Nàng nhất định sẽ cứu tỉnh hắn nhưng trước đó, việc tỏ thái độ vẫn không thể thiếu.
"Quân công tử, lý do ngươi lừa ta đến đây lúc này cũng đã không còn dùng được."
Quân Trường Phong thở dài, trong mắt liễm diễm đào hoa thay vào đó là sự uể oải nhưng vẫn chấp nhất hỏi một câu.
"Hắn không cứu được sao?"
"Cứu được thì sao? Không cứu được thì lại như thế nào?"
Hàn Băng Vô Tình một bộ sự không liên quan mình thái độ, hai mắt nhìn từ trên xuống có thể nói là vô tình đến cực điểm.
Quân Trường Phong thấy nàng như vậy thái độ cũng không hề sinh khí, hắn đứng dậy, đi về phía giường đáng tiếc nói.
"Ôn Cẩn Ngọc a Ôn Cẩn Ngọc, lúc còn sống, ngươi giấu ta rất nhiều chuyện, ta trong lòng vẫn luôn so đo quá.
Có điều, bây giờ, người chết như đèn diệt, mọi chuyện đã qua ta cũng sẽ không nhắc lại.
Niệm tình là bằng hữu một hồi phân thượng, ta liền hu tôn hàng quý đích thân đem ngươi đi chôn vậy."
Nói xong lời này, hắn cúi xuống thân bế lên bạch y nam tử muốn mang đi, có lẽ đúng như lời nói của bản thân, hắn muốn đem nam nhân này đi chôn.
"Ngươi từ bỏ cứu trị hắn sao?"
Trước khi Quân Trường Phong mang theo Ôn Cẩn Ngọc hoàn toàn đi qua người, bạch y thiếu nữ lên tiếng hỏi hắn.
Tức khắc, đôi mắt của Quân Trường Phong lập tức sáng lên, kinh hỉ quay sang thiếu nữ lặp lại câu hỏi không biết đã hỏi nàng bao nhiêu lần.
"Ngươi có cách cứu hắn?"
Những tưởng nàng sẽ tiếp tục có lệ trả lời hắn như lúc nãy nhưng thiếu nữ lại cho hơi gật đầu.
"Có lẽ đi."
Mặc dù là không xác định một câu nói nhưng cũng làm nam tử trong mắt dấy lên tia hi vọng cùng chờ mong nhưng lời nói ra lại đang theo sự tiếc nuối.
"Đáng tiếc a! Xem ra lần này không có cơ hội đem ngươi đi chôn rồi, bằng hữu."
Quân Trường Phong đem bạch y nam tử thả lại trên giường quay sang thúc giục thiếu nữ.
"Tiểu mỹ nhân ngươi nhanh cứu hắn a."
"Ai nói ta sẽ cứu hắn?"
Đáp lại hắn là sự bình bình đạm đạm cùng câu nói không chút cảm tình của thiếu nữ.
Lời nói của nàng như một chậu nước lạnh đổ xuống, tưới diệt hắn hi vọng cùng chờ mong.
Quân Trường Phong trong mắt lửa giận thiêu đốt, dù là một người có thể cười đùa khi định đem bằng hữu đi chôn như hắn, bị người nhiều lần làm cho trông thấy hi vọng rồi lại nhìn nó hung hăng bóp tắt trước mặt cũng sẽ sinh khí.
Hắn trong ngực hung hăng thiêu đốt lửa giận, rất muốn xông lên bóp chết thiếu nữ trước mặt phát tiết hết thảy cảm xúc bạo ngược nhưng lại bị lý trí của hắn kiềm chế lại.
"Tiểu mỹ nhân, trêu đùa ta như vậy hảo sảo?"
Phát hiện trong lời nói của hắn có sự nghiến răng nghiến lợi, Hàn Băng Vô Tình lời nói vẫn thanh thanh lãnh lãnh không một chút phập phồng.
"Từ nãy đến bây giờ ta cũng không chưa hề nhắc đến chuyện muốn cứu hắn, là ngươi suy nghĩ nhiều."
"Ngươi..."
Hắn lửa giận tựa hồ muốn bộc phát nhưng bỗng chốc như bị thứ gì đó ngạnh sinh sinh đè ép xuống, ngữ khí cũng chậm rãi rất nhiều.
"Ngươi muốn như thế nào mới có thể cứu hắn?"
Thấy thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, Hàn Băng Vô Tình có vài phần sửng sốt, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi thật sự muốn cứu hắn? Cho dù là phải trả giá đại giới?"
Quân Trường Phong bị cái nhìn này của nàng làm cho sởn tóc gáy nhưng vẫn chém đinh chặt sắt trả lời.
"Chỉ cần là có khả năng cứu hắn.".