Ánh vào trong mắt hắn là sự màu đen vô tận của đêm tối, của Hắc Dạ Sâm Lâm, của bóng tối khi lần này hắn nhắm mắt lại cũng đồng nghĩa với việc sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại.
"Hộc hộc." Điệp Linh sau khi bị Điệp Mục sử dụng Phi Phong Quyết tiễn đi ba trăm thước ngoại liền tiếp tục đào vòng.
Nhưng khác với vừa rồi nàng còn có Điệp Mục ở bên, lúc này, nàng chỉ còn có một mình.
Nếu hắn đã muốn nàng trở về báo tin thì nàng nhất định sẽ làm được, sẽ không làm phụ hắn một phen khổ tâm mặc dù đó là điều nàng không hề mong muốn.
Sau một hồi liên tục di chuyển, thể lực của Điệp Linh cũng gần như cạn kiệt, nàng rất muốn dừng lại nghỉ một chút nhưng nàng không thể
Nàng không thể dừng lại lúc này!
Nàng chỉ cần nhanh một chút, Điệp Mục còn khả năng sống sót nhiều hơn một phân mặc dù đó chỉ là một hi vọng xa vời, nhưng biết đâu...!chỉ cần nàng cố gắng...!
"Xoạt!" Điệp Linh vấp ngã một hòn đá ngã xuống, bàn tay cọ phá ra máu tươi.
Mệt mỏi quá, thật muốn nằm xuống luôn ở nơi này một lúc, Điệp Linh ý thức có vài phần mơ hồ.
Đương lúc nàng muốn nhắm mắt lại từ bỏ, khuôn mặt của Điệp Mục xuất hiện trong đầu nàng, rồi cảnh hắn giúp nàng đỡ một trảo chí mạng đó rồi vẻ mặt quyết tuyệt khi hao hết một chút linh lực cuối cùng để đưa nàng lần lượt hồi phóng trước mặt nàng.
Không thể, nàng không thể dừng lại ở chỗ này, không thể phụ sự tin tưởng của hắn.
Nàng phải...đứng dậy.
Điệp Linh mở to mắt, cường chống thân thể đứng lên, tiếp tục bước những bước nặng nề về phía trước.
Chính là mọi sự luôn không như mong muốn, khi Điệp Linh bước ra bước chân thứ mười, phía sau vang lên âm thanh xé gió lao đến.
"Đinh!"
Nàng vừa quay đầu nhìn lại thì một mũi tên bay đến đâm trúng bả vai trái đem nàng ghim ở trên cây cách ở một bước.
.
Truyện Hot
Theo sau, ba bóng đen xuất hiện, một trong số đó trên tay cầm một phen cung tiễn.
"Hừ! Nhân loại chạy đâu cho thoát." Ba tên ma tộc cuồng tiếu tiến lại gần.
Điệp Linh nhìn thấy bọn chúng sửng sốt, trong lòng hoảng hốt vô pháp bình tĩnh.
"Điệp Mục nhất định chưa xảy ra chuyện!"
Trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ một câu này, Điệp Linh giương mắt đẹp trừng ba kẻ tới gần.
Nàng run rẩy đưa tay phải lên cầm đuôi mũi tên, tai trái gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt cũng không thèm để ý.
"Aa!" Mặc dù đã cắm chặt răng nhưng lúc tự mình rút ra mũi tên,máu tươi như không cần tiền phun ra, Điệp Linh đau đớn không khỏi hét lên một tiếng.
Sau khi rút ra mũi tên, thân mình vốn đã không còn sức lực bởi vì không còn mũi tên chống đỡ mà nương theo gốc cây xụi lơ xuống.
Điệp Linh khép hờ mắt, vai trái huyết đã nhiễm hồng nhưng tay phải nàng vẫn nắm chặt mũi tên vừa rút ra chờ cơ hội.
Thấy nàng không nhúc nhích, ba tên ma tộc tiến lên dò xét nàng còn sống hay chết, nếu đã chết thì bọn họ đã có thể trở về, nếu chưa thì cho nàng cuối cùng một đao.
Tên ma tộc cầm cung cúi xuống dò xét Điệp Linh hơi thở, đắc ý nói với hai tên còn lại.
"Ta mà đã ra tay thì nhân loại này làm gì còn cơ hội sống sót huống chi nàng ta còn ngại sống không đủ lâu, tự mình rút ra mũi tên.
Các ngươi không tin có thể kiểm tra lại."
Thấy hắn vẻ mặt vênh váo, hai tên ma tộc cũng không hề so đo tiến lên kiểm tra lại nữ nhân tình huống..