Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 97

Phượng Minh quan sát thấy Mã Đằng lấy từ trong vòng tay trữ vật ra hai mươi bộ thi thể xếp thành một hàng ngang bên dưới đạo đài. Đồng thời hai mươi đệ tử ngoại môn mới cũng tiến lên đứng đối diện với hai mươi bộ thi thể, trong đó có cả Mộc Viễn và Thẩm Tư Thanh. Về phần Phượng Minh không thuộc về đệ tử ngoại môn nên hắn giả ngơ ngồi yên tại chỗ.

Từ trên đạo đại, Tùng Âm ma tôn bay người xuống, sau khi kiểm tra hai mươi bộ thi thể thì liền nhíu mày:

- Dục Thi Nhân năm nay sao lại tệ đến vậy? Hoàn toàn không có chút kiến thức về thi thể. Những bộ thi thể này bên trong người chứa toàn tạp chất, khi thi triển Khống Thi Pháp sẽ khiến người thi pháp bị phản phệ. Mã Đằng, ngươi nhận số thi thể này mà không kiểm tra qua trước sao?

Nghe vậy, Mã Đằng liền đứng dậy ôm quyền:

- Bẩm ma tôn, vì Dục Thi Nhân lần này có bối phận rất lớn, cũng là nội môn đệ tử nên ta hoàn toàn tin tưởng, không nghĩ tới lại xảy ra tình trạng như vậy. Mong ma tôn lượng thứ!

- Bối phận lớn? Từ bao giờ bối phận là thứ được dùng ở Thi sơn? Phạt Mã Đằng trưởng lão ba tháng bổng lộc. Gọi Dục Thi Nhân kia lên đây để ta xem thử bối phận của hắn lớn cỡ nào?

Tùng Âm ma tôn tức giận quát lớn.

Mã Đằng nhìn sang Phượng Minh đang ngồi ở phía xa, ngay lập tức ánh mắt của mấy ngàn đệ tử cũng tập trung lại trên người hắn.

Sắc mặt Phượng Minh biến đổi không ngừng, đã sớm biết tên mặt vàng khốn khiếp này sẽ kiếm chuyện, không ngờ y dám bỏ ra tiền vốn lớn như thế, dám dùng bản thân ra làm mồi câu để chĩa mũi nhọn về phía mình.

Phượng Minh đứng dậy bước tới chỗ đạo đài, thi lễ với Tùng Âm ma tôn:

- Đệ tử Độc Cô Minh, Dục Thi Nhân của Vãng Sinh động bái kiến ma tôn!

Tùng Âm ma tôn lạnh lùng:

- Nói ta nghe bối phận của ngươi? Ta mới xuất quan được mấy ngày, không ngờ trong đại điển lại gặp được một nội môn đệ tử tu vi vỏn vẹn chỉ có Khai Nguyên cảnh. Thật hoang đường hết sức!

Đám người Mộc Viễn, Mã Đằng, Thẩm Tư Thanh nở nụ cười lạnh khi thấy Phượng Minh bị ma tôn tra hỏi.

Thiếu chủ Tô Hà chăm chú quan sát Phượng Minh rồi đăm chiêu như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Đúng lúc này Điệu Vong Vô Nguyệt xuất hiện, y biết nếu Phượng Minh nói thật ra việc hối lộ Bất Hối lão nhân để xin làm nội môn đệ tử thì với cá tính của Tùng Âm ma tôn, Phượng Minh không chết cũng bị lột da.

- Sư phụ, Độc Cô Minh và tông chủ có quan hệ đặc biệt. Vì vậy tông chủ chỉ định Độc Cô Minh vào làm đệ tử Thi sơn, không cần qua khảo thí.

- Có chuyện này sao?

Tùng Âm ma tôn cau mày. Thầm nghĩ từ bao giờ lão lùn kia lại nhúng tay vào chuyện của Thi sơn. Nhưng với cá tính của lão lùn, làm như vậy khẳng định có ẩn ý.

Mã Đằng trưởng lão thấy Điệu Vong Vô Nguyệt giải vâ cho Phượng Minh thì vội nói:

- Bẩm ma tôn, vị Độc Cô Minh này tuy dùng năm trăm vạn mua lấy vị trí đệ tử nội môn nhưng bản lĩnh và thiên tư rất xuất chúng. Tông chủ đặc cách cũng đúng thôi… Mong tông chủ bỏ qua cho y!

- Mẹ kiếp!

Phượng Minh không khỏi chửi thề một câu. Theo hắn thấy tên trưởng lão mặt vàng này không hại mình chết thì nhất định không cam tâm.

- Năm trăm vạn? Mỗi năm sơn khố của Thi sơn nộp cho tông môn cũng chỉ có năm mươi vạn. Tiểu tử ngươi tu vi Khai Nguyên cảnh mà lại lấy ra được năm trăm vạn, xem ra bối phận khá thâm hậu đấy.

Tùng Âm ma tôn lạnh lùng nhìn Phượng Minh. Đúng lúc hắn đang định lên tiếng giải thích thì Mã Đằng trưởng lão lại xen vào:

- Bẩm ma tôn, Độc Cô Minh thiếu niên tài tuấn, làm được việc mà Sát chủ Ngụy Thư Diệp mấy chục năm cũng phải bó tay, đó là tán tỉnh được thất công chúa. Tài phú của y đều là thất công chúa tình nguyện chu cấp. Có được một thiếu niên tài tuấn như vậy chính là phúc của Thi sơn chúng ta!

Nghe Mã Đằng nói xong, sát khí của Tùng Âm ma tôn bốc lên, cảm thấy việc nhận Phượng Minh vào tông môn không khác gì trò hề. Nếu không phải đích thân lão lùn Bất Hối chỉ định hắn vào Thi sơn, thì Tùng Âm đã một chưởng đánh chết tươi hắn cho hả cơn giận rồi.

- Đúng, ta hối lộ tiền cho tông chủ thì đã làm sao? Nhưng Độc Cô Minh ta không phải không có thực tài, trong mắt ta đám thiên tài các ngươi chẳng khác gì cỏ rác…

Phượng Minh hiểu tình thế không cho phép hắn tiếp tục nhún nhường, nếu không ngay lập tức thể hiện được tiền vốn của mình thì Tùng Âm ma tôn sẽ lột da hắn mất.

- Ồ, nói bổn ma tôn nghe xem!

Đám đông đệ tử Thi sơn đều tỏ ra khinh miệt và tức giận với lời khoác lác của Phượng Minh. Ký ức mấy ngày hôm trước lúc Phượng Minh lừa bọn họ rằng hắn là Thánh Linh thể vẫn khắc rất sâu trong tâm trí họ.

Phượng Minh nhìn Mã Đằng cười lạnh, đoạn nói:

- Mã Đằng trưởng lão trông có vẻ ủng hộ ta, song thực chất lại muốn hại ta. Đường đường là một trưởng lão cảnh giới Vô Nhai mà lại chấp nhặt một đệ tử Khai Nguyên cảnh, thật mất mặt…

Mã Đằng tức giận quát:

- Hỗn xược! Không biết trên dưới lớn nhỏ thế nào sao? Quỳ xuống!

Bốn vị trưởng lão kia cũng quát:

- Độc Cô Minh quỳ xuống!

Thấy Phượng Minh vẫn đứng yên bất động, chúng đệ tử ai nấy bất bình vô cùng. Thầm nghĩ kẻ này ngông cuồng đến mức hết thuốc chữa rồi. Tùng Âm ma tôn cau mày nhìn hắn, thật sự vẫn chưa hiểu nổi Bất Hối lão nhân vì sao lại thu nhận hắn.

- Nói mau, không nói được hôm nay bổn ma tôn giết ngươi!

Phượng Minh nhìn thấy mọi người xung quanh ai cũng chĩa mũi nhọn vào mình, còn bản thân yếu ớt không chịu nổi một kích thì liền hồi tưởng lại tình hình trên Thanh Vân sơn cách đây mười năm. Hắn cười lạnh lùng:

- Mã Đằng trưởng lão, sau lần cá cược thua cuộc lúc trước đáng lẽ ngươi phải gọi ta một trăm tiếng gia gia, gặp ta phải cách xa ta một trăm trượng. Nhưng ngươi không những bội tín mà còn tìm cách dồn ta vào con đường chết. Bây giờ ngươi có dám cá cược với ta một lần nữa không?

Mã Đằng ngẩn ra, cho rằng Phượng Minh điên mất rồi.

- Cá cái gì? Ngươi muốn cá cái gì ta chiều ngươi cái đấy!

- Ta cá với ngươi ta có thể tạo ra Thiên Thi!

Phượng Minh vừa nói xong tất cả mọi người đều giật mình.

Tùng Âm ma tôn nở nụ cười thú vị.

Thiếu chủ Tô Hà cũng tỏ ra khá trông chờ.

Điệu Vong Vô Nguyệt đưa tay vỗ vỗ trán, chửi thầm tại sao hôm nay tên kia lại ngu ngốc đến vậy.

Mã Đằng cười gằn. Thiên Thi có độ khó thế nào tất cả mọi người ở Thi sơn đều biết. Muốn tạo ra Thiên Thi phải trông chờ vào cơ duyên. Thường thì một vạn bộ Địa Thi mới có tỷ lệ xuất hiện một bộ Thiên Thi, nhưng đó chỉ là tỷ lệ. Thích Tam trưởng lão từng luyện một mạch ba vạn bộ, tán gia bại sản cũng không luyện ra được bộ Thiên Thi nào. Trong năm vị trưởng lão ở Thi sơn chỉ có một mình Quỳnh Dao trưởng lão từng luyện ra Thiên Thi. Điệu Vong Vô Nguyệt cũng từng làm được điều thần kỳ này nên mới trở thành ma tử Thi sơn.

- Nếu ngươi luyện ra Thiên Thi, từ nay về sau ta sẽ cung kính gọi ngươi là Độc Cô tiền bối. Ma tôn làm chứng cho ta!

Tùng Âm ma tôn gật gù:

- Tốt lắm. Ta thích nhất là những kẻ trẻ tuổi khí thịnh. Với tốc độ luyện thi của ngươi thì e rằng mọi người phải chờ đợi tận bảy ngày. Ta cho ngươi mượn Tứ Sắc Hỏa để thúc đẩy quá trình luyện thi. Ngươi có thể thử luyện ba bộ, nhưng nếu không thành công thì ngươi biết số phận của mình rồi đấy!

- Đa tạ ma tôn!

Phượng Minh đồng ý. Luyện ra Tuyệt Thi hắn nắm chắc mười phần, nhưng chỉ luyện ra Thiên Thi thì thực sự khó. Tình hình hiện tại công bố khả năng luyện ra Thiên Thi sẽ đỡ oanh động hơn Tuyệt Thi. Thiên Thi chỉ đại biểu tông môn xuất hiện một người đủ khả năng trở thành ma tử, nếu bị người nhắm vào thì chỉ quanh quẩn ở Thi sơn. Còn nếu hắn công bố luyện ra được Tuyệt Thi, không những người Nhất Niệm tông nảy sinh ý đồ với hắn, mà ngay đến tam đại tông khác ở Vô Nhật vương triều cũng đặt hắn vào tầm ngắm.

Qua những lời thuyết giảng của Tùng Âm ma tôn, Phượng Minh đã mường tượng ra cách luyện chế Thiên Thi. Khẳng định vu lực đã góp phần rất lớn trong việc tạo ra hai nữ thi kia. Bây giờ tiết chế lại một chút, tự làm mỏng đi vu lực trong cơ thể thì khả năng sẽ chỉ tạo ra Thiên Thi. Nhưng đây chỉ mới là ý tưởng, Phượng Minh không biết mình có thành công hay không.

Dù sao hắn nhất định phải chứng tỏ cho Thi sơn và Tùng Âm ma tôn thấy thực lực bản thân, để những kẻ như Mã Đằng không thể nhắm đến mình nữa.

Vì hai mươi bộ thi thể do Mã Đằng đưa đã gặp vấn đề nên Tùng Âm ma tôn phất tay thiêu hủy toàn bộ, sau đó lấy ra ba bộ thi thể khác từ trong túi.

Ba bộ thi thể này đều là Khai Nguyên cảnh, độ tinh thuần rất cao. Đây là điều hiển nhiên vì trong túi của ma tôn Sinh Tử cảnh làm gì có vật nào tệ.

- Đây là ba mươi viên Vẫn Thạch… Cũng khá giá trị đấy! Vì ta là một người yêu thích luyện thi nên sẵn sàng chi ra cho ngươi thể hiện mình. Ta mong đợi phần trình diễn của ngươi, đừng để ta thất vọng. Nếu không ngươi sẽ trở thành một thi thể mới trong bộ sưu tập của ta…
Bình Luận (0)
Comment