Lúc này, Vân Khinh lo lắng:"Muội thật sự không sao chứ?"
Vân Lạc cũng nghiêm túc nhìn nàng.
Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu, ngữ khí nhàn nhạt :"Muội thật sự không sao.
Có điều hai người có thể nói cho muội biết đã xảy ra với gì không?"
Vân Lạc nhìn về phía hồ nước vốn đóng băng giờ đã biến thành bình thường chậm rãi kể lại:"Muội và Tà Tôn đã ở dưới hồ ba canh giờ.
Ta và Vân Khinh tuy biết thực lực của muội cao hơn chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn rất lo lắng nên thay nhau canh giữ bên cạnh hồ.
Một canh giờ trước, tuyết bắt đầu ngừng rơi, băng cũng lấy tộc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy tan chảy hóa thành nước dung nhập vào thổ địa bên trong.
Băng trên mặt hồ cũng tan chảy.
Sau đó, Vân Khinh cùng các thành viên Điệp Sát và người của Tà Tông phát hiện muội theo mặt nước nổi đi lên.
Khi thấy muội theo mắt nước nổi đi lên, trong lòng bọn ta không khỏi trầm xuống liền bất chấp tất cả nhảy xuống đưa muội lên."
Rồi Vân Lạc quay sang nhìn Vân Khinh nở nụ cười đầy thâm ý :"Lúc ấy muội đang hôn mê nhưng Vân Khinh tưởng rằng muội đã chết nên làm trò trước mặt các thuộc hạ khóc rất thương tâm.
Muội xem, hai mắt muội ấy vẫn còn hồng hồng kìa."
"Vân Lạc, huynh...huynh lại nói xấu ta trước mặt Vô Tình muội muội phá hỏng hình tưởng tốt đẹp của ta trong mắt muội ấy.
Hôm nay, ta không đánh chết huynh ta liền theo họ của huynh." Vân Khinh căm tức nhìn Vân Lạc, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ca ca mình.
Vân Lạc nói thế khác nào làm anh danh một đời của Vân Khinh nàng quét rác đặc biệt là còn ngay trước mặt Hàn Băng Vô Tình.
Việc này thử hỏi làm sao nàng có thể nhẫn.
Sau đó, một màn kinh điển ngươi truy ta đuổi xuất sắc hiện ra trước mắt các thành viên Điệp Sát và người của Tà Tông.
Phó cung chủ Vân Khinh tay cầm trường tiên không ngừng vung lên đuổi đánh phó cung chủ Vân Lạc.
Phó cung chủ Vân Lạc né tránh các đòn hiểm của phó cung chủ Vân Khinh, còn không quên lên tiếng :"Muội muội tốt của ta xem ra hôm nay không đánh chết được rồi.
Dù sao muội cũng theo họ của ta đánh chết ta hay không cũng vậy thôi."
Nghe vậy, Vân Khinh tức giận, ra chiêu càng hung ác.
Hàn Băng Vô Tình nhíu mày không kiên nhẫn nhìn hai người kẻ truy người chạy càng lúc càng xa liền truyền âm :"Hai người còn như vậy nữa liền lập tức không cần quay lại gặp muội nữa."
Đang người truy kẻ chạy hai người nghe được truyền âm của thiếu nữ giọng nói có phần không vui liền lập tức ngừng lại lập tức dừng lại đi về phía Hàn Băng Vô Tình.
Đến gần, Vân Khinh cáo trạng :"Vô Tình muội muội Vân Lạc bắt nạt ta."
Các thành viên Điệp Sát gần đó dỏng tai hóng chuyện không khỏi rớt cằm đầy đất.
Vừa rồi không phải là phó cung chủ Vân Lạc đuổi đánh phó cung chủ Vân Lạc sao? Sao giờ phó cung chủ Vân Khinh lại nói phó cung chủ Vân Lạc bắt nạt ngài ấy? Là mắt bọn họ có vấn đề hay tai bọn họ nghe nhầm hoặc thế giới này quá huyền huyễn.
Như cảm nhận được nghi hoặc của bọn họ, Vân Khinh quay sang trừng mắt, cưỡng chế bọn họ giải tán.
"Được rồi.
Đừng nháo nữa.
Hai người gần như đứng đầu của Điệp Sát đuổi đánh như trẻ con còn ra thể thống gì.
Hai người rốt cuộc để mặt mũi của Điệp Sát vào đâu." Hàn Băng Vô Tình lên tiếng.
Vân Khinh ủ rũ cúi đầu nhỏ tiếng :"Xin lỗi muội.
Tỷ biết sai rồi."
.