Phượng Giá

Chương 66

Edit: Huyên

Rõ ràng là vô cùng vui vẻ, nhưng tiểu long lại ra vẻ ghét bỏ: "Đồ cưới? Có hơi keo kiệt đó."



Tạ Hi Tri nằm xuống, đặt tiểu long lên trên ngực mình, cười hỏi: "Vậy Sở Sở còn muốn gì nữa nào?"

Tiểu long vẫy vẫy đuôi, ánh mắt sáng lấp lánh: "Muốn tiểu phượng hoàng, một ngày một canh giờ, không, hai canh giờ."

"Để ta cân nhắc đã."

Tiểu long trừng mắt: "Ngươi muốn cân nhắc cái gì?" Không phải chỉ biến thành tiểu phượng hoàng cho hắn sờ hai canh giờ thôi sao, hai canh giờ rất ngắn đó, thế mà cũng không đồng ý?

Trong mắt Tạ Hi Tri lóe lên vẻ giảo hoạt, y nói: "Sở Sở biến về hình người thì ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tiểu long nghi ngờ liếc Tạ Hi Tri, trong lòng tự nhủ: Có cái gì mà cần phải biến về hình người mới có thể nói chứ.

"Mau nào." Tạ Hi Tri thúc giục, "Không thì ta đi ngủ đây."

Tiểu long âm thầm cảnh giác, chắc chắn con phượng hoàng này có âm mưu gì đó, hắn mới không mắc mưu đâu.

Tiểu long ngáo một cái, cuộn thành một nắm nhỏ, "Vậy thì ngủ đi, ta buồn ngủ rồi."

Tạ Hi Tri nâng tiểu long lên, hôn một cái lên độc giác của hắn, buồn ngủ mông lung nói: "Ta cũng buồn ngủ rồi, Sở Sở, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi." Dứt lời thật sự nhắm mắt lại ngủ.

Tạ Hi Tri từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều, trong lúc nhất thời tiểu long cũng đắn đo khó quyết định, hắn nên đi ngủ thật, hay là giả bộ ngủ đây.

Tiểu long leo lên mặt Tạ Hi Tri, dùng móng vuốt chọc chọc lên mắt của y.

Tạ Hi Tri lầm bầm một tiếng, kéo tiểu long xuống, nói mê: "Sở Sở đừng quậy nữa, mau ngủ đi nào."

Tiểu long không tin lắm: "Ngủ thật à?"

"Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn..."

Mới đầu Tạ Hi Tri còn sẽ trả lời một hai tiếng, sau đó không biết có phải thật sự ngủ say không mà không có động tĩnh nữa.

Tiểu long lại leo lên trên mặt Tạ Hi Tri, dùng móng vuốt đụng đụng môi y...... Tạ Hi Tri dứt khoát trở mình, mặt úp xuống giường.

Tiểu long phiền muộn, cắn ra hai cái lỗ trên áo Tạ Hi Tri cho hả giận.

Con phượng hoàng này đúng là tâm nhãn quá xấu, sau khi gợi ra lòng hiếu kỳ của mình rồi mà vẫn ngủ thoải mái như thế.

Bò hai vòng trên gối đầu, tiểu long giơ móng vuốt lên ngắm chiếc nhẫn trên móng của mình một hồi, càng ngắm càng thích, nghĩ nghĩ, tiểu long biến trở về hình người, chiếc nhẫn biến hóa tùy theo kích cỡ, vững vàng quấn lên ngón tay của hắn.

"Bảo bối nha."

Sở Đông Ly sờ lên chiếc nhẫn, dưới xúc cảm của ánh sáng ủ ấm, cảm giác dường như ánh sáng mặt trời đang chiếu trên người.

Tạ Hi Tri nằm bên cạnh đột nhiên lại người lại, quay mặt hướng lên.

Sở Đông Ly nhắm mắt lại đang muốn đi ngủ, đột nhiên trên người bị người đè lên...... Tạ Hi Tri hôn một cái lên môi Sở Đông Ly, trong mắt lộ ra ý cười giảo hoạt.

Sở Đông Ly chợt cảm thấy không ổn, tiên hạ thủ vi cường chỉ trích: "Ngươi vờ ngủ?!"

Tạ Hi Tri giống như chó con mà cọ xát giữa cổ Sở Đông Ly, chơi xấu: "Ta ngủ thiếp đi rồi nhưng lại tỉnh giấc."

"..." Cái lí do sứt sẹo gì đây?

"Đừng đè ta."

Tạ Hi Tri lắc đầu, bàn tay dời xuống sờ lên eo Sở Đông Ly, nhẹ nhàng nhào nặn.

Sở Đông Ly bị y sờ đến máu nóng cả lên, hắn đè lại tay Tạ Hi Tri, thở dài nói: "Được rồi được rồi đi ngủ nào, đừng động tay động chân."

Tạ Hi Tri cắn một cái lên trên xương quai xanh Sở Đông Ly, ánh mắt lấp lánh như vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm.

"Sở Sở," Giọng điệu lấy lòng, "Mấy ngày có thể là chín ngày, cũng có thể là hai ngày, rút ngắn một chút đi được không?"

"Không được."

"..."

Yên lặng một lát, Sở Đông Ly cảm giác được một bàn tay ấm áp chui vào trong quần áo mình, bên tai là giọng Tạ Hi Tri có phần nhẫn nại lẩm bẩm: "Vậy để cho ta sờ sờ đi."

Lòng Sở Đông Ly mềm đi, ngầm cho phép.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Nhưng mà....

"Ngươi sờ chỗ nào đó?"

Bàn tay đang đến gần bờ mông bỗng dừng lại, Tạ Hi Tri rất là vô tội: "Không có sờ chỗ nào hết."

"..... Đi ngủ."

Cái tay kia lại nhúch nhích, Sở Đông Ly chỉ cảm thấy bờ mông mát lạnh...... Cái con Phượng Hoàng được một tấc muốn một thước này! Bị y sờ tràn ngập ái muội và dụ dỗ như thế, xác định sẽ không cản lại được, Sở Đông Ly thật sự muốn biến trở về làm tiểu long, thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn không biến về được.

"...... Ngươi động tay động chân gì rồi?"

Thừa dịp Sở Đông Ly giật mình, Tạ Hi Tri nhanh tay nhanh chân cởi quần áo Sở Đông Ly xuống, ôm chặt cả người hắn lại.

Nụ cười của Tạ Hi Tri giảo hoạt như hồ ly, y cười nói: "Sở Sở, đồ cưới của ta cũng không dễ lấy vậy đâu."

"Hả?" Sở Đông Ly hối hận đến xa cả ruột, hắn muốn lột chiếc nhẫn trên tay xuống, lại bị Tạ Hi Tri chặn miệng lại hôn đến thở không muốn nổi.

Đợi đến khi Tạ Hi Tri hôn đủ rồi, Sở Đông Ly chỉ cảm thấy trên môi hơi đau, không cần sờ hắn cũng biết môi của mình sưng lên.

"Sở Sở, đã đeo chiếc nhẫn của ta lên rồi thì gỡ ra không được đâu, ngươi theo ta đi."

Thấy tránh không khỏi, Sở Đông Ly dứt khoát chết sớm siêu sinh sớm: "Muốn làm thì nhanh đi, đừng lề mà lề mề, khó chịu quá."

Tạ Hi Tri hoan hô một tiếng: "Sở Sở ngươi thật tốt!"

.....

Bị lật qua lật lại giày vò hơn nửa đêm, Sở Đông Ly nổi giận: "Ngươi không thể giữ lại chút để lần sau làm hả?"

Mặc dù hắn cũng rất thoải mái, Tạ Hi Tri cũng rất dịu dàng, nhưng mà hắn mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi.

Lúc này cuối cùng Tạ Hi Tri mới bớt phóng túng đi một chút, y bĩu trách móc: "Ta không phải là sợ Sở Sở không cho ta lần sau sao."

Sở Đông Ly dựa vào người y, mệt mỏi đến nỗi ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích một cái, hắn mài răng: "Ta nói không cho làm, ngươi thật sự không làm à, ngươi sẽ nghe lời như thế hả?" Cái con phượng hoàng láu cá này, thật sự muốn cắn chết y.

Tạ Hi Tri ôm Sở Đông Ly cọ cọ,nói: "Trừ điều này ra, chuyện khác ta cũng nghe Sở Sở hết."

Sở Đông Ly nhíu mày, lúc này mà ra điều kiện là cơ hội tốt.

"Lời này là do chính ngươi nói, ta muốn tiểu phượng hoàng."

"Một ngày hai canh giờ, Sở Sở muốn thì ta nhất định sẽ thỏa mãn."

"Còn có mao cầu khác——."

"Chỉ cần Sở Sở không còn nhặt mao cầu khác man về nuôi, Sở Sở muốn mao cầu gì ta sẽ biến mao cầu đó."

Được rồi, miễn cưỡng tiếp nhận.

"Sở Sở nhanh ngủ đi, sáng mai chúng ta còn phải khởi hành đến Ma vực."

"Sở Sở, Sở Sở......"

Sở Đông Ly ngủ rồi.

Hôn lên hai má hãy còn đang ửng hồng của hắn, Tạ Hi Tri đột nhiên thấy vô cùng thỏa mãn, điều y muốn cũng chỉ có một người, những người làm Sở Đông Ly không thoải mái, y chắc chắn sẽ trả gấp mười....

Hôm sau.

Sở Đông Ly vừa mở mắt ra đã bị hôn lên trên môi một cái, đập vào mi mắt là nụ cười sáng lạng của Tạ Hi Tri.

"Sở Sở, ngươi tỉnh rồi."

Ngủ cả một đêm, Sở Đông Ly rốt cục có sức lực hưng sư vấn tội: "Chiếc nhẫn của ngươi là sao đấy?"

Tạ Hi Tri: "Đây là nhẫn truyền thừa của tộc Phượng Hoàng, chỉ cần Sở Sở đeo chiếc nhẫn này, bất kể ngươi đang ở đâu thì ta đều có thể tìm được ngươi."

Sở Đông Ly bóp khuôn mặt của y: "Ta không phải hỏi ngươi cái này, ta hỏi ngươi tại sao ta không thể biến về thành tiểu long."

Tạ Hi Tri giả ngu: "Có thể nha, không tin thì Sở Sở thử đi."

Quả nhiên được rồi.

Tiểu long gãi gãi độc giác, suy nghĩ không ra lí do.

Tạ Hi Tru sờ lên đầu tiểu long, mỉm cười: "Ầy, chẳng phải có thể sao?"

Tiểu long ôm hai cái móng vuốt, hừ một tiếng.

Đừng tưởng rằng hắn không biết, nhất định là tối hôm qua con phượng hoàng này thừa dịp bản thân mệt mỏi ngủ mất đã giải cấm chế trên người hắn.

Tạ Hi Tri đòi sính lễ với Sở Đông Ly: "Sở Sở, chuyện nên làm chúng ta đã làm hết rồi, đồ cưới của ta ngươi cũng đã nhận, vậy sính lễ của ngươi đâu?"

"Sính lễ?" Hắn nghèo, không có sính lễ.

Hai mắt tiểu long xoay tròn, ngoắc ngoắc móng vuốt với Tạ Hi Tri.

Tạ Hi Tri đến gần, tiểu long ngao ô há mồm cắn lên cổ y một cái, lại dùng móng vuốt dùng sức nhấn, ấn một cái mống rồng lên.

Tạ Hi Tri chỉ cảm thấy cổ hơi đau, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã không bị khống chế thu nhỏ biến thành tiểu phượng hoàng.

Tiểu phượng hoàng ngốc luôn.

Tiểu long leo lên lưng tiểu phượng hoàng, âm hiểm cười: "Đoàn Đoàn, ngươi có âm mưu thì ta cũng có dương mưu, mấy ngày nay ngươi ngoan ngoãn biến thành tiểu phượng hoàng làm ấm giường cho ta đi."

Tiểu phượng hoàng: "...."

Tiểu long biến trở về hình người, đắc ý ôm bé phượng hoàng ngốc đẩy cửa ra ngoài ăn sáng.

Sở Đông Ly còn cố ý gọi tiểu yêu hoa sen Tử Tử làm mấy món ăn bình thường Tạ Hi Tri chán ghét, thay phiên cho tiểu phượng hoàng ăn, tiểu phượng hoàng ăn đến có ý nghĩ tự tử cho rồi.

Thấy bộ dáng xoắn xuýt không muốn ăn lại không dám ăn của tiểu phượng hoàng, Khổng Tước vui vẻ, hắn nhỏ giọng nói với Đông Nam Phi: "Nhất định là con phượng hoàng hẹp hòi này đã bị Tiểu Ly Tử bắt lấy bím tóc*, đổi lại bình thường y đã sớm đỏng đảnh không ăn, thế nhưng lúc này ta nhìn thì Tiểu Ly Tử cho y ăn thạch tín y cũng phải kiên trì ăn, ha ha."

(* ý là điểm yếu)

Đông Nam Phi nhếch môi, không thể phủ nhận, nhìn thấy Tạ Hi Tri ăn mệt, hắn rất không tử tế mà cảm thấy vui vẻ.

Ép tiểu phượng hoàng ăn một miếng ớt xanh, Sở Đông Ly cười đến phúc hậu vô hại: "Đoàn Đoàn, ăn ngon không?"

Tiểu phượng hoàng khó khăn nuốt ớt xanh xuống, y xin tha: "Sở Sở, ta đã no lắm rồi, số còn dư lại không ăn nữa được không?"

Sở Đông Ly bất vi sở động: "Không cho phép lãng phí."

Tiểu phượng hoàng khổ không thể tả: "Vậy ăn một nửa thôi?"

Sở Đông Ly kiên quyết lắc đầu.

Tiểu phượng hoàng dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.

Sở Đông Ly bóp y tỉnh lại, gấp tiếp một đũa rau thơm.

Tiểu phượng hoàng cứng đờ mà nhai nuốt.

Khổng Tước ngồi đối diện nhìn, cười đến ngã lên người Đông Nam Phi.

Bốn tiểu yêu tinh đã sớm cười vang.

Tiểu phượng hoàng không đếm xỉa tới sẽ bọn họ, cố gắng ứng phó ớt xanh rau thơm đưa đến không ngừng.

Cuối cùng, Sở Đông Ly thỏa mãn đặt đũa xuống.

Tiểu phượng hoàng như nhặt được đại xá, bay đến một bên tìm ấm trà.

Sở Đông Ly cười ha ha.

Ăn sáng xong, Sở Đông Ly ôm tiểu phượng hoàng suy yếu khởi hành tiến về Ma vực tìm kiếm Vạn ma chi hoa.

Hắn đi rất tiêu sái, chỉ là rất tùy ý bàn giao một câu: "Qua mấy ngày chúng ta sẽ trở về."

Chỉ là, chuyến đi này lại không phải mấy ngày.

Chương 67
Bình Luận (0)
Comment