Phượng Hí Đông Cung
Quyển 2 - Chương 74 - Phượng Thất Có Bí Mật
gacsach.com
Hôm sau là một ngày nắng ấm chan hòa, trời xanh mây trắng.
Vào giờ thìn một giọng nữ trong trẻo văng vẳng phá tan sự yên tĩnh của Phượng các, "Thất công tử, ta đến đây!"
Phượng Triêu Hoa đang chuẩn bị xuất phát chợt nhướng mày, nàng ta chưa đi sao?
Tiểu Phong Tranh chu môi nói, "Nàng ta tới làm gì! Tiểu thư cô chờ chút, để em đuổi nàng ta đi..."
"Đừng làm càn." Phượng Triêu Hoa cản Tiểu Phong Tranh lại, "Dù gì nàng ta cũng là công chúa đương triều."
"Công chúa thì có gì hay chứ, em đây chính là nha hoàn của Thái tử phi này..." Tiểu Phong Tranh nói xong vội vàng bụm miệng lo lắng nhận lỗi, "Em... Em không cố ý..." Từ sau hôm tiểu thư đuổi Thái tử đi tới nay vẫn buồn bã không vui. Tam ca đã dặn đi dặn lại không được phép nhắc đến Thái tử hay Thái tử phi linh tinh gì đó, nhưng mình lại không cẩn thận lỡ miệng, bây giờ phải làm sao đây?
Phượng Triêu Hoa khẽ cười không sao nói: "Em nói đâu có sai, xin lỗi gì chứ." Dứt lời nàng đứng dậy đi ra ngoài gặp Long Hiểu Vân.
Cửa vừa mở ra đập vào mắt đầu tiên là gương mặt trái xoan đang cười tủm tỉm, điều hấp dẫn ánh mắt người khác tiếp theo chính là bao quần áo không lớn không nhỏ kia. Phượng Triêu Hoa còn nhớ toàn bộ gia tài của Long Hiểu Vân đều đựng trong đó.
"Tam ca bảo ta dọn qua đây ở." Bộ nam trang trắng ngà mặc lên người Long Hiểu Vân có vẻ lượm thượm lôi thôi làm sao, nhưng cách nói chuyện đi thẳng vào vấn đề của nàng ta thì vô cùng rõ ràng.
Nhắc tới Long Liễm Thần, Phượng Triêu Hoa thấy tim mình đau xót vô biên, nhíu mày hờ hững hỏi, "Y có nhắn gửi gì không?"
"Huynh ấy nói huynh ấy không có khả năng lo vẹn cả đôi bề, vì vậy mong huynh hãy thay thế huynh ấy chăm sóc ta." Long Hiểu Vân cực kỳ vui thích cười xán lạn như ráng mây hồng. Có trời mới biết nàng đã mơ ước được đến Phượng các chơi từ lâu rồi, cuối cùng ông trời cũng mở rộng lòng toại nguyện cho ước muốn của nàng.
"Còn gì nữa không?" Phượng Triêu Hoa biết chắc rằng Long Liễm Thần sẽ không vô duyên vô cớ đẩy muội muội của y sang cho nàng.
"Còn có..." Long Hiểu Vân vò vò đầu nói: "Hết rồi! Huynh ấy chỉ bảo ta chuyển cáo tới huynh chuyện đó thôi thôi.
"Y dặn ngươi không được nói sao?"
"Chuyện này không thể nói." Nói xong Long Hiểu Vân mới biết mình tiêu đời rồi, chỉ còn biết buồn bã cắn môi.
Ngay lúc này Tiểu Phong Tranh hóa thân thành Dạ Xoa hung tợn nói, "Không nói thì đừng nghĩ đến chuyện vào đây ở."
"Ngươi... Hừ! Ta cứ không nói đấy xem ngươi có thể làm gì ta nào!" Long Hiểu Vân quyết định cùng nàng giằng co.
"Không nói thì mang theo hành lý của ngươi ra khách điếm mà ở." Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nói.
Long Hiểu Vân nghe vậy lập tức cảm thấy tủi thân bĩu môi nói: "Các người ai cũng thích ức hiếp người ta."
Tiểu Phong Tranh núp sau lưng Phượng Triêu Hoa xông thẳng ra làm mặt quỷ. Việc này càng khiến cho Long Hiểu Vân càng thấy uất ức, mắt bắt đầu long lanh ngấn nước.
Phượng Triêu Hoa thấy thế dành thở dài khẽ gọi, "Ách Nữu, dẫn Long Cửu công tử đến khách phòng." Bản thân rốt cuộc vẫn không thể ngoảnh mặt làm ngơ với sự ủy thác của y.
Ách Nữu gật đầu nhìn Long Hiểu Vân nở nụ cười đầy thân thiện.
Tiểu Phong Tranh thì bất mãn dậm chân trong lòng thầm oán hận: Thái tử đúng là tên đại ôn thần, còn phái cả tiểu gián điệp tới đây nữa, người đã đi mà âm hồn cứ lởn vởn không tiêu tan!
Long Hiểu Vân dẩu môi đi theo Ách Nữu về phía khách phòng, nhưng vừa đi vài bước đã không nhịn được dừng lại bán đứng huynh trưởng của mình, "Tam ca nói tâm tình Phượng Thất không tốt, sau khi đến Phượng các phải thật đàng hoàng tử tế, không được phép tùy hứng bướng bỉnh, không được chọc giận khiến huynh không vui. Nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho huynh ấy biết.’"
"Y dám phái người tới giám thị thất ca?" Tiểu Phong Tranh xưa nay vốn đơn thuần nên chỉ có thể nắm bắt được mặc trái của câu nói sau cùng.
Riêng Phượng Triêu Hoa thì nghe hiểu được nổi khổ tâm của Long Liễm Thần trong lòng nhất thời vừa buồn vừa vui. Vui vì y còn quan tâm tới mình, buồn vì giữa hai người còn có một rào cản chắn ngang không thể vượt qua cũng không thể xem nhẹ. Một Long Hiểu Vân nho nhỏ liệu có thể bắc được cầu Ô Thước* hay không? [*Chiếc cầu do chim Hỉ Thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, nghĩa bóng ví với việc kết hợp lương duyên, nên đôi chồng vợ, tình nhân sau bao năm xa cách vẫn có thể về với nhau]
Long Hiểu Vân thấy Phượng Triêu Hoa trầm mặc không nói tưởng rằng nàng đang giận, vì vậy vội vàng giải thích: "Không phải vậy đâu! Ý tam ca không phải thế, huynh ấy chỉ căn dặn ta nên biết ơn huynh, tiện thể quan tâm huynh hơn thôi."
"Ta hiểu." Phượng Triêu Hoa nói: "Đến khách phòng chọn một căn phòng nào mà ngươi thích đi."
"Ừm." Long Hiểu Vân vui vẻ xoay người toan bước đi.
Phượng Triêu Hoa lại nói, "Còn nữa, nhớ đừng tiết lộ thân phận của mình."
"Ta biết rồi. Tam ca có nói, trong phủ Nam Lăng vương chỉ có huynh mới có thể tin tưởng thôi. À, đúng rồi, còn có một câu ta quên nói cho huynh biết." Long Hiểu Vân nói: "Tam ca bảo ta nhắn với huynh rằng: kiếm của huynh ấy sẽ vĩnh viễn sẽ không chĩa về phía huynh." Dứt lời liền xoay đi luôn.
Chẳng biết tại sao khi nghe được câu nói ấy Phượng Triêu Hoa hoàn toàn không hề cảm thấy ngạc nhiên, tựa như nàng đã đoán biết y sẽ không làm thế, tương tự, nàng biết ám khí trong tay cũng mãi mãi sẽ không phóng về phía y. Không thể nói rõ lý do, nhưng nàng khẳng định sẽ làm như thế.
Đợi Long Hiểu Vân đi xa, Tiểu Phong Tranh ngỡ ngàng chớp chớp mắt cảm động nói, "Thái tử là người rất tốt."
Phượng Triêu Hoa bật cười, "Không phải em vẫn luôn coi y là kẻ thù truyền kiếp à?"
"Bây giờ không còn nữa. Phu Tử từng nói: Một người vĩnh viễn không bao giờ làm tổn thương mình, đó mới là người thật sự sát cánh bên mình suốt cả cuộc đời." Tiểu Phong Tranh cảm thấy rất vui sướng vì rốt cuộc cũng có lúc mình dùng đến lời răn dạy của Phu Tử.
"Phu Tử?"
"Đúng vậy! Trước khi cô tới, phụ vương có mời một ông thầy về dạy cho em, mỗi ngày ép em học cái gì mà ‘chi hồ giả dã’ phiền chết đi được. Nhưng đến hôm nay em mới phát hiện tài học vấn của thầy đồ quả thật rất uyên thâm." Tiểu Phong Tranh nói. [*Đại khái thế này: trước năm 1919, ở bên TQ chưa có Văn Bạch Thoại, mà toàn dùng thứ ‘Văn Ngôn Văn’ thôi. "Văn ngôn văn" gọi nôm na là "văn cổ". Loại văn cổ đó khi viết không có dấu ngắt câu và các cấu trúc câu kiểu phương Tây, mà chủ yếu nhờ các hư từ kiểu "chi, hồ, giả, dã..." để phân tích câu. Do đó nó là nó rất khó hiểu. Cũng từ đó người ta dùng "chi hồ giả dã" để chỉ những người học cao hiểu rộng, bụng mang một bồ sách, mở miệng là dùng cách nói chữ, khiến những người chung quanh không hiểu nổi. Sau khi phong trào Ngũ Tứ nổ ra, người TQ đề xướng và lưu hành một thứ văn thông dụng dễ hiểu, gần sát với ngôn ngữ cuộc sống hàng ngày - thứ văn ngày gọi là văn Bạch Thoại.]
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, vỗ vỗ đầu Tiểu Phong Tranh nói: "Thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường."
Tiểu Phong Tranh nhanh nhẹn lôi ra một cái hòm thuốc từ phía sau, cười khanh khách nói: "Đa chuẩn bị xong rồi."
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, nhấc chân rời đi.
Long Hiểu Vân đứng từ xa nhìn thấy hai người đang tính đi ra ngoài liền vội vàng thảy bao quần áo cho Ách Nữu, vừa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi, "Ấy ấy ấy, chờ ta một chút, chờ ta một chút..."
"Nàng ta cũng muốn đi ư?" Tiểu Phong Tranh tỏ vẻ không thích.
"Cho nàng ta đi cũng không sao." Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói.
...
...
Ba người rất nhanh đã đi tới khu vực dân chạy nạn.
Phát lương, xem bệnh, phát thuốc, tất cả công việc cứu tế đều lần lượt làm theo trình tự.
Tuy Phượng Triêu Hoa chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ giúp đỡ người dân chạy nạn, chân tay bận rộn thế nhưng cõi lòng nàng lại trống rỗng tựa như đã bị đánh mất đi thứ gì đó.
"Thất ca, bên này có người ngất nè, huynh mau đến xem sao." Tiểu Phong Tranh kêu lên.
Phượng Triêu Hoa nghe xong lập tức giao lại công việc trong tay cho gia nô vương phủ, đi nhanh tới động tác vô cùng lưu loát ngồi xổm xuống bắt mạch.
"Liệu hắn có chết hay không?" Tiểu Phong Tranh chớp chớp mắt khẽ khàng hỏi.
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, "Hắn chỉ quá đói thôi, mang một chén cháo loãng tới đây."
"Dạ." Tiểu Phong Tranh vội vàng đi lấy cháo.
Đúng lúc này Long Hiểu Vân đã mang một chén cháo loãng tới, đắc ý nói, "Thấy ta có khả năng dự đoán ghê chưa. Ai như ngươi, chuyện gì cũng đợi Thất công tử sai bảo."
"Ngươi..." Mặt Tiểu Phong Tranh lúc xanh lúc đỏ.
Phượng Triêu Hoa hơi cong khóe môi lắc lắc đầu, nhận lấy cháo loãng nói: "Đừng chỉ lo cãi nhau." Dứt lời, nàng đặt chén lên miệng của người dân tị nạn bị ngất, hơi nghiêng chén cháo sau đó dùng ngân châm châm mạnh vào huyệt đau của hắn.
"A..." Người nọ bị đau liền há to miệng, cháo loãng thuận thế chảy vào trong miệng hắn.
Long Hiểu Vân thấy thế chỉ biết líu lưỡi. Nàng ta nói: "Sao huynh lại đối xử với dân tị nạn như thế chứ?" Bộ không thể dịu dàng một chút hay sao? Người ta là dân tị nạn mà!
"Chỉ cần có thể cứu sống hắn, dùng cách nào không quan trọng." Phượng Triêu Hoa chỉ lạnh nhạt giải thích qua loa sau đó không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía những người cần cứu tế.
Long Hiểu Vân bĩu môi, "Đúng là người kỳ quái, chẳng trách tam ca cũng trở nên kỳ quái theo."
"Nè, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng suốt ngày cứ bô bô tam ca này tam ca nọ lải nhải không ngừng như thế. thất ca ta đang giận tam ca của ngươi, cẩn thận huynh ấy mà không vui sẽ đuổi ngươi đi đấy." Tiểu Phong Tranh cảnh cáo người nào đó.
Long Hiểu Vân nhướng mày nói: "Ngươi nói xem, rốt cuộc hai người họ đang giận hờn chuyện gì hả?"
"Làm sao ta biết được." Tiểu Phong Tranh khinh khỉnh liếc nàng quyết định không thèm đến xỉa tới Long Hiểu Vân nữa tiếp tục làm việc.
Nghịch ngợm tinh quái như Long Hiểu Vân tất nhiên sao có thể bỏ qua nguồn tin nóng hổi này được, từ trước đến giờ tinh quái có chuyện thì nhất định phải hỏi đến cùng tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy rồi. Nàng kéo nhẹ ống tay áo Tiểu Phong Tranh ra vẻ thần bí nói, "Ngươi có muốn thất ca của ngươi được vui không?"
"Tất nhiên."
"Vậy thì tốt, ngươi nói cho ta biết huynh ấy đang giận cái gì, ta sẽ bảo tam ca của ta tới nói tiếng xin lỗi với y."
Tiểu Phong Tranh sáng mắt lên, "Thật sao?"
"Đương nhiên." Long Hiểu Vân vỗ ngực bảo đảm, nói chắc như đinh đóng cột, "Tam ca của ta nghe lời ta nhất, chỉ cần ta có yêu cầu gì, huynh ấy nhất định sẽ làm theo."
Tiểu Phong Tranh hơi đắn đo một lát, nhưng cũng rất nhanh xóa tan nghi ngờ, len lén liếc nhìn Phượng Triêu Hoa thấy tiểu thư nhà mình không có chú ý đến mình thì nhỏ giọng nói, "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một chút xíu này thôi, nhưng ngươi tuyệt đối không được để cho thất ca biết là ta nói đó nha."
"Sẽ không, sẽ không..." Long Hiểu Vân hưng phấn không thôi vì biết mình sắp phát hiện ra một bí mật quan trọng.
"Chuyện là vầy. Thật ra thất ca của ta là..."
"Bát muội."
"Á..." Tiểu Phong Tranh bị Phượng Triêu Hoa gọi dọa sợ giật thót cả người xém chút cũng hồn vía bay mất.
“Xảy ra chuyện gì?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy phản ứng của Tiểu Phong Tranh thật quái lạ.
Tiểu Phong Tranh lắc đầu lia lịa, "Không có không có, muội cái gì cũng chưa nói, chưa nói gì hết..."
Phượng Triêu Hoa không vui lạnh nhạt nói, "Tới đây đút thuốc cho họ."
"Dạ." Tiểu Phong Tranh vội vàng chạy tới cúi đầu không dám thở mạnh.
Còn Long Hiểu Vân thì láo liên hai tròng mắt tinh ranh, vểnh môi thầm nghĩ: Cái tên Phượng thất này chắc chắn là có bí mật gì đó!
"Tiểu cửu, ngươi sang bên kia giúp tứ công tử đi." Phượng Triêu Hoa quyết định tách hai tiểu nha đầu này ra.
"Không thích!" Long Hiểu Vân lập tức thể hiện bộ dáng đáng thương nói, "Ta không muốn qua đó đâu, cái tên Tử Thư thúi kia đáng ghét lắm."
Thật xui cho nàng, ‘Tử Thư thúi’ trong miệng Long Hiểu Vân chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau nàng, "Ngươi giỏi lắm Tiểu cửu cửu! Dám nói xấu sau lưng ta."
Long Hiểu Vân bị tiếng nói bất ngờ vang lên đằng sau dọa cho nhảy dựng la chói lói, "Bộ ma hay sao mà đi không có tiếng hả, làm người ta sợ chết khiếp."
Tô Tứ liếc xéo ném cho nàng ánh mắt ‘kệ ngươi chứ’, sau đó quay sang nói với Phượng Triêu Hoa, "Lục chỉ thần y có phát hiện mới."
"Hay quá." Phượng Triêu Hoa thở phào nhẹ nhõm, "Ông lão ấy nghiên cứu ôn dịch bấy lâu rốt cuộc cũng có tiến triển."
"Nếu vẫn không có phát hiện, sợ là Tiểu Lục sẽ phải bận đến phát khóc mất." Tô Tứ cười nói.
Phượng Triêu Hoa phủi phủi bụi trên tay nói: "Bát muội, muội qua bên tam ca phụ huynh ấy đi."
"Dạ." Tiểu Phong Tranh chạy bán sống bán chết lao đến chỗ Thanh Phong Phổ.
"Muội ấy làm sao thế?" Tô Tứ ngạc nhiên hỏi.
"Có tật giật mình." Dứt lời, Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nhìn Long Hiểu Vân, đang định lên tiếng thì bị người khác giành mất.
Long Hiểu Vân nói: "Ta trở về Phượng các, bảo đảm sẽ không ở đây làm loạn thêm nữa."
Phượng Triêu Hoa Thanh nhếch mày lên, không tin nàng ta sẽ tự giác như vậy.
"Huynh đừng nhìn ta thế chứ. Ta nói đi về là sẽ đi về." Long Hiểu Vân nói xong vỗ vỗ tay rồi xoay người đi một nước.
Tô Tứ nhìn bóng lưng Long Hiểu Vân hỏi, "Cái tên Long Kiếm Hi đó không phải đã đi rồi sao? Sao nàng ta vẫn còn ở đây vậy? Hơn nữa còn vào tận Phượng các."
"Nàng ta thích ở Phượng các." Phượng Triêu Hoa nói xong cũng đi về phía vương phủ.
Đây cũng là lý do sao? Thích là có thể vào ở sao? Tô Tứ vội vàng đuổi theo kêu la ầm lên, "Ta cũng muốn dọn vào Phượng các của muội ở hai ngày."
Phượng Triêu Hoa nghe xong nhìn nhìn sắc trời rồi từ tốn nói, "Tứ ca, bây giờ là ban ngày, huynh đang nói mơ cái gì đó?"
Tô Tứ dường như đã quen thế này, vì vậy chỉ run run môi lập tức im bặt. Bản thân hắn cũng biết rõ, vĩnh viễn mình sẽ không bao giờ có được sựu tiếp đãi ân cần tiểu thất.
...
...
Khi hai người Tô - Phượng vừa tới dược cốc của Thác Bạt Lục, cả hai có nằm mơ cũng không thể ngờ tới có chuyện phát sinh ngoài ý muốn...Lục chỉ thần y đã chết không rõ nguyên do.
Tô Tứ tiến lên kiểm tra nguyên nhân cái chết, một hồi lâu nói: "Cổ họng. Một kiếm chí mạng."
"Kẻ đáng chết nào dám giết người ở dược cốc của ta!" Thác Bạt Lục vừa từ bên ngoài trở về thấy cảnh này thì rống lên giận dữ. Hắn và lão đầu sáu ngón này khổ công nghiên cứu ngày đêm mới tìm được căn bệnh táo bón ôn dịch, không ngờ ngay lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Huynh vừa đi đâu về vậy?" Phượng Triêu Hoa nhìn khắp bốn phía hờ hững hỏi.
"Núi Tiểu Hàn." Thác Bạt Lục hậm hực nói: "Chúng ta tìm được phương thuốc có thể trị tận gốc bệnh dịch, nhưng còn thiếu một vị thuốc Nguyệt Sắc Tử nữa."
"Giữa sườn núi Tiểu Hàn có một khuôn viên rất lớn." Tô Tứ nói.
Thác Bạt Lục gật đầu nói: "Cho nên đệ mới lên núi Tiểu Hàn. Nhưng nào ngờ đệ vừa tới dưới chân núi đã thấy giữa sườn núi bốc lên khói xanh nghi ngút."
"Có người đốt núi sao?" Tô Tứ cả kinh nói.
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, thần sắc đau thương thống hận nói: "Không phải đốt núi mà là đốt thuốc. Muội nghĩ kẻ phóng hỏa chỉ muốn tiêu hủy Nguyệt Sắc Tử mà thôi."
Thác Bạt Lục buồn bực vỗ tay chan chát nói: "Hay thật, người đã chết, thuốc cũng mất, tất cả đều uổng phí..."
"Trong một lúc cũng không thể đốt sạch hết được." Phượng Triêu Hoa trầm giọng nói, "Lục ca, huynh quay trở lên núi thử tìm lại xem, có lẽ sẽ còn sót lại một ít."
"Aizzz..." Thác Bạt Lục thở dài gật đầu.
Phượng Triêu Hoa lại nói, "Tứ ca, hậu sự của tiền bối lục chỉ..."
"Ta sẽ xử lý."
"Được." Phượng Triêu Hoa nói xong liền xoay người rời đi.
"Muội muốn đi đâu?" Hai người cùng đồng thanh hỏi.
"Nghĩa phụ."
...
Bên kia thì như dầu sôi lửa bỏng, còn Long Hiểu Vân bên này thì đang không ngừng phấn đấu để thỏa mãn cho lòng hiếu kỳ của mình.
Dựa theo kinh nghiệm có được từ việc khai thác bí mật nhiều năm qua của Long Hiểu Vân, muốn tìm ra bí mật của người đó thì phải xuống tay từ phòng ngủ của người đó. Thế là nàng đến phòng ngủ của Phượng Triêu Hoa trước.
Long Hiểu Vân như tên trộm hết nhìn trái lại nhìn sang phải, ngó dáo dác bốn phía thấy không có ai mới đẩy mạnh cửa phòng ra, sau đó nhanh nhẹn lẻn vào bên trong rồi đóng cửa lại.
Long Hiểu Vân tựa lưng trên cánh cửa phòng hít sâu mấy hơi, mắt như tia xẹt qua xẹt lại, ngó tới ngó lui mọi thứ trong phòng. Mình nên bắt đầu từ đâu đây?
Bàn ư? Không đúng.
Giường ư? Không phải.
Tủ quần áo? Tủ quần áo! Đúng, chính là tủ quần áo!
Tủ quần áo là nơi rất có khả năng cất giấu bí mật nhất. Thử nghĩ xem, không phải trước kia mình cũng từng tìm được y phục của ‘gian phu’ Lý Trắc phi trong tủ quần áo đó sao! Có điều xui xẻo chính là sau đó nàng mới phát hiện thì ta y phục kia là do Lý Trắc phi tự tay vá lại cho tam ca.
Long Hiểu Vân thầm lầu bầu mắng nhiếc lần sơ xuất đó một hồi mới tiếp tục đi lên phía trước mở tủ quần áo của Phượng Triêu Hoa ra.