi Tri gãi má, đảo mắt nói: “Ta có điều kiện.”

Sở Đông Ly cảnh giác: “Điều kiện gì?”

Tạ Hi Tri nói: “Sau này lúc ngươi tắm rửa, ta muốn đi theo.”

Sở Đông Ly sờ cằm, điều kiện này cũng không quá khó tiếp nhận.

Thấy vẻ mặt Sở Đông Ly giãn ra, Tạ Hi Tri lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Sở Sở muốn tiểu phượng hoàng, ta cũng muốn tiểu long, chúng ta trao đổi đi, như vậy mới công bằng.”

Nghe đến đây… Sở Đông Ly sảng khoái gật đầu.

Nhìn Sở Đông Ly sau khi bước ra đã không thấy con hổ màu đỏ kia đâu, trong mắt tiểu bạch hồ khó nén nổi thất vọng.

Hổ con màu đỏ đặc biệt lắm đấy, nó còn muốn nhìn thêm nữa cơ.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con hoả hồng điểu, tiểu bạch hồ lại sáng mắt lên, lực chú ý rất nhanh bị tiểu phượng hoàng hấp dẫn, chim này thật xinh đẹp!

Khổng Tước đi ra thu dọn bát đũa thì trông thấy tiểu phượng hoàng, hắn nghĩ đến hổ con màu đỏ vừa rồi, nhìn bốn phía cũng không thấy đâu, trong đầu chợt loé lên ý nghĩ: chẳng lẽ hổ con kia là tiểu phượng hoàng biến thành? Suy nghĩ kĩ thêm chút nữa, cái loại lông mao đỏ rực chói lọi kia quả thật chỉ tiểu phượng hoàng mới có…

So sánh Tạ Hi Tri khí thế bức người với hổ con tròn vo như quả cầu, Khổng Tước không khỏi có chút buồn cười, chỉ vào tiểu phường hoàng cười lăn lộn.

Sở Đông Ly chẳng hiểu mô tê gì, nhủ thầm trong lòng: Thức thần nhà mình bị rút gân hay sao?

Tiểu phượng hoàng giật giật mí mắt, bất động thanh sắc.

Sau khi Sở Đông Ly bàn giao xong chuyện thì mang theo tiểu phượng hoàng và tiểu bạch hồ ra cửa.

Thời điểm bước ra khỏi cửa, tiểu phượng hoàng ưu nhã vỗ cánh.

……

Trong viện.

Khổng Tước cười đến gãy lưng, đến lúc cảm thấy rốt cục cũng cười đủ rồi, hắn thẳng eo lên lại phát hiện mình không cử động được.

Há mồm muốn kêu… không phát ra tiếng.

“…”

Tử Tử đi vào trong sân, chỉ thấy Khổng Tước cầm khay trên tay, trừng lớn mắt cứng đờ ở đó phơi nắng.

Cậu giật nảy mình: “Khổng Tước, ngươi đang làm gì vậy?”

Khổng Tước miệng không thể nói, liều mạng chớp mắt cầu cứu Tử Tử.

Mới đầu, Tử Tử còn chưa thể hiểu được, sau đó nhìn thấy ánh mắt chua xót của Khổng Tước nó mới vỡ lẽ, ôi chao ném lại một câu: ”Ta đi tìm Đông Nam Phi.” Vừa dứt lời thì lạch bạch chạy đi.

Cũng may mà không gặp Hoàng Hòg có hơi ngốc, nếu không thì Khổng Tước chỉ sợ còn phải chớp mắt dài dài.

Rất nhanh, Đông Nam Phi đến.

Cọc gỗ Khổng Tước mong chờ nhìn Đông Nam Phi, tha thiết ngóng đợi y có thể giải trừ loại tình huống này giúp mình.

Lúc đầu Đông Nam Phi khẽ giật mình, trước hết cầm lấy cái khay trên tay Khổng Tước giao cho Tử Tử, rồi mới bình tĩnh hỏi: “Ngươi đắc tội Tạ Hi Tri rồi?”

Đông Nam Phi liếc mắt cũng phát hiện được, Khổng Tước bị định thân cấm ngôn.

Y đã theo Sở Đông Ly lâu như thế, hiểu rõ cách làm người của hắn, lường trước không phải là Sở Đông Ly đùa giỡn với Khổng Tước, mà ở đây ngoại trừ Sở Đông Ly cũng chỉ mỗi Tạ Hi Tri có thể định thân.

Nội tâm Khổng Tước lệ rơi thành hồ, sớm biết cười một cái cũng gây hoạ, hắn coi như nghẹn chết cũng không dám bật cười, huhuhu, Tạ Hi Tri cái con phượng hoàng keo kiệt này!

Đã từng thấy vẻ mặt này của Khổng Tước một lần, Đông Nam Phi biết ngay mình đoán đúng rồi.

“Sở Đông Ly đâu?”

Tròng mắt Khổng Tước hất đầu về phía cổng.

“Ra ngoài với Tạ Hi Tri?”

Khổng Tước hạ con ngươi xuống, tỏ ý gật đầu.

Đông Nam Phi buông tay: “Ta không có khả năng giải trừ định thân chú của Tạ Hi Tri.”

Con mắt Khổng Tước cứng đờ, trong lòng thét gào: “Tiểu Ly Tử, ngươi quay lại nhanh lên!”

Đông Nam Phi ôm Khổng Tước vào trong phòng đặt lên ghế dựa, bị định thân đã đủ xui xẻo, phải đứng ngoài việc phơi nắng lại càng đáng thương. Mặc dù không thể giải được định thân chú, nhưng đem hắn vào phòng cũng dễ như trở bàn tay.

Thu xếp cho Khổng Tước xong rồi, Đông Nam Phi quở trách một câu: “Ai bảo ngươi đắc tội Tạ Hi Tri, đáng đời.” Sau đó tiếp tục đi xử lí công việc.

Để lại Khổng Tước bi phẫn ở lại mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tử Tử.

Tử Tử vò đầu, hiếu kì: “Cái bộ dạng này của ngươi có nằm xuống nổi không?”

Khổng Tước: “…” Không biết ngủ thiếp đi có dễ chịu hơn chút nào không?

……

Tu vi tiểu bạch hồ quá thấp, tai và đuôi cụp vào không lâu thì xuất hiện lại, vì để tránh người khác nhận ra nó là yêu quái, Sở Đông Ly truyền một chút linh lực cho nó, để nó thu lại tai và đuôi.

Tiểu bạch hồ sờ đầu một cái, đỏ mặt cảm ơn.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Dựa vào khí tức ca ca lưu lại, tiểu bạch hồ lần theo một đường, phát hiện sau khi xuống núi, ca ca dừng ở trong rừng dưới chân núi một khoảng thời gian thì đi về thôn nhỏ phía đông, tiếp đó thì khí tức bị cắt dấu.

Trước tiên Sở Đông Ly dạo qua mảnh rừng kia một vòng, không phát hiện điều gì.

Sau đó thì đi đến thôn nhỏ phía đông.

Sở Đông Ly hỏi tiểu bạch hồ: “Ngươi đã vào thôn tìm chưa?”

Tiểu bạch hồ gật đầu: “Ta tìm mấy lần trong thôn, ban ngày không dám vào, chỉ lẻn vào ban đêm, thế nhưng vẫn không tìm thấy ca ca đâu.”

Sở Đông Ly nói: “Hay là ca ca ngươi đã rời đi rồi?”

Tiểu bạch hồ hơi uể oải: “Ta không biết, ta đã tìm khắp xung quanh đây, cũng chỉ có cánh rừng kia và cái thôn này có lưu lại khí tức ca ca, hẳn là ca ca đã dừng chân ở hai nơi này khá lâu.”

Yêu tinh trên núi đều nói rõ là hồ ly có lẽ bị thầy diệt yêu bắt đi, không chừng cũng đã chết rồi, đều thuyết phục tiểu bạch hồ đừng tìm nữa, nhưng nó không chịu từ bỏ. Lỡ như ca ca còn đang chờ được cứu mà nó lại từ bỏ, vậy khác gì đồng nghĩa với việc tự tay bóp chết hi vọng của ca ca. Mặc dù thời gian qua lâu như vậy, tiểu bạch hồ dần dần cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nó vẫn luôn kiên trì, hy vọng có một ngày tìm thấy ca ca.

Sở Đông Ly không nhiều lời, sự cố chấp của tiểu bạch hồ khiến hắn cảm động. Nếu có thể, hắn cũng hy vọng có thể giúp nó tìm thấy ca ca của mình.

Thôn này rất lớn, từ xa nhìn vào thấy ốc xá liên miên, tùng bách xanh tươi thấp thoáng trong đó.

Hai bên cửa thôn treo bảy, tám thanh cá đường, ven ao đầy cây ăn trái, gió thổi vi vu, mùi quả thơm ngào ngạt thoảng qua.

Thấy tiểu phượng hoàng nghiêng đầu nhìn từng chùm nho mê người trên kệ cách đó không xa, Sở Đông Ly cười: “Làm sao, muốn ăn?”

Tiểu phượng hoàng gật đầu.

Sở Đông Ly nhìn hai bên một chút, thấy không có ai liền đưa tay lên giật xuống, đến lúc mở ra, trên tay có thêm hai chùm nho.

Đưa một chùm cho tiểu bạch hồ, Sở Đông Ly gỡ một trái nho nhỏ đút tiểu phượng hoàng.

Tiểu phượng hoàng không ăn, nói: “Phải lột vỏ đã.”

Đúng thật thanh nhã.

Sở Đông Ly đưa nho lột vỏ đến bên miệng tiểu phượng hoàng, lúc này y mới hài lòng.

Đến viên thứ hai, tiểu phượng hoàng lắc đầu, tỏ ý mình không ăn nữa.

Sở Đông Ly: “… No rồi?”

Tiểu phượng hoàng ghét bỏ: “Chua.”

Chua?

Nhìn tiểu bạch hồ bên cạnh, chỉ thấy nó nắm lấy nho ăn say sưa ngon lành.

Nghĩ một chút, Sở Đông Ly ném nho vào miệng mình… Không chua mà, rất ngọt.

Sở Đông Ly cảm thán: Tục ngữ nói, con gái nhỏ khó nuôi, ai mà nghĩ tới được tiểu phượng hoàng lại càng khó nuôi hơn nữa, nhìn xem, cái tật kén ăn này làm sao mà hầu hạ!

Chương 62
Bình Luận (0)
Comment