Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 65

Hoa sen nở rộ, suối chảy khe đá. Tiết trời đầu hạ tháng năm, lụa trắng phơi đầy đường. Tiếng trò chuyện cười đùa vọng lại từ nhà ai, ríu ra ríu rít tựa tiếng chim oanh.

Một thiếu niên thon gầy uể oải nằm dài trên ghế đá ngoài vườn hoa, khoác trên mình một tấm trường bào trắng in hoa văn bạc, cầm cây quạt phe phẩy trên tay. Một đám nữ tử xếp thành hàng trên thềm đá trước mặt y, tất cả đều đang độ xuân xanh, vì nhan sắc mà được nam nhân cung phụng lên trời, nhưng hôm nay đứng đây lại chẳng dám động đậy, lòng nơm nớp lo sợ.

Trương Khoát thở dài, thấp giọng nói:

– Minh Đức công tử, phủ Dương Châu tặng cho Thái thượng hoàng hai mươi mỹ nữ này. Thế nhưng bệ hạ lại nói không cho bọn tiến cung, vừa tới kinh thành liền bị đẩy về quý phủ công tử.

Minh Đức ngạc nhiên nói:

– Mỹ nhân tặng cho Lý Ký, đưa đến chỗ ta làm gì?

Trương Khoát chỉ biết cười trừ, Minh Đức liếc nhìn đám nữ tử rồi hỏi:

– Lý Ký muốn làm hòa thượng?

Trương Khoát tiếp lời:

– Cũng không phải thế, công tử còn ở đây, làm sao có thể……

Minh Đức cười rộ, ngắt lời hắn:

– Được thôi, lâu lâu được dịp hạ thần tặng cho những hai mươi mỹ nữ thế này, ta quyết định tặng các nàng cho đương kim thiên tử, ngươi mau đưa các nàng về kinh.

Đám nữ tử nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc các nàng được đưa đến kinh thành, mấy ma ma lão luyện trong cung đã bí mật chỉ bảo, nói:

– Thái thượng hoàng định đưa tất cả về quý phủ của công tử Minh Đức ở Giang Nam làm nha hoàn. Mà công tử Minh Đức kia tính tình hiểm ác, sau khi y tiến cung, hậu cung không sinh thêm một hoàng tử nào, khó khăn lắm mới có tin vui của một quý phi, ai ngờ bụng còn chưa to đã bị bóp cổ mà chết…… Có biết Đinh quý phi mới được thăng làm Hoàng thái phi không? Nàng ấy vốn chẳng được thánh sủng đâu, năm đó công tử Minh Đức bệnh nặng thừa sống thiếu chết, may mà có nàng quan tâm chăm sóc, Hoàng thượng mới cảm động tấm lòng nàng, mới thăng nàng lên Hoàng thái phi đấy…… Mấy đứa nhà các ngươi cứ liệu mà cẩn thận! Vẻ ngoài của tên công tử kia tuy như tiên trên trời, nhưng thủ đoạn còn hiểm độc hơn cả diêm vương đấy!……

Mấy ma ma kia cũng thật tình, không nói thì thôi, hễ cứ mở miệng là tuôn toàn chuyện xấu, dọa đám nữ tử yêu kiều mảnh mai này sợ đến mức hồn phi phách tán, trên đường về Dương Châu khóc sưng cả mắt, cứ làm như nơi đó là âm phủ địa ngục không bằng. Lúc gặp Minh Đức thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, một đám người đứng run lẩy bẩy, ấy vậy lại lộ ra mấy phần đáng yêu.

Chính tai nghe thấy mình không những không phải chết, mà cũng chẳng phải làm nha hoàn, trái lại còn được tặng cho Hoàng đế trong cung, cả đám sung sướng như đang ở trên chín tầng mây.

Trương Khoát khó xử nói:

– Tấm lòng của công tử, Hoàng thượng nhất định sẽ cảm động. Nhưng có điều công tử không biết đó thôi, Túy quý phi được sủng ái nhất hậu cung, Hoàng thượng hầu hạ còn không đủ, giờ…… còn thêm những hai mươi……

Minh Đức lạnh lùng gườm mắt nhìn hắn:

– Không sao. Lấy một tấm thiệp ra đây, viết mấy chữ ‘thần đệ kính tặng, hoàng huynh cứ việc thưởng thức, đừng lo quốc sư nhiều quá’. Hoàng thượng nhất định không làm khó dễ các nàng.

Kỳ thật vị Hoàng đế trẻ tuổi kia sợ nhất ba điều: đầu tiên là sợ vợ, bởi vì vợ hắn quản hắn rất nghiêm, con hắn cũng chỉ bám mẹ nó thứ hai là sợ Trác quốc sư, bởi vì mỗi ý kiến về quốc sự của y đều rạch ròi, xác đáng, thường xuyên bắt bẻ bá quan văn võ trong triều khiến bọn họ mất mặt mới thôi thứ ba chính là sợ tiểu hoàng đệ ở Giang Nam Thượng Quan Minh Đức, bởi vì Minh Đức rất đáng sợ, tuy rằng hiện tại không quản lý hắn nữa, nhưng tâm lý hắn từ trước đã vậy, khiến cho vị trưởng huynh này luôn cảm thấy mất mặt.

Trương Khoát cũng thầm cảm thông mấy phần cho vị thiên tử trẻ tuổi này, cúi người nói:

– Nô tài lĩnh chỉ.

Hai mươi mỹ nữ vừa được đưa đến kinh thành, lại cun cút quay về Dương Châu, còn chưa kịp uống chén trà, lại lục tục kéo nhau lên xe đến thành Trường An. Kết cục cùng ngày hôm đấy, Túy quý phi nổi giận, tiểu thái tử Minh Tú khóc nháo, hai mẹ con nhất quyết cho rằng chồng với cha mình dám vượt tường, Hoàng thượng bị đuổi ra ngoài chỉ biết đen mặt lại, rồi ủy khuất vác chăn gối đi ngủ ở thư phòng.

Ngồi ở thư phòng một lúc, hai mươi mỹ nữ kia liền tiến vào, vẻ ngoài hút hồn, trên người còn mang theo mùi hương thơm ngát. Kết quả là hết người này sà vào người khác lại ôm cổ, Trương Khoát đứng một bên lặng lẽ dâng tấm thiệp kia lên, bên trên đề mười hai chữ rõ ro bằng giấy trắng mực đen:

Mỹ nhân trong lòng, chuyết chính phế quốc. Thần đệ kính tặng. (đại ý là ’em trai tặng anh zai mỹ nhân để ấm giường, mong anh zai đừng quan tâm đến triều chính quốc sự làm gì, cứ hưởng thụ đê’ =)))

Nét chữ cứng cáp sắc nhọn, đấng thiên tử trẻ tuổi dường như có thể thông qua nét chữ kia mà cảm nhận được phong thái quang minh lỗi lạc đến kinh người của hoàng đệ mình.

Vị Hoàng đế đáng thương, quý phi chiếm tẩm cung, mỹ nhân chiếm thư phòng, hắn đành thất thểu vác thân đến lãnh cung ngủ, chịu lạnh mà xoay sở đến bình minh. Kết quả quý phi nghĩ hắn qua đêm cùng mỹ nhân, mỹ nhân lại nghĩ hắn ngủ cùng quý phi, mới sáng sớm đã đến làm ầm lên với hắn, tiểu thái tử Minh Tú còn thừa dịp hỗn loạn mà chùi nước mũi vào long bào. (chết cười, gia đình đầm ấm quá =)))

Tâm trạng Hoàng đế hôm đó quả thực chỉ muốn cắm đầu xuống đất mà chết quách đi, hắn vội vàng lôi bộ quần áo thường dân dưới tận đáy tủ ra, cải trang rồi rời cung, dẫn theo mấy thị vệ tới Giang Nam.

Tới Giang Nam làm gì ư?

Chính là đi kể khổ với tiểu hoàng đệ nhàn rỗi, chỉ biết ăn no ngủ kỹ của hắn chứ sao.

Mới sáng sớm, Minh Đức vừa mở cửa ra đã thấy ca ca của y đứng trước cửa, sắc mặt ai oán dựa đầu vào tường, trông cực kỳ giống một nam nhân vừa trốn khỏi bạo lực gia đình. Minh Đức vừa thấy liền cười lớn, lấy tay áo che miệng ho mấy tiếng, hắng giọng nói:

– Hoàng thượng không quản lý kinh thành, vượt ngàn dặm đến phương Nam làm gì vậy?

Hoàng đế lắp bắp:

– Minh Đức, ta……

Minh Đức nghiêm nghị nói:

– Quân thần vị trí khác biệt, thỉnh Hoàng thượng giữ đúng phép tắc.

Vị thiên tử biết sai, liền sửa lại:

– Trẫm……

Minh Đức lập tức ngắt lời:

– Ở Dương Châu có người định tạo phản sao?

Thiên tử kinh ngạc:

– …… Không có.

– Vậy có quan lại tham ô?

– …… Không có.

– Vậy sắp sửa xảy ra lũ lụt hay ôn dịch?

– …… Không có.

– Vậy có chuyện gì quan trọng?

– …… Không có……

Minh Đức mỉm cười, nụ cười y như bông hoa xuân nở rộ, sau đó sắc mặt nghiêm lại, nhìn thẳng người kia:

– Vậy hóa ra Hoàng thượng cải trang vi hành phương Nam chỉ để du sơn ngoạn thủy, bỏ bê triều chính sao?

Vị Hoàng đế đáng thương chết đứng, sau đó ai oán:

– …… Trẫm rất nhớ hoàng đệ, kìm lòng không đặng, sống một ngày dài như thế kỷ……

Đáng tiếc kế sách lấy cớ tình cảm không có tác dụng, sắc mặt Minh Đức hơi biến rồi phẫn biến thành giận, xanh rồi chuyển trắng, hai bàn tay run run, khóe mắt có chút ướt, bộ dáng giống như sắp khóc đến nơi:

– …… Hoàng thượng vì thần đệ bất tài mà bỏ bê triều chính, thần đệ tự hổ thẹn với tổ tông, với thiên hạ…… Thần đệ đã không thể chia sẻ gánh nặng quốc sự với Hoàng thượng rồi, ngàn vạn lần không ngờ rằng mình còn trở thành gánh nặng của đất nước, còn mặt mũi đâu mà nhìn người đời nữa! Hoàng thượng! Thần nguyện chết để tạ lỗi với thiên hạ! Cầu Hoàng thượng ban cho thần cái chết! Đặt tro cốt trong ngự thư phòng! Thần nguyện phù hộ cho sự phồn thịnh của Thiên triều……

Vị hoàng đế đáng thương chết đứng tập hai. Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây rụng tơi tả.

– …… Minh…… Minh Đức…… Ngươi…… ngươi muốn đặt tro cốt ở ngự thư phòng làm gì……

Minh Đức thản nhiên nhìn hắn nói:

– Để hàng ngày giám sát ngươi cúc cung tận tụy vì dân vì nước.

Vị Hoàng đế chỉ cảm thấy dây thần kinh đứt phựt phựt trong đầu.

Minh Đức cung kính tránh đường, đưa tay về phía cổng lớn:

– Mời bệ hạ.

Đấng thiên tử trẻ tuổi hết bị vợ con lại đến đệ đệ đuổi đi, thê thảm chùi nước mắt, thui thủi chuẩn bị trở về kinh thành. Đúng lúc này, Minh Đức nhìn đến đám thị vệ đi cùng hắn, chỉ cần liếc mắt một cái, y liền sững lại, sau đó nhẹ nhàng nói:

– Khoan đã.

Hoàng đế lập tức quay lại, vẻ mặt chờ mong như chú cún con, Minh Đức dường như còn nhìn thấy cái đuôi đang ngoe nguẩy đằng sau người hắn.

Y quay người đi vào trong:

– …… Đi xa vậy chắc cũng thấy mệt, cứ nghỉ lại vài ngày đi……

Hoàng đế vừa nghe thấy mình không phải quay về đối mặt với vợ cùng tiểu thiếp, lập tức phấn khích ngoe nguổi đuôi dữ hơn. Kết quả đường đường là Hoàng đế đích thân vi hành, lại chỉ được qua đêm trong sương phòng bé tẹo, khiến hắn ức hộc máu. Buổi tối, hắn ôm gối sang phòng Minh Đức, tỏ vẻ tội nghiệp, nói muốn cùng đệ đệ ngắm trăng xem tuyết rơi, bàn luận thơ ca việc đời.

Minh Đức tất nhiên không thích cùng ca ca y làm mấy chuyện vô vị đó, liền ném gối hắn ra ngoài, lạnh lùng nói:

– Nếu không chịu ngủ, ta bắt ngươi trở về kinh thành!

Ca ca y tủi thân sụt sịt, ngoan ngoãn trở về ngủ.

Ngọn nến trong phòng ngủ treo trên cao, trên bàn bày mấy món ăn khuya, một bầu rượu, hai cái chén, một mình Minh Đức ngồi uống rượu giữa đêm. Ngoài cửa, gió đêm rít gào, cây cối xào xạc. Y đến bên cửa sổ, đứng trầm ngâm, rồi khẽ nói:

– Còn định chờ ta mời ngươi ra nữa sao?

Lý Ký chậm rãi từ bóng tối bước ra, mặc đồ thường dân, trông nhàn nhã mà khí khái, vẫn giữ nguyên phong thái của bậc thiên tử từng chỉ huy tam quân tung hoành chiến trường năm nào. Hắn vào phòng, ngồi xuống, cười hỏi:

– Sao ngươi nhận ra ta?

– Mặt nạ ngươi đeo.

– Trên đường tới đây, không ai phát hiện ra. Tấm mặt nạ này ta bí mật sai người chế tạo, ngươi lại dễ dàng nhận ra như vậy.

Minh Đức không nói gì, rót một chén rượu, vừa giơ lên miệng định uống thì bị ngăn lại. Lý Ký nắm trọn lấy năm ngón tay thon dài của y, nghiêng người, hôn phớt lên môi Minh Đức, sau đó mới ngửa cổ uống cạn.

Minh Đức quen miệng châm chọc hắn mấy câu, Lý Ký liền ngắt lời:

– Minh Đức, ngươi có thể nhìn xuyên thấu mặt nạ, hay chỉ ngươi……

…… Chỉ ngươi mới nhận ra ta?

Minh Đức biến sắc, còn chưa kịp lên tiếng bác bỏ, Lý Ký liền mỉm cười, ôm chặt lấy y.

– Không khí đang tốt, đừng phá hỏng. Minh Đức, ta rất nhớ ngươi…… Ngươi có nhớ ta không?

Minh Đức muốn đẩy hắn ra, thế nhưng cả người dường như bị rút hết sức lực, giống như người uống say, một cảm giác lo lắng thầm len lỏi vào tâm trí y, khiến y mơ hồ không biết rốt cuộc mình đang kháng cự lại thứ gì.

– Ngươi xem, ta vì cấm dục mà sắp thành hòa thượng rồi……

Lý Ký hôn lên khóe môi Minh Đức, nhẹ nhàng dỗ y mở miệng ra. Minh Đức đang định nói việc đó là do tự hắn chuốc lấy, nhưng vừa mở miệng, lập tức bị tấn công, phá vỡ mọi thành trì.

Triền miên hồi lâu, cơ thể hai người cũng nóng lên, đợi đến khi Minh Đức nhận thức được mọi chuyện thì đã bị đẩy xuống giường. Bàn tay thô ráp của nam nhân vuốt ve đùi trong mềm mại, lưu lại một loại khoái cảm vô cùng ngọt ngào.

Loại khoái cảm này ào đến như thác đổ, Minh Đức cảm giác được hạ thân mình bị nắm lấy. Y hừ một tiếng, run rẩy bắt lấy bàn tay Lý Ký.

– Được không? – Thanh âm Lý Ký có điểm khàn khàn, nếu Minh Đức không đồng ý, đêm nay nhất định sẽ chẳng dễ chịu gì.

Y cắn răng:

– …… Nhanh lên!

Vừa dứt lời, một luồng khoái cảm mãnh liệt chạy dọc người y, cánh tay mạnh mẽ của nam nhân gì chặt y xuống, còn y chỉ có thể yên lặng tiếp nhận kích thích cùng khoái cảm. Lúc y chuẩn bị xuất ra, Lý Ký bỗng nhiên ngừng tay, hôn lên đôi mắt ướt đẫm nước của y, sau đó nhân lúc y đang mê đắm trong nụ hôn, ngón tay hắn đã xâm nhập vùng cấm.

Thống khổ vì bị ngón tay xâm nhập cùng khoái cảm bị ngắt quãng, cả người y giống như bị roi quất. Minh Đức cong người dậy, thở dốc rên rỉ:

– …… Đừng…… Đừng dừng lại……

Lý Ký dễ dàng hiểu được ý của y, mỉm cười:

– Được.

Ngay sau đó, hắn nâng Minh Đức, rồi trực tiếp cắm vào. Trọng lực cơ thể khiến hai người kết hợp càng sâu, khoái cảm xẹt ngang như tia chớp khiến đầu óc trở nên trống rỗng. Minh Đức không thể nói gì, cả người dựa vào lòng Lý Ký, cánh tay đặt hờ lên hông hắn miễn cưỡng chống đỡ.

Không còn tiếng nói, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập, tiếng nổ tí tách của ngọn nến trong phòng, hòa cùng âm thanh *** mỹ khi hai thân thể mập hợp. Bóng hai người trên giường khẽ lay động, hai cơ thể như hòa làm một, mãi mãi không bao giờ chia lìa.

– …… Bao giờ mới cho ta vào nhà nữa đây?

Hơi ấm bao phủ làm Minh Đức lim dim muốn ngủ, Lý Ký khẽ lay gọi y dậy mấy lần cũng không tỉnh, liền nhẹ nhàng liếm mút vành tai y. Minh Đức giật mình, gắt nhẹ:

– Đừng có lộn xộn!

Đáng tiếc rằng thanh âm sau khi hoan ái vẫn còn khàn khàn, khiến cho dục vọng của nam nhân lại tăng vọt.

Lý Ký mỉm cười:

– Không biết bao giờ mới được bước chân vào cửa phủ ngươi, không bằng ta cứ thanh toán nợ nần với ngươi trước……

Minh Đức còn chưa hiểu nợ nần gì thì cảm giác thấy một bàn tay không yên vị đang sờ soạng giữa hai chân mình. Y hít một hơi sâu, hụt hơi nói:

– …… Buông ra……

Mặc kệ y nói gì, cửa huyệt vừa bị sáp nhập lại một lần nữa bị cự vật xuyên vào. Hơi thở đứt quãng của Minh Đức bị Lý Ký chặn lại:

– …… Mùa đông ở kinh thành lạnh lắm……

Tiếng nói chuyện rầm rì, chẳng giống giọng điệu lúc đang làm chuyện chăn gối.

Sự xâm nhập trở lại dễ dàng với dầu bôi trơn, khoái cảm càng lúc càng rõ ràng, hai chân Minh Đức cơ hồ đứng không vững:

– Ngươi than thở cái gì? Hỗn đản!……

– Cho ta về đây dưỡng lão nhé. – Lý Ký ghé sát tai y thì thầm, hơi thở dường như cũng hòa làm một. – Trả lời ta Minh Đức, nếu ta trú đông ở đất Giang Nam này, nhưng ngay cả nơi dừng chân cũng không có, làm sao bây giờ……

– Không…… không liên quan tới ta!……

Cự vật trong cơ thể đột nhiên giật mạnh, cảm giác tê dại như điện giật lan tỏa khắp thân thể, từng đợt từng đợt kéo đến không ngừng. Minh Đức không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, nghe giống tiếng nức nở.

Lý Ký đắc ý thấp giọng hỏi:

– Không liên quan tới ngươi thật sao?

Minh Đức thút thít, thở hổn hển mắng hắn:

– Đồ hỗn đản đê tiện vô liêm sỉ! Đồ tiểu nhân! Đồ mượn gió bẻ măng!…… A……

Lý Ký chậm rãi ra vào, nhẹ giọng cười nói:

– Nói tiếp đi!

Minh Đức cơ hồ chẳng nói được gì, lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rên rỉ đầy *** mỹ, hòa với tiếng mập hợp càng khiến người ta hồn phi phách tán. Lý Ký cầm lấy tay Minh Đức, khiến y chỉ có thể dựa vào nơi mập hợp của hai người, cộng thêm với tốc độ tiến nhập càng lúc càng nhanh, khoái cảm tích tụ lại khiến y không thể nghĩ được gì.

– Được… được rồi…… Ta đáp ứng ngươi…… Được mà……

Lý Ký thở dốc, ép hỏi:

– Đáp ứng cái gì?

– Mùa đông hàng năm…… A……

Cơn cao trào qua đi, Minh Đức mềm nhũn nằm trong lòng Lý Ký, hai tai ong ong chẳng nghe thấy gì. Lý Ký hôn lên thái dương Minh Đức, thỏa mãn mỉm cười:

– …… Ân, mùa đông hàng năm ta sẽ đến, nhớ kỹ đây là do chính ngươi mời ta nhé.

Minh Đức định phản bác lại, nhưng một chút khí lực cũng không có, vừa mở miệng ra thì cả người mệt mỏi không thốt nên lời.

Giọng Lý Ký vô cùng vui sướng:

– …… Đồng ý rồi thì không được đổi ý đâu đấy.

Hạ qua thu tới, khi sương lạnh mùa đông giăng kín, đoàn nghi trượng vàng chói đến rồi lại đi, biểu rõ khí thế oai nghiêm của hoàng cung. Tòa nhà lớn kia quanh năm náo nhiệt, hoa mùa xuân nở đầy vườn, sen mùa hạ phủ kín mặt hồ, đêm đông giá rét lại có người thương âu yếm ủ ấm, cùng vượt qua quãng thời gian lạnh lẽo khắc nghiệt nhất trong năm.

Thế nhưng y không biết rằng nơi kinh thành, sâu tận trong thâm cung, tiết trời quanh năm chỉ có hai mùa xuân hạ. Nam nhân kia bấm tay nhẩm tính, từng ngày từng ngày chờ đợi trời chuyển lạnh, người ta thì mong tiết trời nắng ráo quang đãng, hắn thì lại mong mùa đông lạnh lẽo mau đến để đi tránh rét.

Thời gian thoắt trôi như thoi đưa, chớp mắt đã qua mấy năm. Khóm hoa bên cửa sổ nở rộ rồi lụi tàn mấy bận, giật mình nhìn lại đã thấy hoa xuân chớm nở, băng tuyết tan biến.

Thế gian như một giấc mộng dài, bao quanh bởi ba thước sương thu.

Mười ba năm trôi qua, Kiền Vạn Đế Lý Ký biến mất khỏi hoàng cung.

Có người nói Thái thượng hoàng đã thăng thiên, có người nói hắn đã hóa tiên sử sách cũng không ghi chép rõ ràng, chỉ lưu lại tên tuổi cùng vài nét sơ lược cả cuộc đời hắn.

Kiền Vạn Đế lên ngôi khi vừa cập quan, cả đời khẳng khái kiên cường, chiến công lừng lẫy, tiếng thơm lưu truyền cho con cháu.

Trừ những dòng ghi chếp ít ỏi này, những thứ khác đều không rõ.

Minh Đức vừa mở cửa, đã thấy Lý Ký đứng ở thềm, giang tay về phía y, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như nhiều năm trước.

– Đừng đuổi ta đi nữa nhé!

Minh Đức cầm lấy tay hắn, sau đó thấy mình nằm trọn trong lòng ngực hắn, vẫn giống khi y còn là một đứa trẻ thích nuông chiều ngày xưa, bỏ mặc mọi thứ, chỉ cần tình yêu của nam nhân kia là đủ.

Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy.

– …… Lúc đó ngươi nói yêu ta…… giờ vẫn còn yêu ta chứ?

Tiếng cười của Lý Ký trầm đục như phát ra từ tận đáy lòng:

– Ta vẫn luôn yêu ngươi.

Vùi đầu vào hõm cổ người kia, Minh Đức khẽ gật đầu, thanh âm nhẹ như hơi thở hòa vào trong gió:

– …… Ta cũng vậy……

Sử sách ghi lại: Tại vị mười ba năm, Hoàng đế lâm bệnh băng hà, Thái tử Minh Tú đăng cơ, lấy niên hiệu Thanh Hòa. Thái tử thể lực nhược nhưng tính tình kiên cường, nói chuyện điềm đạm, hỉ nộ không ai đoán được. Mười bốn tuổi dẫn binh Bắc phạt, ngự giá thân chinh, bản tính quyết đoán như tổ tiên, khiến thiên hạ thán phục. Song bản tính tàn bạo, cai quản quá nghiêm ngặt, bị nhân dân oán thán.

Tái bút: Năm Thanh Hòa thứ năm, quốc sư biến mất không rõ tung tích.

CHÍNH VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment