Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 15

Thái tử ở Đông cung đứng ngồi không yên, chốc chốc lại thở ngắn thở dài, chốc chốc lại vội vã đi đi lại lại. Đại thượng cung nhìn hắn như vậy, nhịn không được đành khuyên nhủ:

– Nếu Thái tử không nghỉ ngơi, chỉ sợ sẽ bị Hoàng thượng mắng đấy ạ.

Thái tử mặt mày ủ ê nói:

– Ta làm sao mà ngủ được? Phụ hoàng vừa rồi còn nói ta không có bản lĩnh, không xứng không đáng với danh Thái tử. A Túy, ngươi nói ta vì cái gì mà trở thành Thái tử? Nếu ta chỉ là một người giàu sang, nhàn nhã, có thể mang theo mẫu hậu cùng đệ đệ về chốn thôn quê mua một gian nhà lớn, với vài mẫu đất để kiếm sống thì thật là tốt biết bao……

A Túy che miệng nói:

– Thái tử đừng nói nữa!

Thái tử thở dài, ủ rũ ngồi xuống, bỗng nhiên đứng phắt dậy:

– A Túy, ngươi giúp ta đến chỗ mẫu hậu trong nội cung hỏi thăm tình hình đi! Phụ hoàng hôm qua đến Tĩnh An đường của mẫu hậu, không biết có bàn với mẫu hậu chuyện của ta?

Đại thượng cung thở dài, khoác thêm áo khoác tím nhạt, vội vàng rời đi.

Thái tử là người tốt, chỉ tiếc sinh nhầm vào hoàng tộc. Hắn trung hậu, thiện lương, thích đọc sách, hiếu thuận với bề trên, nếu ở trong một gia đình bình thường, thì đích thực là một nhi tử được mọi người yêu mến.

Đáng tiếc lại mang dòng dõi hoàng gia, lại là con của Kiền Vạn Đế. Năm đó Kiền Vạn Đế tranh đoạt vị trí Thái tử, tự mình chinh sát chiến trường, chính tay dẹp sạch Khương tộc, nghiễm nhiên được phong vị Thái tử. So với Thái tử ngày ấy, Thái tử bây giờ quá sức vô năng, yếu ớt.

Đại thượng cung vội vàng đi tới Tĩnh An đường của Hoàng hậu, vừa vào cửa liền phát hiện cung nữ đang rón ra rón rén qua qua lại lại, Thái y cũng vội vàng cúi đầu đi qua, cửa phòng bên trong mở rộng, một cỗ dược vị xông thẳng lên mũi.

Đại thương cung cả kinh, lập tức giữ lấy một ti diên trong cung Hoàng hậu:

– Đại nhân cũng biết là Hoàng hậu nương nương bị bệnh sao?

Ti diên thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

– Hoàng hậu nương nương chiếu cố người khác.

Đại thượng cung mơ hồ đoán ra người kia, thoáng nhìn thấy phía sau rèm một thân hình đang được dìu đến chỗ kiệu nằm, rồi có mấy cung nhân đi tới, cẩn thận nâng kiệu lên đưa ra ngoài. Hoàng hậu phủ phục cạnh thân ảnh kia, không ngừng lấy khăn lau nước mắt.

Đại thương cung nói một tiếng ‘Nương nương’, rồi mới vén rèm đi vào. Hoàng hậu ngồi ở bàn trà, rơi lệ vì ngạc nhiên, thấy nàng ta vào mới ngỡ ngàng hỏi:

– Ngươi lại đến?

Đại thượng cung vội vàng quỳ xuống:

– Nô tỳ thay Thái tử đến thỉnh an nương nương. Vừa rồi người nọ…… Chính là…… Chính là……

Hoàng hậu bỗng làm rơi chén trà, choang một tiếng giòn vang.

Đại thượng cung một từ cũng không dám nói, sắc mặt Hoàng hậu biến đổi, cắn răng phẫn nộ nói:

– Tên Lý Ký là đồ súc sinh!

Đại thượng cung cuống quít đứng dậy can ngăn.

Hoàng hậu một chút cũng không thấy ổn, lạnh lùng nói:

– Bình thường thì chẳng thấy mặt đâu! Lúc đến, hắn ta gì cũng không nói, chỉ truyền một câu, ngươi đoán là câu gì?

Đại thượng cung lắc đầu nói:

– Nô tỳ không biết.

– Hắn nói: Giao cho Hoàng hậu chiếu cố! – Giọng Hoàng hậu trở nên sắc nhọn. – Đồ súc sinh! Hắn ta không phải là người! Nam hài tử xinh đẹp trong thiên hạ thiếu gì, hắn phải đem Minh Đức ra ăn tươi nuốt sống mới thỏa sao?”

Đại thương cung quỳ xuống:

– Nương nương vấn đề bây giờ là phải đưa Minh Đức đại nhân đến trường thi. Minh Đức đại nhân văn hay chữ tốt, chỉ cần tham gia trường thi, chắc chắn sẽ có cơ hội.

Hoàng hậu bình tĩnh hít thở sâu, chậm rãi vuốt lưng Đại thượng cung, nói:

– Hảo hài tử, ngươi quả nhiên có suy nghĩ giống ta.

Đại thượng cung nói:

– Nô tỳ không dám.

– Có cái gì mà không dám? Thái tử không có ngươi chiếu cố, bảo ta như thế nào……

Đại thượng cung giương mắt nhìn lại, Hoàng hậu nương nương trang dung sắc sảo còn lưu lại một giọt lệ.

– Sao lại muốn giúp ta nhiều như vậy, ta có mong muốn gì đâu? Chẳng phải chỉ có mong muốn y được an phận hay sao? Nhưng y không muốn an phận, y không muốn phụ lòng ta, phụ lòng đệ đệ y! Y đã chịu khổ vì chúng ta nhiều năm như vậy, cứ nén giận mà sống……

Minh Đức ý thức còn mơ hồ, một chốc thì thấy mình như ở trong kiệu nằm tròng trành, một chốc lại giống như đang đi tới Phượng Tiên cung của Hoàng hậu, một chốc khi vừa muốn ngủ, thì bị một cây ngân châm chích từ phía sau, liền tỉnh như sáo.

Y thấy mình đang ở trong kiệu, đi tới trường thi, trước lúc gà gáy ba tiếng thì đã tới Thái học điện nơi tổ chức thi.

Y cảm thấy đầu óc mình không được minh mẫn lắm, lúc nóng lúc lạnh, ngay cả việc làm sao có thể ngồi lên được cũng không biết. Một lát sau, các khảo sinh bắt đầu kéo đến, trong đại điện lặng ngắt như tờ, mỗi phân mỗi giây với y mà nói đều như một nỗi đau đớn dày vò.

Y khát, lại sốt cao, từ đầu đến chân mỗi tấc mỗi cốt đều như bị người ta cắt đứt hết lần này đến lần khác, cơ hồ đến ngồi cũng không yên. Bút cầm cũng không xong, bàn tay run rẩy kịch liệt, viết cũng không ra chữ.

Giám thị Thái học quan bước đi thong thả quanh khu vực thí sinh, thấy khảo sinh này bộ dạng khác thường, liền hỏi một câu:

– Ngươi có khỏe không?

Minh Đức cơ hồ muốn ngã quỵ, y ngay cả ngẩng đầu cũng không còn sức, chỉ hơi lắc lắc đầu.

Ba năm trời khổ luyện, kỳ thi này rất quan trọng với nhiều người, vì thế cho dù thân thể có khó chịu, nhưng sống chết cũng phải đến được trường thi. Thái học quan khi hiểu ra liền thở dài, cũng chẳng nói gì, lắc đầu đi ra chỗ khác.

Minh Đức gục đầu xuống bàn thở dốc một lúc, ngó từng chữ từng chữ trên đề thi. Đề thi hỏi về đạo lý trong nhân gian, chính là muốn hỏi đạo làm con thời nay như thế nào, mỗi chữ mỗi câu đều là ám chỉ Hoàng thượng cùng Thái tử.

Thật không sai, đường đường là kỳ thi vấn đáp mùa xuân, đề thi quả thực rất quan trọng, trong hàng vạn thí sinh nhập thi…… đề thi kia chính là dành riêng cho mình y.

Khóe môi Minh Đức trễ xuống một chút, giống như muốn cười lớn, nhưng lập tức cơn đau truyền đến khiến y phải nhịn vào.

Đêm qua, nam nhân kia quả thực muốn ăn y sạch sẽ, ngay cả làn da non mịn ở khoang miệng cũng không tha, mỗi tấc mỗi li đều cắn tới, lưu lại một đống hỗn độn mới thôi.

Minh Đức nhấc bút. Đối với phụ tử mà nói, đối với quân thần mà nói…… Cha già lẩm cẩm, thì con phải dốc toàn bộ sức lực để bù đắp lại vua ngu ngốc, hoang ***, kém cỏi, trái với đạo làm người, bề tôi lại phải ra sức khuyên can bằng cả lực lẫn uy, như vậy há có thể lấy trung với hiếu nhập làm một?

Lý Ký, Minh Đức lạnh lùng nghĩ: Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi mới ra đề thi cho riêng ta thế này, ta đây cũng sẽ trả lời thật tốt cho ngươi thỏa mãn.

Thi xong đã là giữa trưa, chủ khảo quan đánh chuông báo hiệu kết thúc, cả thành Trường An đều vang vọng thanh âm ngân nga mãi không dứt kia. Bài thi theo thứ tự được thu lại, chủ khảo quan giảng giải một hồi về đạo lý làm người, rồi phất tay giải tán.

Thái học điện huyên náo người người nhất loạt đứng lên, Minh Đức mơ mơ màng màng biết là phải đi, ngón tay y run rẩy không nhấc nổi đồ đạc lên, cuối cùng đành phải đem tất cả đồ dùng vứt bỏ lại trên mặt bàn, tự mình đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.

Một tên thí sinh khác nghĩ hắn để quên giấy bút, vì thế tiến lên vỗ vai hắn:

– Vị huynh đài……

Vỗ một cái như vậy, Minh Đức hét không ra tiếng, cả người cứ như vậy mà ngã xuống.

Thí sinh kia hoảng sợ:

– Huynh đài! Huynh đài! Ngươi làm sao vậy? Làm sao vậy?

Âm thanh huyên náo xung quanh càng lúc càng khuất dần trong tai y. Minh Đức cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã lăn ra ngay trên bậc thang của đài thưởng nguyệt ở Thái học điện.

Thí sinh ngất xỉu sau khi kỳ thi kết thúc, kỳ thực không phải chuyện to tát gì.

Chủ khảo quan Đinh Hoảng cũng không chú ý nhiều, chỉ là ngoài mặt muốn thể hiện mình là quan một phương, yêu dân như con. Nên hắn mới phân phó:

– Mấy người kia mang y vào trong, rồi mời thầy lang đến xem thế nào.

Dứt lời vừa quay đầu lại, thấy Trương công công – tâm phúc của Hoàng thượng đang đứng một bên, hắn liền vội vàng tươi cười tiếp đón:

– Trương công công vẫn mạnh khỏe chứ?

Trương Khoát hạ thấp người:

– Nhờ phúc của đại nhân, chúng nô tài đều khỏe cả. Kỳ thi mùa xuân đã kết thúc, đại nhân phải vất vả rồi.

Đinh Hoảng vội nói:

– Không vất vả, không vất vả, ta nhất định không phụ sự phó thác của Hoàng thượng.

Hắn muốn hỏi thăm chuyện nữ nhân nhà hắn trong cung, chưa kịp mở miệng thì bị Trương Khoát chặn lời:

– Đại nhân, nô tài chợt nhớ ra một chuyện. Vừa rồi có thí sinh hôn mê bất tỉnh, là ai vậy?

Đinh Hoảng nào biết người nọ là ai, vì thế quay đầu hỏi gã sai vặt:

– Thí sinh kia họ tên gì? Người nơi nào?

Gã sai vặt nhanh chóng đi hỏi thăm rồi trở về, nói:

– Theo như lời Hồi đại nhân, đó là ấu tử nhà Thượng Quan thị lang Minh Đức.

Trương Khoát bỗng nhiên biến sắc, vội tiến lên hỏi:

– Ở đâu?

Đinh Hoảng sợ hãi, chỉ thấy Trương Khoát quay đầu lại nói nhỏ với hắn:

– Đinh đại nhân có lẽ không biết, người nọ rất…… rất…… rất được thánh sủng đấy!

Đinh Hoảng vội vàng cùng người tiến vào phòng trong. Thượng Quan Minh Đức nằm trên ghế dựa, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, chung quanh không có người hầu hạ, bên ngoài lại tấp nập người ra người vào. Một gã sai vặt từ xa nhìn thấy Đinh Hoảng cùng Trương công công cùng mấy tên thủ hạ, vội vàng chạy tới nói:

– Đại nhân! Mới pha được ấm hồng phong trà, đại nhân có muốn nếm thử không?

Trương Khoát thẳng tay tát cho tên kia một phát:

– Chào hỏi gì? Còn không mau tránh ra!

Gã sai vặt bị tát cho một cái ngã nhào trên mặt đất, vội lui sang một bên. Trương Khoát vội vàng vén rèm đi vào phòng, vừa thấy Minh Đức như vậy, vội gọi người:

– Mau mau đưa vào trong cung!

Đinh Hoảng định gọi người của Thượng Quan thị lang đến, vừa nghe thế liền vẫy thủ hạ lui ra, rồi chỉ vào Thượng Quan Minh Đức, thấp giọng hỏi:

– Công công cũng biết người này là……

Trương Khoát ra dấu suỵt một cái, nói:

– Vốn dĩ ta không được nói ra, bất quá chúng ta quen nhau lâu như vậy, nên cũng không muốn giấu đại nhân làm gì. Người này với Hoàng hậu, thực ra có chút…… có quan hệ ruột thịt.

Dứt lời liền cúi người nhẹ nhàng lay Minh Đức, ghé đến bên tai thấp giọng kêu:

– Minh Đức công tử, Minh Đức công tử?

Minh Đức mơ mơ màng màng nhíu mày, hơi mở mắt ra, qua hồi lâu mới nhìn rõ một chút, liền thấp giọng hỏi:

– Ngươi tới làm gì?

Trương Khoát khoanh tay nói:

– Hoàng thượng phái thần đến.

Đinh Hoảng cả kinh, chỉ thấy Minh Đức liền nhắm mắt lại, thấp giọng nói:

– …… Bảo hắn cút đi.

Đinh Hoảng cơ hồ không đứng vững, đã thấy Trương Khoát dường như đã quen với việc này, cười theo nói:

– Công tử nên tĩnh dưỡng, cần gì phải tự làm khổ bản thân như vậy? Nô tài đã phái người đến quý phủ báo cho lệnh tôn đại nhân rằng Hoàng thượng hạ chỉ, nếu ngài thân thể bất hảo, thì nên ở trong cung an dưỡng, đây cũng xuất phát từ lòng yêu thương bề tôi……

Hắn luôn miệng nói lảm nhảm, Minh Đức dần dần thấy mình không đủ sức để nghe nữa, chỉ thấy miệng hắn mấp máy nhưng không biết đang nói gì, liền mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay.

Trương Khoát kính cẩn đứng chờ một bên, nhìn y dần dần nhắm mắt lại thiếp đi, liền chậm rãi đưa mắt ra hiệu cho cung nhân đứng đợi ở ngoài. Kiền Vạn Đế có lệnh: Đem đứa nhỏ kia đến bên người trẫm, nhưng ‘bên người’ này không kèm theo kỳ hạn.

Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn đặt vấn đề với Thượng Quan gia?

…… Có lẽ vậy.

Thượng Quan gia không chỉ có một đứa con trai này. Nếu chỉ có duy nhất đứa con này để chăm sóc hương khói, thân lại là cựu thần, dù có nhất quyết không đồng ý thì cũng không sao nhưng nếu nhà nhiều con trai mà đây lại chỉ là ấu tử, con mình được Hoàng thượng yêu mến thì bình thường cũng chẳng ai phản đối.

Trước kia không phải là không có tiền lệ, một Hoàng đế có mấy nam hài tử hầu hạ là lẽ thường. Một đứa nhỏ tay không một tấc sắt, lẻ loi một mình tiến vào hậu cung máu me khắc nghiệt, ngoại trừ được bậc đế vương sủng ái, nó còn có gì khác để dựa vào?

Chỉ cần ly khai Thượng Quan gia, y sẽ không còn là con cháu quan gia nữa. Kiền Vạn Đế muốn độc chiếm y cũng là khó khăn, nhưng nếu y đã thoát khỏi thân phận con cháu Thượng Quan gia, Kiền Vạn Đế muốn ăn tươi nuốt sống y cũng chẳng ai quản.
Bình Luận (0)
Comment