Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 38

(Nỗi tương tư dai dẳng)

Sự kiện phượng hoàng ấn lần này, tuy rằng vô số lời đồn đại đã nhanh chóng bị dập tắt, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc rơi rụng ra ngoài.

Thế nhưng, mấy ngày sau có thánh chỉ phong Thượng Quan Minh Đức làm đốc quân, đến đại doanh Bắc cương phụ trợ Bắc Bình tướng quân Lâm Băng tác chiến. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây đơn giản chỉ là một thông báo thăng chức, nhưng những người sáng suốt hơn vừa xem là biết, một khi đã ra đến chiến trường ôn dịch hoành hành kia là một đi không trở về, chẳng phải ngoại phóng gì cả, tất cả chỉ là chiêu lừa gạt kẻ cả tin mà thôi.

Đối với Thượng Quan Minh Đức đang được bàn tán kia mà nói, chỉ là một bộ binh tham tán nhưng dù là thị lang hay thượng thư cũng không lật đổ được y. Khi y bị bắt quả tang ở thanh lâu, thánh chỉ ban xuống, y không những không bị giáng chức mà còn được thăng chức. Viên quan tuổi đời còn trẻ, tính tình cổ quái này đặc biệt được Hoàng thượng ân sủng, điều này chẳng cần nói, ai ai cũng rõ.

Thế nhưng nếu là đi Bắc cương, thì lại là chuyện khác. Thượng Quan đại nhân kia dù không bệnh cũng ho không ngừng, còn khi đã bệnh thì càng giống một con ma ốm. Giờ y lại xông pha nơi chiến trường, còn có thể toàn mạng trở về không?

Mọi người đều phỏng đoán, ngay cả Hạ thừa tướng nhịn không được cũng sai hạ nhân đến nói:

– Thượng Quan công tử nếu thấy rắc rối, thì cứ giao tất cả cho lạo phu. Còn về phần Hoàng thượng, lão phu sẽ có cách khuyên bảo……

Gã sai vặt sau khi gửi lời xong, đợi một hồi lâu sau cũng không thấy tiểu công tử kia hồi đáp, lại nhớ đến lời đồn Thượng Quan công tử tính tình rất xấu, không khỏi đổ mồ hôi lạnh:

– Nếu công tử lo lắng, lão gia nhà ta nói, lời Gia chân nhân không đáng tin. Hoàng thượng cũng không thực sự muốn để công tử xuất kinh……

Lời còn chưa dứt, Minh Đức đã chặn ngang:

– Nhân dân ở Bắc cương bị ôn dịch hoành hành, sông núi quốc gia bị dị tộc xâm lấn. Chống lại đại quân Tây Uyển chính là trách nhiệm của con dân chúng ta, chẳng lẽ Hạ thừa tướng đã quên điều này?

Không chỉ có gã sai vặt, ngay cả Thượng Quan thị lang cùng Trương thị đứng cạnh nghe xong cũng toàn thân mồ hôi lạnh:

– Láo xược! Dám trả lời Hạ thừa tướng như vậy!

Đáng tiếc là tâm tình của Thượng Quan Minh Đức hôm nay cực kỳ không tốt, y cười lạnh hai tiếng, khoanh hai tay lại, lớn giọng nói:

– Hạ quan thân là tướng quân cầm binh diệt loạn do chính Gia chân nhân tiên đoán, hiển nhiên phải xung phong đi đầu, hi sinh vì Tổ quốc! Làm sao có thể vì chuyện riêng mà coi thường chuyện quốc gia đại sự được! Hạ thừa tướng lại không chịu tỉnh ngộ, thật là phụ lòng ân sủng ba đời đế vương! Thật khiến cho tổ tông đau lòng, làm thiên hạ khinh thường!

Gã sai vặt đáng thương mạch máu trên mặt cơ hồ co giật không ngừng:

– Thượng Quan công tử, ngài…… ngài……

Minh Đức thấy hắn định nhào về phía mình, liền giơ chân đá một cước:

– Cút về nói cho lão gia nhà ngươi, nói là ta nói rằng lão cứ lo cho nữ nhân nhà hắn đi! Chuyện của ta không khiến hắn mó vào!

Gã sai vặt sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi cổng Thượng Quan gia, về đến Hạ gia, nơm nớp lo sợ hồi báo ‘ý chỉ’ của Thượng Quan công tử cho Hạ Trưng. Nếu là người khác, Hạ Trưng sẽ tức giận đập bàn, nhưng nếu đối tượng lại là Thượng Quan Minh Đức, thì Hạ Trưng cũng chỉ có thể sửng sốt một chút rồi thì thào nói:

– …… Hôm nay, tính tình của cậu ấm đúng là không tốt.

Gã sai vặt hung hăng hỏi:

– Đại nhân, có cần phái một nhóm đến Thượng Quan gia dạy y một bài học không?

Hạ Trưng quăng chén trà trong tay đi, ‘choang’ một tiếng vỡ tan:

– Ăn nói bậy bạ! Ngươi nhìn Đinh Hoảng xem, bị y nói cho tức xì khói nhưng có dám hé răng nửa lời! Bản quan sẽ kiềm chế, không thể giống như lão gia hỏa Đinh Hoảng kia được!

Tính tình Thượng Quan Minh Đức vô cùng không tốt. Nhất là hai ngày nay, cơn khó chịu cơ hồ đã đạt đến đỉnh điểm.

Trước khi y xuất phát, Trương thị có sai người đến giáo huấn y một trận. Mấy gã sai vặt cùng thị nữ của mụ ta, coi trời bằng vung, vênh mặt đi vào tiểu viện của Minh Đức. Kết quả là còn chưa kịp mở miệng, bọn chúng đã nghe Minh Đức lạnh lùng nói:

– Cút!

Gã sai vặt thấy tên ấu tử yếu đuối này lại dám lớn tiếng với mình, lập tức bừng bừng lửa giận, chỉ thẳng vào mặt Minh Đức quát:

– Cậu ấm, ngươi định bật lại……

Nói chưa dứt, hắn thấy trước mắt mình tối sầm lại, sau đó bị Minh Đức đá một cước văng ra xa. Ả thị nữ kia bị dọa cho choáng váng, ngồi bệt xuống khóc rống lên, vừa thấy Thượng Quan Minh Đức lườm một cái, liền vác mông chạy mất:

– Gọi phu nhân! Gọi phu nhân đến! Loạn! Loạn rồi!

Lúc Trương thị kéo theo đám hạ nhân đến, Minh Đức đã dọn xong đồ đạc của mình. Tuy rằng thánh chỉ có nói y có thể tùy ý xuất phát, nhưng thực ra, Kiền Vạn Đế đã lệnh cho Bắc Bình tướng quân Lâm Băng phái hai thủ hạ tâm phúc đến nghênh đón, ngay cả mã xa cũng chuẩn bị thập phần kỹ lưỡng, cố hết sức để Minh Đức không phải chịu một chút ủy khuất nào. Hắn làm vậy chính là muốn giám sát vật nhỏ kia từng li từng một.

Trương thị vừa vào cửa liền sai bọn hạ nhân:

– Hủy tiểu viện này cho ta! Ta muốn xem xem, ngài Ngự sử khâm sai mới được phong chức kia giết chết cha mẹ thế nào!

Bọn hạ nhân nhất loạt xông lên, chẳng cần mệnh lệnh, lập tức động thủ. Trương thị từ trước đã buồn bực việc con cả của mình không được ghi tên bảng vàng, giờ lại thấy Minh Đức, làm sao có thể chịu đựng được, đứng đằng sau cười khoái chí:

– Hay cho một khâm sai đại thần! Đừng tưởng rằng Hoàng thượng thích ngươi, thích ngươi mà còn phái ngươi ra cái nơi một đi không trở lại kia sao? Cái giống do tiểu thiếp sinh ra, ngươi tưởng ngươi……

Lời còn chưa dứt, ‘bốp’ một tiếng, cả người Trương thị bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh ngã trên mặt đất.

Một phu nhân tôn quý, sống an nhàn sung sướng, suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, không ngờ rằng mình lại bị ăn một cái tát. Nằm trên mặt đất một lúc, mụ lập tức ngồi dậy, vỗ đùi ăn vạ:

– Người đâu! Còn không mau đi thỉnh lão gia! Xem hắn sinh ra cái loại gì……

Minh Đức ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào một Trương thị đang chật vật trên mặt đất, thản nhiên nói:

– Mẫu thân của ta, tuy rằng tính tình khó chiều, nhưng dù sao cũng là bậc quốc mẫu. Phụ thân của ta, tuy rằng bị chu di cửu tộc, nhưng ít ra cũng là người sinh ra ta.

Y nhẹ nhàng nở nụ cười:

– Ta vẫn rất muốn trả thù cho cha mẹ mà tát cho Lý Ký một bạt tai, không ngờ rằng ước nguyện đấy lại được ngươi hoàn thành.

Trương thị muốn lăng mạ y, muốn đánh đập y, nhưng Minh Đức liền giơ tay lên, trong tay áo ánh đao chợt lóe, một thanh chủy thủ hiện ra.

– Thái thái, ngươi nên chú ý một chút…… Thượng Quan Hàn tuy rằng đã vào được Đông Dương vương phủ, nhưng Đông Dương vương Tấn Nguyên lại ngấm ngầm cấu kết với đại quân Tây Uyển nhằm tạo phản. Chuyện này hôm nay Hoàng thượng không nói tới, ngày mai không nói tới, nhưng sớm muộn sẽ xử lý. Đến lúc đó…… – Minh Đức đứng lên, giọng nhỏ dần, giữa hai mi mắt hiện ra vẻ tàn khốc, nhẹ nhàng cười. – …… Đến lúc đó, mụ đàn bà nhà ngươi nên chuẩn bị trước quan tài đi là vừa……

Trương thị quả thực tức giận đến phọt máu, mụ hận không thể dùng móng tay mà cào cấu lên khuôn mặt Minh Đức. Ngay sau đó, thanh âm hỗn độn từ phía cổng chính truyền đến. Một đội cấm vệ quân theo hai hàng chạy vào, xếp ở hai bên cổng chính, sau đó Trương Khoát dẫn theo một nhóm thị vệ nghiêm trang tiến vào, nói lớn:

– Bộ binh tham tán Thượng Quan Minh Đức tiếp chỉ

Minh Đức ngừng lại một chút, sau đó đứng dậy, tiêu sái tiến đến.

Mọi người trong nhà đều quỳ rạp trên mặt đất, Trương Khoát đứng ở giữa cổng chính, thị vệ nghiêm túc đứng hai bên. Minh Đức làm bộ quỳ xuống:

– Ai da, Trương công công, sao lại để một người yếu đuối như ta quỳ thế này……

Da mặt Trương Khoát co giật. Cậu ấm này mấy ngày nay tính tình dị thường nóng nảy, ngay cả Hoàng thượng trong cung cũng biết. Xem ra y không tìm thấy đối tượng phát tiết, nên mới gây phiền toái với mình đây.

– Minh Đức công tử không cần khách khí, không cần khách khí…… Nô tài không bắt công tử quỳ. Công tử cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!

Minh Đức thế nhưng lại thản nhiên quỳ xuống:

– Công công thật to gan……

Trương Khoát đầu gối mềm nhũn ra, trong giờ khắc này, hắn đã hiểu được nỗi khổ của Hạ thừa tướng với Đinh đại nhân.

Minh Đức ngẩng đầu lên, mỉm cười:

– Gặp Thánh chỉ cũng giống như gặp Hoàng thượng, tại sao lại không quỳ? Quyền lực công công quả thực to lớn, không biết lúc công công thay Hoàng thượng đi truyền chỉ, có phải thường không bắt quan lại phải quỳ?

Trương Khoát vô thanh vô tức quỳ sụp trước mặt Minh Đức:

– Nô tài biết sai!

Minh Đức liếc hắn một cái, mỉm cười rồi quát to:

– Biết sai rồi còn không nhanh truyền chỉ!

Trương Khoát giật thót mình, nghiêm nghị đứng dậy, cao giọng nói:

– Bộ binh tham tán Thượng Quan Minh Đức tiếp chỉ Từ khi nghe nói khanh sắp đi ra sa trường tới nay, trẫm lo lắng không thôi. Bắc cương giá rét, đặc biệt ban cho hai mươi kiện áo khoác hỏa hồ. Khâm thử!

Áo khoác hỏa hồ, kỳ thật cả hoàng cung chỉ có một kiện mà thôi.

Đó là khi Kiền Vạn Đế vẫn còn là Thái tử, đi săn bắt được rồi lấy lông làm áo, nhưng vì màu sắc quá sặc sỡ, Kiền Vạn Đế cũng không thực sự thích. Thứ đồ mềm mại mà dày cộm này chỉ phù hợp với chinh chiến sa trường, chứ khi bậc đế vương sống an nhàn ở kinh thành, kỳ thật cũng không thực sự cần lắm.

Người mặc chiếc áo này nhiều nhất chính là Minh Đức. Lúc y bị trọng thương, lúc sinh bệnh, Kiền Vạn Đế đặc biệt thích dùng áo hỏa hồ khoác lên người y, ôm y vào lòng, rồi ngắm nghía khuôn mặt nhọn hoắt của y hiện ra giữa màu lửa đỏ. Điều này đã trở thành thú vui thầm kín của bậc đế vương suốt mùa đông năm nay, sau này không còn có cơ hội nhìn thấy màu sắc chói lòa kia cùng bảo bối luôn nâng niu kia nữa rồi.

Trương Khoát nghĩ rằng Minh Đức sẽ cự tuyệt, nhưng y không làm vậy. Thiếu niên xinh đẹp đến đáng sợ trước mặt chỉ ngẩn người một lát, sau đó thản nhiên cúi đầu:

– Thần tiếp chỉ!

Trương Khoát có chút ngây dại, sau hồi lâu mới có điểm lúng túng, thấp giọng cười nói:

– Công tử cần gì phải sinh khí với Hoàng thượng. Xét cho cùng, ngài ấy muốn giữ công tử ở kinh thành mà thôi…… Có gì khác đâu? Ngài ấy dù sao cũng là Hoàng thượng, cửu ngũ chí tôn, không nên gây hấn……

Mạnh miệng xong, lại nhìn nhìn sắc mặt Minh Đức, cười cười nói tiếp:

– Nếu công tử thực sự muốn đi du ngoạn, chỉ cần nũng nịu một chút có phải là xong chuyện không…… Theo như nô tài thấy, công tử cần gì phải đi đến cái nơi Bắc cương ăn thịt người đó? Sức khỏe của công tử cũng đâu có tốt……

– Trương công công. – Minh Đức nhẹ nhàng hỏi. – Ba mươi roi lần trước, ngài vẫn cảm thấy thiếu đúng không?

Trương Khoát lập tức ngậm miệng, rồi thấy Minh Đức ho nhẹ hai tiếng, mắt chăm chú nhìn tấm áo hỏa hồ.

Trong phút chốc, khuôn mặt tiểu ca nhân kia không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, Trương Khoát lại có cảm giác rằng, hay thậm chí hắn có thể khẳng định rằng, chỉ cần hắn vừa quay người rời khỏi, Minh Đức sẽ thiêu hủy tấm áo hỏa hồ kia.

Ngày xuất kinh là một ngày đậm xuân vị. Bên ngoài cổng thành, hai phó tướng thân tín của Bắc Bình tướng quân Lâm Băng đang đứng chờ giữa bầu trời gió thổi bụi bay.

Minh Đức quay đầu lại, Trương Khoát đến đưa tiễn thấp giọng nói:

– Công tử nhìn lên tường thành xem.

Minh Đức nheo mắt lại.

Trên tường thành, một thân ảnh màu vàng chói đang đứng thẳng, cao ngạo mà tĩnh mịch. Y có thể cảm nhận được ánh mắt của người kia ngưng kết trên khuôn mặt mình, tựa như rất lâu rất lâu trước đây, tựa như lần đầu tiên y gặp nam nhân này.

…… Từ lúc nào y cảm giác được rằng ‘Nam nhân kia yêu ta’?

Tựa như một con thú con mang trong mình mối hận, cảm giác được sư mềm yếu của đối phương, biết rõ chính mình sẽ không gặp thương tổn, vì thế lập tức giương móng vuốt lên tùy tiện cào cấu lên mặt đối phương.

Bởi vì biết rõ mình sẽ được tha thứ, nên sự trả thù cùng thương tổn mà y gây ra là xứng đáng. Cứ thế cứ thế, cứ sau mỗi lần trả thù cùng thăm dò như vậy, một lòng tin dần hiện lên trong tâm trí y: Ân, đúng là hắn yêu ta.

Lòng tin này không dễ gì mà có được, mà cũng rất trân quý. Thế nhưng con người Minh Đức là loại dù chẳng có việc gì, nhưng y cũng vẫn khổ cực thêm ba phần. Y không chỉ muốn tin rằng ‘Hắn yêu ta’, mà còn muốn tin rằng ‘Hắn vẫn yêu ta’. Nhưng cho dù y đã xác định được chữ ‘vẫn’ kia rồi, y vẫn sẽ cẩn thận bảo vệ chính mình, sau đó lại tiếp tục giơ móng vuốt để thăm dò đối phương.

Minh Đức lắc đầu. Có lẽ hơi ấm của nam nhân kia đã khắc sâu vào da thịt y rồi, cho dù gió ngoài thành thổi ***g lộng, thế nhưng sự lạnh lẽo cùng mù mịt kia vẫn không thể len lỏi vào cốt tủy y được.

Trương Khoát thấp giọng nói:

– …… Nếu công tử muốn đổi ý thì bây giờ vẫn còn kịp……

‘Ba’ một tiếng, Minh Đức vỗ roi vào mông ngựa, khiến nó ***g lên, đạp Trương Khoát ngã dúi dụi trên mặt đất.

– Người đâu. – Y thản nhiên nói. – Lên đường!

Binh lính đến nghênh đón chậm rãi nhảy lên ngựa, cả đại đội trong cơn bụi mù bắt đầu rời đi, rồi dần dần biến mất trong làn gió bụi đầy trời.

– …… Chẳng thèm liếc nhìn ta đến một lần a…… – Trên tường thành, Kiền Vạn Đế cười khổ. – To gan thật……

Hắn cảm thấy tim mình rất đau, giống như một phần trong cơ thể hắn, nơi mà lúc nào cũng được lấp đầy, giờ đây đã không còn, để lại trong lòng hắn một hố sâu không đáy.

Con người kia cảm thấy thế nào khi rời xa hắn? Sung sướng? Phấn khích? Hay thậm chí là hạnh phúc?

Bậc cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng cúi đầu, đưa tay đè chặt lên trái tim mình. Nỗi đau trong tim hắn giống như một sợi dây thừng đang siết chặt quanh người hắn, khiến hắn mãi mãi không thể thoát ra khỏi nỗi thống khổ này.

Hắn nhớ lại từng giọt máu mà y đã đổ ra, từng vết thương y đã từng gánh chịu, từng câu chửi bậy mà y đã dùng thanh âm khàn khàn của mình mà rống lên. Từng chút từng chút ký ức dần hiện về trong tâm trí hắn. Hắn cảm thấy mình cũng giống như một nam nhân yếu đuối, tầm thường vậy, ngay cả dũng khí để bước xuống tường thành rồi hôn lên đôi mối y cũng không dám.

…… Những ký ức không thể nào quên đó, cứ coi đó như là một nỗi tương tư đi……

Kiền Vạn Đế cười khổ, chậm rãi xoay người, chậm rãi bước xuống khỏi bức tường thành Trường An sừng sững mà trầm mặc.
Bình Luận (0)
Comment