"Vậy tại sao hai người họ lại đánh nhau?" Cả đám người đều nhìn hai bóng người đan xen nhau phía trước.
Vân Khinh khóe môi cười khổ :"Là bởi vì ta và các ngươi a! Vì tất cả chúng ta đều có vết thương cũ chưa lành mà Nhiếp Chính Vương thấy tiểu thư muốn đích thân xuất chiến nên cũng tự mình động thủ."
Sau một hồi quan sát, cả đám đều nhận ra điều khác thường bèn hỏi Vân Khinh :"Nhưng phó cung chủ, bọn thuộc hạ vẫn không hiểu, tại sao hai người họ không sử dụng linh lực?"
Vân Khinh mắt không chớp nhìn thân hình nhỏ nhắn đang giao thủ phía trước :"Hai người họ đều là cao thủ nếu sử dụng thêm linh lực có lẽ xung quanh nơi này đã bị san bằng lâu rồi.
Với chút bản lĩnh của các ngươi e là đã không còn mạng mà đứng đây hỏi đông hỏi tây."
"Ngươi là người đầu tiên giao thủ với ta lâu như vậy mà chưa thất bại." Phượng Kinh Hồng lên tiếng tán thưởng đồng thời đánh ra một chưởng.
Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng xoay người đồng thời cho hắn một chân :"Tại hạ cũng vậy.
Không ngờ thân thủ của vương gia lại tốt như vậy."
Thấy chân của hắc y nhân hướng về phía mặt mình đá xuống, Phượng Kinh Hồng hóa chưởng thành trảo bắt lấy cổ chân của nàng sau đó kéo nàng gần về phía mình.
Đồng thời, hắn dùng tay còn lại hướng chiếc khăn trên mặt nàng bắt tới :"Bổn vương lại rất muốn biết dưới chiếc khăn kia lại che dấu dung mạo như thế nào?"
Khi cái tay kia sắp bắt được chiếc khăn trên mặt nàng, trên chiếc chân bị bắt, một mũi dao sắc nhọn hiện ra từ mũi giày, ánh sáng léo lên làm Phượng Kinh Hồng nheo mắt lại.
Lợi dụng cơ hội chỉ trong chớp mắt này, từ mũi giày khác cũng hiện lên một mũi dao đá về cái tay đang bắt lấy chân mình.
Phượng Kinh Hồng nhanh chóng thả chân nàng ra lùi về phía sau, tránh thoát một chiêu công kích này.
Hàn Băng Vô Tình cũng nhanh chóng nhảy ngược về phía sau.
"Không ngờ ngươi lại dấu lưỡi dao trên mũi giày." Phượng Kinh Hồng sau khi nhìn rõ thứ chĩa ra từ mũi giày của nàng thì không khỏi ngạc nhiên.
"Tại hạ vẫn còn nhiều điều mà Nhiếp Chính Vương không ngờ tới, vương gia muốn biết sao? Bất quá, tại hạ nghĩ Nhiếp Chính Vương nên sự dụng thêm vũ khí để tránh bị thương thì hơn." Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng trả lời.
Sau hơn hai trăm chiêu giao thủ vừa rồi, nàng biết người nam nhân được gọi là Nhiếp Chính Vương của Linh Phượng quốc này khó đối phó hơn lời đồn.
Sau khi nghe xong lời này của nàng, Phượng Kinh Hồng nở nụ cười :"Ngươi rất thú vị! Bất quá bổn vương không cần vũ khí cũng có thể bắt được ngươi."
"Tại hạ vô cùng mong chờ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp rồi hai người lại lao vào chiến đấu với nhau.
Phượng Kinh Hồng liên tục công kích về phía khăn che mặt hòng vạch trần dung mạo dưới lớp khăn đó.
Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng né tránh, đáp trả lại bằng những chiêu sắc bén đánh vào chỗ hiểm yếu.
Hàn Băng Vô Tình một tay đánh về phía khuôn mặt hắn, chưởng phong vô cùng sắc bén.
Phượng Kinh Hồng không khỏi nghiêng đầu sang một bên né tránh khiến tay nàng đánh vào khoảng không.
Như đã dự tính trước hắn sẽ né tránh, từ lớp y phục nơi cánh tay bị xé rách hiện lên lưỡi dao sắc nhọn hướng về phía cổ Phượng Kinh Hồng chém tới.
Phượng Kinh Hồng không ngờ được chiêu này của nàng nhưng vẫn phản ứng vô cùng nhanh chóng.
Hắn liền đưa tay ra bắt lấy cổ tay nàng vòng ra đằng sau chế trụ nàng trong lòng ngực mình.
.