Phượng Hoàng Cốt

Chương 4

Phượng Hoàng Cốt

| 4 |

Căn cứ vào bài phổ cập khoa học của Đường Tam thiếu, thì ra suốt trăm ngàn năm qua, võ lâm Trung Nguyên tự do nằm ngoài xã hội, tôn sùng vũ lực chưa bao giờ biến mất, chỉ là theo thời đại phát triển, vũ khí nóng xuất hiện, dần điệu thấp lại, cao thủ võ lâm các phái hoặc là thoái ẩn núi rừng, hoặc là ẩn thân giữa các tòa nhà chọc trời, trở thành một thành viên thuộc tầng lớp tóc húi cua bình thường, các đại bang phái mấy trăm năm trước quát tháo võ lâm cũng dồn dập thay hình đổi dạng, chuyển sang nghề khác.

Ví dụ như chủ quán thịt nướng Tiểu Kê tối qua Mạnh Phó Kiều dẫn Nghiêm Thập Nhị đi ăn, chính là bang chủ Cái Bang – bang phái lớn nhất võ lâm ngày xưa.

Nghiêm Thập Nhị: "Anh lừa tôi đó hả?"

Nữ thư ký nói: "Hiện tại mức sống của mọi người tăng cao, hiếm có ăn mày, Cái Bang tự nhiên cũng suy tàn, địa vị ở giang hồ không lớn bằng trước."

Nghiêm Thập Nhị ra vẻ không tin: "Lừa ai vậy, ăn mày ở cầu vượt rõ ràng còn nhiều lắm mà."

Nữ thư ký khinh thường bảo: "Lũ đó sao có thể tính là ăn mày, toàn bị xã hội đen khống chế thôi, nếu cậu dám hỏi Tiểu Kê như vậy, Tiểu Kê bảo đảm cho cậu một bạt tai."

Nghiêm Thập Nhị rụt vai lại, Mạnh Phó Kiều nói tiếp: "Hiện tại đệ tử Cái Bang chân chính không còn mấy cái, cũng không ai đi xin cơm nữa, đều bày quán lề đường buôn bán cả."

Nghiêm Thập Nhị như là nhớ ra gì: "Gã dân phòng đó cũng thuộc võ lâm à, tôi thấy ông ta bay!"

"Ừm." Mạnh Phó Kiều gật đầu, "Ông ta là bộ đầu, truyền nhân đời này của Lục Phiến Môn, Lưu Hi Hà."

Nghiêm Thập Nhị: "... Bộ đầu làm dân phòng, thật là truyền thừa hoàn mỹ. Nhưng nghe các anh nói vậy giới võ lâm cũng chỉ bây lớn thôi, không phải nên yêu thương lẫn nhau sao, gã dân phòng đó sao còn kiếm chuyện với Cái Bang?"

"À, Tiểu Kê thầm mến em gái của Lưu Hi Hà, Lưu Hi Hà là luyến muội cuồng ma cho nên..." Nữ thư ký thuận miệng đáp.

Nội tâm Nghiêm Thập Nhị: Xem ra giới võ lâm quả nhiên rất nhỏ, ba cái chuyện tầm phào này ai ai cũng biết.

"Vậy các vị thì sao?" Nghiêm Thập Nhị nhìn về phía Đường Tam thiếu và thư ký của anh ta.

Nữ thư ký nói: "Chúng tôi là truyền nhân của Tứ Xuyên Đường môn, cao thủ ám khí và là thế gia chế độc đệ nhất võ lâm giang hồ."

Mạnh Phó Kiều nói: "Bọn họ chỉ giỏi xài ám khí thôi, Mạnh gia chúng tôi mới thật sự là cao thủ đệ nhất võ lâm."

Đường Tam thiếu lườm một cái: "Biết rồi, biết rồi, chuyện từ mấy trăm năm trước không cần phải nhắc tới giờ."

Mạnh Phó Kiều mặc kệ Đường Tam thiếu, nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Tổ tiên tôi là Minh chủ đời cuối cùng của võ lâm Trung Nguyên, từ đó về sau, võ lâm không còn liên minh."

Đường Tam thiếu sờ cằm: "Cậu nói vậy, Nghiêm Thập Nhị biết chuyện nhà cậu trộm Phượng Hoàng Cốt nhà cậu ấy không?"

Mạnh Phó Kiều: "... Chuyện chưa kể tới đây mà!"

Nghiêm Thập Nhị không thể chờ được nữa: "Kể mau kể mau."

Mấy trăm năm trước, võ lâm phân tranh không ngừng, các đại môn phái đấu đá lẫn nhau, tranh nhau vị trí Minh chủ võ lâm.

Lúc đó Ma giáo thống lĩnh lục lâm hắc bang, thế lực thông thiên, giáo chủ Trì Bá càng là võ công cái thế, không ai có thể địch lại, Trì Bá thừa dịp các đại môn phái tranh đấu với nhau, lén lút mở rộng thế lực của mình, cuối cùng trở thành võ lâm đệ nhất nhân, suýt nữa leo lên vị trí Minh chủ.

Mắt thấy võ lâm sắp rơi vào tay Ma giáo, may có độc hành kiếm khách Mạnh Vũ dũng cảm đứng ra, dựa vào bất thế thần công xuất thần nhập hóa, cuối cùng đánh bại Trì Bá, cứu lại võ lâm trong cơn đại nạn.

Nhưng mà, sở dĩ Mạnh Vũ có thể đánh bại Trì Bá, là vì đã trộm lấy một khúc Phượng Hoàng Cốt của Phân Nghi Nghiêm gia.

Nghiêm Thập Nhị: "Phượng Hoàng Cốt rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Nữ thư ký nói: "Phàm là đi lại trong võ lâm, không ai không biết Phượng Hoàng Cốt, đối với người trong võ lâm, Phượng Hoàng Cốt là thứ còn khiến người thèm khát hơn cả thần binh lợi khí, nhưng cho tới nay, chưa từng có ai thật sự nhìn thấy nó."

Tục truyền tổ tiên Nghiêm gia trong lúc vô tình từng cứu một con Thần Điểu, sau đó Thần Điểu báo mộng trả ơn, tặng cho Nghiêm gia một đôi Phượng Hoàng Cốt.

Phượng Hoàng Cốt trời sinh thành đôi, Phượng Cốt hưng võ Hoàng Cốt hưng văn, có được đôi Phượng Hoàng Cốt này, Nghiêm gia từ đây có thể nói thuận lợi muôn bề, gia tộc không ngừng xuất hiện Văn Võ trạng nguyên, đời đời hiển hách, phong quang vô hạn.

Có không ít kẻ từng dạ nhập Nghiêm gia muốn trộm đi Phượng Hoàng Cốt, cuối cùng đều tay không mà về.

Dần dần, Phượng Hoàng Cốt trở thành một sự tồn tại thần bí chỉ nghe danh không thấy hình trên giang hồ.

Mãi đến tận khi Mạnh Vũ xuất hiện.

Mạnh Vũ là bạn thâm giao của gia chủ Nghiêm gia lúc đó, hai người say rượu lỡ lời, Mạnh Vũ biết được bí mật của Phượng Hoàng Cốt.

Không ngờ rằng cuối cùng Mạnh Vũ lại đánh cắp Phượng Cốt, trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm, đánh bại Trì Bá, lên làm Minh chủ.

Mà Nghiêm gia mất đi Phượng Cốt, từ đây suy tàn, dần dần lui ra khỏi võ lâm.

"Thì ra là anh hại tôi sống vất vả thế này!" Nghiêm Thập Nhị bóp lấy cổ Mạnh Phó Kiều lắc lư, "Anh trả Phượng Hoàng Cốt lại cho tôi, tôi muốn làm học bá, nhậm chức CEO, cưới bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao cuộc đời."

Mạnh Phó Kiều đẩy tay Nghiêm Thập Nhị ra: "Bớt đi, Nghiêm gia các cậu còn có Hoàng Cốt mà, cậu không phải chỉ thi đậu một cái khoa chính quy cùi bắp, thiên phú quá thấp, cho cậu thêm Phượng Cốt cũng là phung phí của trời."

Nghiêm Thập Nhị bóp tiếp: "Anh còn dám xỉa xói tôi!"

"Được rồi được rồi." Nữ thư ký mở miệng khuyên, "Giờ không phải là lúc thảo luận Phượng Hoàng Cốt thuộc về ai, việc cấp bách là phải làm cách nào bảo vệ Thập Nhị."

Nghiêm Thập Nhị: "Cô đang nói gì vậy?"

Mạnh Phó Kiều xoa cái cổ bị bóp đỏ, nghiêm túc nhìn cậu: "Thường ngày cậu có hay coi tin tức không?"

Nghiêm Thập Nhị: "Coi chứ, hôm qua vừa tuôn ra tin tức tiền Ca Vương bắt cá hai tay, nhưng thảm hại hơn là không một ai thảo luận chuyện này, đó không phải là hết thời rồi sao!"

Mạnh Phó Kiều: "... Tôi nói là tin tức xã hội."

Nghiêm Thập Nhị: "À há, không coi."

Nữ thư ký nhịn không được nói tiếp: "Kim Đao Trì vượt ngục rồi."

Nghiêm Thập Nhị: "Kim Đao Trì là ai?"

"Qua đây, thời gian Tam Thiếu phổ cập khoa học lại tới rồi." Đường Tam thiếu bẻ đầu Nghiêm Thập Nhị về phía mình, Nghiêm Thập Nhị có thể cảm giác được mình ở trong mắt anh ta là một bé heo trắng hồ đồ vô tri.

...
Bình Luận (0)
Comment