Phượng Hậu

Chương 27

Editeur: MrSuxi232

Bà con tiếp tục chuẩn bị hứng máu a =.=

Lửa lòng lan ra toàn thân, thiêu đốt lý trí, sương mù dục vọng che mờ đôi mắt, trong đầu hiện ra thân ảnh nam nhân từng gắt gao ôm y.

“Thế nào…sao có thể như vậy…ân ân…”

Phượng Băng Cao mặt phiếm hồng rên khẽ, đầu ngón tay không thể kiềm chế khe khẽ nhu thuận vân vê lồng ngực đến ửng đỏ, khoái cảm từng trận từng trận chảy khắp châu thân, sắc hồng dần dần hiện lên trên làn da, đem màu tuyết trắng ban đầu nhuộm thành màu hồng nhạt của vầng dương.

Trong ôn nhu mang theo quyến rũ, trong quyến rũ mang theo cám dỗ, kiều diễm mị nhân, thập phần khiêu khích thị giác, cảm giác, dục vọng cuồng nhiệt bất giác bị kích thích.

Biểu tình mang theo kiềm chế cùng thẹn thùng càng khiến người ta tâm túy thần mê, trải qua ái tình Phượng Băng Cao không biết sự cám dỗ của thần thái vừa rồi, tâm lơ đãng vọng về kẻ đang ở xa.

Y trong lòng có chút hổ thẹn, biết rõ lúc này không nên làm việc đáng xấu hổ như vậy, nhưng lại không thể ngừng được, tuy rằng cuối cùng đều là bản thân tự biên tự diễn, nhưng không thể dừng được những hành động ấy…Có lẽ trong sâu thẳm tâm không hề muốn ngăn lại!

Thôi được, qua tối nay, mai phải đối mặt với Tu la trận, tạm buông thả bản thân một lát cũng không sao!

Theo dục vọng như dòng nước tuôn trào, hai tay Phượng Băng Cao lướt trên thân thể, lửa nóng hứng hực từ hai tay nhóm lên, da thịt như dính mật, hấp dẫn những ngón tay, nói y khó có thể kiềm chế mà khẽ vuốt ve, thân thể liên tiếp xoay chuyển, xiêm y cũng từng chiếc từng chiếc cởi ra, cuối cùng ngón tay đi đến trung tâm dục vọng, nhẹ nhàng nắm chặt…

“Ân a!” Xúc cảm ấm nóng mãnh liệt lập tức truyền đến não, Phượng Băng Cao thân thể căng thẳng cảm nhận khoái cảm.

Đôi mắt khép hờ, đôi má ửng đỏ, đôi môi như cánh hoa hé mở, tiếng thở dốc trầm thấp phát ra, ngón tay khi thì khẽ siết, khi lại khẽ vuốt mà trêu chọc dục căn, thân thể vừa run rẩy vừa nếm trải mùi vị luật động mãnh liệt, thoáng chốc lý trí cũng chìm trong cơn say, làm y có ảo giác, phảng phất thấy Hoàng đế đang ở bên, cố ý giở trò xấu xa trêu chọc dục vọng của y, khiến y xấu hổ mà mở miệng cầu xin.

“Ân ân…Không, Liệt Tuyền, Liệt Tuyền…A a…ha ân…”

Phượng Băng Cao nhớ lại đêm đó Hoang đế mãnh liệt biết bao cử động, yêu thương y.

Vừa mạnh mẽ lại ôn nhu, vừa nóng bỏng lại phiến tình mà xuyên qua chỗ sâu kín trong y, một lần lại một lần, khiến y kêu lên thảm thiết nhưng vẫn khóc bảo tiếp tục, khó mà kiềm chế thanh âm nhục nhã, đồng thời vui sướng mà tiếp nhận.

Y mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng y xác thực đã thay đổi, từ cái đêm ấy, nhớ kỹ cái sung sướng thân thể cấm kỵ kia, rồi đến khát khao cái sung sướng ấy.

Dục vọng che mắt cảm thấy xấu hổ, trọc dịch trơn từ linh khẩu tràn ra, Phượng Băng Cao dùng tay ra sức ma sát, hoàn toàn buông thả, hơi thở dâm mỹ tràn lan.

Lần này dáng điệu đoan trang mà mị hoặc nhân tâm, trêu chọc nhân tâm, khiến Phượng Băng Cao trước nay vốn quen sống lý trí giáo điều, phong thái tao nhã, thường ngày câu nệ kiềm chế, làm cho người ta say mê, nếu giả sử Hoàng đế yêu chính là phong thái thanh lệ lãnh ngạo tự kiêu, vậy thì tư thế yểu điệu đẹp đẽ lúc này có lẽ khiến hắn càng thêm phong mỹ cuồng loạn.

Ôi còn đâu hình tượng tiểu Cao kiệt ngạo lãnh tình của ta a:((

Tư sắc thanh lệ không liên can nam hay nữ, cái chính là có thể hay không khiêu động lòng người.

Phượng Băng Cao vừa có phong thái anh tuấn của nam tử, cũng có sự uyển chuyển của nữ tử, nhờ trời ưu đãi, chẳng trách Hoàng đế trăm phương ngàn kế, dùng mọi thủ đoạn cũng muốn đoạt lấy, có thể nói đúng là “Tửu bất túy nhân, nhân tự túy, sắc bất mê nhân, nhân tự mê” a!

“A a!” Theo tiếng hét, Phượng Băng Cao toàn thân cứng lại, trọc dịch bắn ra, thấm trên lồng ngực trắng ngần, bám đầy trên các đầu ngón tay, tăng thêm một cỗ dâm mỹ.

Một lúc lâu sau, Phượng Băng Cao nhắm chặt hai mắt thiếp đi, không nhúc nhích nằm trên giường nơi dư vị ấm nóng vẫn còn, một lát sau, mới chẫm rãi mở mắt ra, khôi phục dáng vẻ bình ổn.

“Ân…thực là mất mặt…”

Y vừa tinh tế mà thở dốc, vừa chậm rãi nhúc nhích thân thể, vừa nhìn thấy chứng cứ phóng đãng của mình, thoáng chốc tâm lại thấy hổ thẹn, đỏ mặt rời giường.

Bên cạnh giường có đặt một chậu nước, Phượng Băng Cao thấm ướt khăn, khẽ lau sạch bạch trọc kia, trong lòng thoáng cảm thấy như vừa phạm tội, trời sáng sẽ phải ra trận a, y cư nhiên có thể đáng xấu hổ như vậy, cuối cùng tâm tình lại rối loạn, nổi lên ham muốn.

Bất quá, nghĩ theo khía cạnh khác, đây là dục vọng của con người, cũng không có gì phải hổ thẹn, không khỏi có chút hoài niệm.

Sau khi lau sạch thân thể, để ý y phục lộn xộn, mặc dù không hề buồn ngủ, nhưng vì dưỡng sức để đối mặt với chiến trận ngày mai, Phượng Băng Cao vẫn quay về giường, nhắm mắt lại.

Đối với Hoàng đế, trong lòng y không phải không cảm thấy ray rứt, rõ ràng đáp ứng sẽ chú ý giữ mình, bình an mà trở lại bên cạnh hắn, nhưng sự đời luôn khó đoán trước, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ai có thể đảm bảo mãi không bại chứ?

Y đã quyết định ngày mai dốc toàn lực nghênh chiến Lâu Khuyết, cho dù thân tử trận cũng phỉa bảo vệ bình phong của Thiên triều, quyết không để Lâu Khuyết có thể tiếp tục xâm phạm.

Về phần tâm ý của Hoàng đế…e rằng chỉ có thể phụ mà thôi.

Y biết rõ sẽ làm không tốt khi làm hắn đau lòng một trận, nhưng khi qua đi, Hoàng đế tuổi còn trẻ, còn nhiều thời gian, cho dù sẽ vì y đau nhớ thương, vài năm trôi qua, phần đau xót kia cũng sẽ chầm chậm được xoa dịu, đến lúc đó lập hậu mới, cuối cùng sinh vài hoàng tử, cũng sẽ quên thôi…

Một giọt lệ từ khóe mắt tràn ra, dọc theo đường nét trên gương mặt chảy xuống, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.

Phượng Băng Cao đưa tay sờ thấy ướt đẫm, kinh ngạc mà trợn mắt.

Chẳng biết sau bao lâu….phảng phất nhận thấy từ khi phụ mẫu song thân qua đời, sẽ không còn gì khiến y thương tâm mà khóc nữa…

Nhớ lại năm đó tại thư phòng đọc sách, từng nghe phu tử dạy: “Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích thị vị đáo thương tâm thì.”(Nam nhi không tùy tiện rơi lệ, chỉ là quá thương tâm mà thôi.)

Khi đó xòn nhỏ không hiểu, chỉ biết lao vào đọc sách, mà hiện nay trải qua bao lần sinh ly tử biệt, vốn đã sớm hiểu thấu đáo, ai ngờ chính là vẫn không hề rơi lệ, cư nhiên nay vừa nghĩ đến Hoàng đế có thể cưới tân Hậu thì lại đau lòng rơi lệ…

Đau lòng?! Vì cái gì chứ?

Vì Hoàng đế sẽ quên y?

Vì Hoàng đế thú tân Hậu?

Hay vì ghen ghét đố kỵ kẻ khác cướp mất trái tim Hoàng đế?

Phượng Băng Cao xoa nhẹ nơi trái tim, cảm giác thịch thịch truyền tới lòng bàn tay. Thì ra đây là cảm giác ghen tị, phảng phất thấy hơi thở trở nên nặng nề, khiến y thật đau, nhịn không được lệ lại rơi.

Y trước nay vẫn cho rằng đố kỵ, ghen tị là tình cảm thật xấu xí của thiên hạ, thật đáng ghét, mà nay y cuối cùng cũng hiểu, đố kỵ là cảm giác con người không thể tự kiềm nén, cũng không phải khi muốn nó biến mất thì sẽ biến mất, cũng vô pháp mà kiềm nén cảm giác đố kỵ nảy sinh, nó sẽ khống chế lòng người, mê loạn nhân tâm, khiến thân bất do kỷ làm ra những hành động “phi lý trí”

Giống như y bây giờ.

Y cuối cùng lại nảy sinh “lâm trận muốn bỏ chạy”, kích động muốn chạy thật nhanh quay về bên cạnh Hoàng đế, chỉ vì sau này Hoàng đế có lẽ sẽ quên y mà thú tân Hậu.

Nguyên lai y cũng chỉ là một con người bình thường, cho dù bản thân học qua lễ giáo, gánh vác trách nhiệm nặng nề, khi gặp thử thách của ái tình, vẫn sẽ mù quáng mà đánh mất lý trí, chỉ cầu ái nhân mãi luôn yêu mình.

“Ha ha…ha ha…”

Gượng cười mấy tiếng, tự giễu bản thân mình, Phượng Băng Cao kéo chăn trùm kín đầu, quyết không để những suy nghĩ này quấy nhiễu nữa.

Bất kể ra sao, y đã lựa chọn rồi, không thể thay đổi, tình cảm cá nhân đành phải bỏ sang một bên, mặc dù mất mác, đau lòng…cũng chỉ có thể buông tay.

Trời vừa sáng, không khí xơ xác tiêu điều bao phủ toàn thành.

Phượng Băng Cao mặc mặc chiến giáp bạc, vũ trang tề chỉnh đứng lặng trước cửa thành, bên cạnh y, Lý Tu Viễn cùng ba vị phó tướng đứng thẳng hàng, trước mặt y là mấy vạn binh sĩ, mọi người đều thần sắc trang nghiêm, mặc khôi giáp, cầm kiếm trong tay, lẳng lặng chờ đợi.

“Tướng quân, đã đến giờ.” Lý Tu Viễn thấp giọng nhắc nhở.

“Hảo.” Phượng Băng Cao nhãn thần khẽ động, cất bước tiến lên:”Hôm nay quân ta cùng Lâu Khuyết quyết một trận tử chiến, tin tưởng mọi người đã có chuẩn bị chu đáo.”

“Đúng vậy! Tướng quân!” Chúng quân cùng đáp.

“Lần chiến này quyết định số phận Thiên triều ta, hưng hay bại toàn bộ đều nhờ cậy sự anh dũng kiêu chiến của các ngươi.”

“Ta quyết tử để bảo vệ quốc gia!” Sĩ khí vang dội, mỗi người đều nhiệt huyết sục sôi, cùng hô to ứng tiếng.

“Tốt lắm!” Phượng Băng Cao vui mừng nhoẻn miệng cười, cảm giác kỳ ảo, mờ mịt khiến Lý Tu Viễn đứng một bên kinh hãi.

Hôm nay Phượng Băng Cao thoạt nhìn thập phần trầm ổn lãnh tĩnh tuy rằng y thường ngày dáng điệu cũng như vậy, nhưng phảng phất còn có vẻ hứng thú hơn, có phải trong lòng y đã hạ quyết định cái gì?

“Tướng quân, ngươi có khỏe không?” Lý Tu Viễn trong lòng run sợ mà thấp giọng hỏi.

“Không phải lo lắng.”

Xoay người nhìn Lý Tu Viễn, Phượng Băng Cao vô cùng cảm kích, hắn thừ nhỏ đã là tiểu tức bên cạnh mình, giống như huynh trưởng, lúc nào cũng ân cần dặn dò y tỉ mỉ mọi việc, y cảm nhận được dụng tâm ấy, nên cũng rất quý trọng.

“Tu Viễn, ta muốn ngươi ở sau chỉ huy toàn quân, can cứ theo tình hình chiến trận mà điều phối quân lực công trận thật cơ động.”

“…Vậy còn ngươi?” Ý niệm chẳng lành lớn dần trong đầu Lý Tu Viễn.

“Ta cùng trăm huynh đệ tự nguyện đi sau hướng về vách núi đã đi qua trước đây tập kích Lâu Khuyết vương.”

“Không được! Ta không đồng ý!” Lý Tu Viễn cấp thiết phản đối, hắn tuyệt không thể để Phượng Băng Cao mạo hiểm.

Chớ nói trên vách núi đường đi nhỏ hẹp, chỉ dùng cách tập kích đánh úp vào hậu phương quân địch đã là quá nguy hiểm, một khi xoay sở không tốt, chẳng khác nào tự đi tìm cái chết. Phượng Băng Cao lãnh túc nhìn Lý Tu Viễn, cứng rắn nói:”Đây là quân lệnh, ta đã quyết định, không cần nói nữa.”

Lời vừa dứt, lập tức đến phân phó các phó tướng bên cạnh, thấp giọng căn dặn mọi việc.

Lý Tu Viễn hoảng loạn, ngây ngốc đứng tại chỗ bất động, trong lòng vừa vội vừa tức, không biết làm sao ngăn cản, trong chốc lát, đành vội vã trở lên tiền tuyến cùng Phượng Băng Cao thương lượng, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn y đi chịu chết!
Bình Luận (0)
Comment