Hai huynh muội họ Vân nhìn nhau rồi đồng thanh nói :"Được."
"Vậy trong hai người ai nói trước?" Hàn Băng Vô Tình hỏi.
"Để ta nói trước đi." Hai huynh không hẹn mà cùng trả trả lời.
Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Được rồi.
Vân Lạc huynh nói trước."
Vân Lạc nhìn nàng lên tiếng :"Lần đầu tiên nhìn thấy muội ta đã cảm thấy muội không giống như những tiểu cô nương mười tuổi khác.Muội trầm tĩnh, thanh lãnh nhưng trong ánh mắt lại có một tia ưu thương.
Bây giờ, tuy không nhìn thấy tia cảm xúc ấy nữa nhưng ta có cảm giác nó vẫn còn trong muội chỉ là muội che giấu rất sâu mà thôi.
Từ khi tổ chức Điệp Sát thành lập, những thành viên trong phân bộ Điệp Giả được phái đi mọi nơi thu thập tin tức.
Khi đó, muội liền cho ta hạ lệnh bọn họ chú ý đến những tin tức, tình báo về Linh Phượng quốc.
Những thông tin ấy đều được trực tiếp đưa đến chỗ ta, sau khi xem xét tất cả, ta rất muốn biết thân phận của muội.
Nhưng bất kể muội có thân phận gì thì ta cũng sẽ giúp muội."
Trước ánh mắt kiên định của Vân Lạc, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng tán thưởng :"Quả nhiên không làm muội thất vọng.
Huynh rất thông minh."
"Còn tỷ thì sao?" Nàng quay sang hỏi Vân Khinh.
"Ta sao?" Vân Khinh nở nụ cười nói :"Lí do của ta rất đơn giản.
Ta chỉ muốn nhìn muội nở nụ cười dù chỉ một lần.
Năm năm trước,muội dùng tiền giúp chúng ta rồi đưa chúng ta vào rừng sinh sống.
Muội dùng hai năm dạy bọn ta võ công, rồi đưa chúng ta rất nhiều thứ để chúng ta giúp muội thành lập Điệp Sát.
Trong ba năm không ngừng lăn lộn bên ngoài, ta thỉnh thoảng lại nhớ đến thời gian hai năm ba người chúng ta sống chung trong rừng trúc.
Khi nhớ đến muội, ta chợt nhận ra từ khi gặp muội đến khoảng thời gian sống hay thậm chí là bây giờ ta cho bao giờ thấy có cảm xúc nào khác ngoài sự thanh lãnh.
Từ đó, ta liền muốn bảo hộ muội,chia sẻ mọi khó khăn với muội.
Có thể thực lực của ta không bằng muội nhưng ta sẽ cố gắng bảo vệ muội, ta hi vọng muội có thể giống nữ hài tử khác vui vẻ hạnh phúc mà nở nụ cười."
Lí do đơn giản kết hợp với lời nói và ánh mắt chân thành của Vân Khinh làm cho Hàn Băng Vô Tình có chút chấn động.
Nàng đưa ánh mắt nhìn thẳng Vân Khinh, ngón tay cầm kiếm hơi run, bàn tay cầm kiếm có chút vô lực hạ xuống.
Thu hồi nhuyễn kiếm, nàng quay lưng lại với hai người để lại một bóng lưng nhỏ bé, cô độc.
.