Phượng Hoàng Hoa

Chương 20

Kỷ An không nhớ rõ làm sao mình quay lại văn phòng được, hình như có người nói nói gì đó với nàng, nhưng nàng cũng không nghe được, cho đến khi Tiểu Vương xuất hiện trước mặt nàng, đột nhiên cầm lấy cánh tay nàng lắc lắc vài cái, "Kỷ An, làm sao vậy? Bị dọa choáng váng rồi hả? Tiêu tổng xử lý ngươi ra sao vậy?" Vẻ mặt của Tiểu Vương thoạt nhìn rất khẩn trương.

"A.... Ách, không có việc gì". Kỷ An phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên thấy người ở trước mặt là Tiểu Vương, "Ngươi đã trở lại a? Hợp đồng đã ký được mang về đây rồi hả?"

"Ngươi còn có tâm tình hỏi hợp đồng, ta nghe nói ngươi cầm một ly cà phê nóng làm đổ lên người Tiêu tổng, lại bị Tiêu tổng gọi đến văn phòng giáo huấn thật lâu, đi ra đều bị dọa cho hết hồn. Tiêu tổng không có sa thải ngươi chứ? Nàng làm sao lại nhỏ mọn như vậy a? Không phải chỉ là một ly cà phê đổ lên người thôi sao?" Tiểu Vương sốt ruột nói to lên, cũng không mang theo sự thận trọng và hài hước như ngày thường.

"Tiểu Vương, ta không sao". Kỷ An đổ mồ hôi, nghĩ thầm rằng Tiểu Vương này hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Tiêu nữ vương đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng giống như là sương giá đông lạnh vậy, nàng lập tức đứng lên kêu một tiếng, "Tiêu tổng". Trời ạ, Tiêu tổng như thế nào giờ này tự nhiên xuất hiện ở cửa? Đến đây được bao lâu rồi? Có nghe được lời của Tiểu Vương nói không a?

Tiêu Ngân Phong lạnh lùng nhìn về phía nhân viên, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa lớn. Khi nàng vừa đi ra khỏi văn phòng đã nghe có người bàn luận nàng bỗng nhiên tàn nhẫn nên Kỷ An có thể bị sa thải, Kỷ An sợ tới mức mặt trắng bệch ngồi ở một chỗ ngẩn người ai kêu đều không có một chút phản ứng trả lời nào. Kết quả, nàng đi tới phòng Kinh Doanh, vừa mới tới cửa đã nghe có người gào thét mắng nàng lòng dạ hẹp hòi. Nàng hẹp hòi? Nếu không để tâm tới phong độ của một Đại lão bản, nàng thật đúng là muốn đem một ly cà phê thật nóng đổ lên người Vương Tĩnh Sinh! Nghĩ đến cà phê đổ lên người, trước ngực Tiêu Ngân Phong lại đau, nóng đỏ một mảng lớn, đau rát nhức nhối.

Sự xuất hiện của Lão bản, cũng đột nhiên dọa cho người ở phòng Kinh Doanh sợ hãi, ai cũng không dám bà tám nữa, nhanh chóng quay lại bàn làm việc của mình. Đợi thân ảnh của Tiêu Đại lão bản ra khỏi văn phòng, mới cùng nhau tiếp tục vây lại, bàn luận tới tấp.

Tiểu Vương đột nhiên nhìn thấy Tiêu Ngân Phong xuất hiện cũng bị hoảng sợ. Nhìn thấy Tiêu Ngân Phong đã đi xa mới quay đầu lại hỏi Kỷ An, "Ngươi thật là không có việc gì chứ? Tiêu tổng không có sa thải ngươi đúng không? Xử phạt thế nào a?"

Xử phạt cái gì? Nấu cháo! Kỷ An dở khóc dở cười, cũng thật khó nói ra.

"Ngươi đến để trò chuyện hả?" Tiểu Vương rống Kỷ An.

"Không xử phạt, chỉ phê bình giáo dục một phen". Kỷ An nhíu mày, đột nhiên cảm thấy tính tình của Tiểu Vương này như thế nào lại trở nên giống La Thánh Minh.

"Ai, Tiểu Vương, Kỷ An cũng không phải bạn gái của ngươi, ngươi khẩn trương như vậy để làm gì?". Một chị đồng nghiệp hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, sau đó nhoài người lên trên bàn tủm tỉm cười trêu ghẹo.

Tiểu Vương tim loạn nhịp một chút, quay đầu lại, mắt trợn trắng, làm bộ như không sao nói, "Ta chẳng qua chỉ vì bảo hộ động vật quí hiếm mà thôi".

"Phải a, bảo hộ động vật quí hiếm, ngay cả Đại lão bản cũng dám chửi mắng làm mất lòng". Lại có người nhanh chóng kích động gật đầu.

"Ta nói các ngươi, chê ta còn chưa đủ thảm hay sao, còn muốn bỏ đá xuống giếng nữa? Coi chừng ta để ảnh vào bàn phóng phi tiêu Tiểu Vương". Tiểu Vương làm bộ hung hăng rống lên.

"Ai, Tiểu Vương, ta cũng ngạc nhiên là Kỷ An như thế nào mà lại là động vật quí hiếm?" Một nam đồng nghiệp ngồi ngang hàng ở Kỷ An quay sang hỏi Tiểu Vương.

Tiểu Vương trừng mắt liếc đồng nghiệp kia một cái, chỉ sợ Kỷ An lại suy nghĩ gì, vừa quay đầu lại liền phát hiện Kỷ An lại nhìn chằm chằm bức tranh phượng hoàng hoa đến mức ngây ngốc, đối với những việc ồn ào xung quanh không hề chú ý đến. Hắn nhẹ nhàng thở ra, rồi lại có chút tức giận, chỉ vào Kỷ An nói, "Ngươi xem nàng như vậy thì giống động vật quí hiếm không".

"Ân, đần độn, giống con gấu koala".

"Koala? Koala là con gì?" Kỷ An đang ngồi ngẩn người, đột nhiên những lời này nhẹ nhàng thổi tới bên tai, có chút không hiểu nên quay lại hỏi một câu, "Là gấu túi?"

"Ha ha ha ha" cả văn phòng Kinh Doanh đột nhiên cười rộ lên.

Tiểu Vương cũng nhịn không được mà cười thật dữ dội, hắn vỗ vỗ bả vai của Kỷ An, "Đồng nghiệp koala, ngươi tiếp tục ngẩn người đi".

Nói nàng? Kỷ An nhanh chóng phản ứng lại, mặt bình tĩnh, cắn chặt môi, trong mắt lộ ra tia giận dữ.

"Ha ha ha ha". Người trong phòng Kinh Doanh cười còn to hơn nữa, làm cho các bộ phận khác tò mò cũng chạy tới xem, đều hỏi là có chuyện gì xảy ra, náo nhiệt không thể tưởng, cho đến khi kinh động tới quản lý phòng Kinh Doanh, đi ra ngoài rống mấy người kia mới chịu yên tĩnh một chút, nhưng sau đó lại chuyển sang sôi động bằng hình thức MSN, biểu tượng MSN Tiểu Vương vẫn sáng không ngừng.

Ngược với sự thê thảm của Kỷ An, không khí trong phòng Kinh Doanh vẫn rất nhanh nhẹn linh hoạt, vào thời điểm tan tầm, mọi người vây quanh Tiểu Vương và Kỷ An, nói để ăn mừng họ ký được hợp đồng lớn nên Kỷ An và Tiểu Vương phải mời khách ăn cơm. Kỷ An vừa nhìn thời gian, quên mất giờ tan tầm, ăn một bữa cơm phải hơn một tiếng, sau đó đi siêu thị mua đồ này nọ có thể bảy giờ tối đi tới nhà Đại lão bản là được. Nàng nói, "Chọn chỗ ăn cơm đi, ta mời, nhưng ta phải nói trước, buổi tối ta có việc, nên sáu giờ hai mươi phải trở về".

"Có việc? Có việc gì?" Mỹ nữ đại tỷ bên cạnh nhanh chóng hỏi Kỷ An, còn ám muội hướng về phía Tiểu Vương nháy mắt.

"Việc tư". Kỷ An trả lời, đứng dậy thu dọn túi xách.

Nàng bị các đồng nghiệp đẩy ép ngồi ở vị trí bên cạnh Tiểu Vương. Kỷ An và Tiểu Vương ở phòng Kinh Doanh có thể xem là thân nhất, bình thường ở cùng một chỗ cũng không có gì gọi là không thoải mái, nhưng mà tại sao hôm nay nàng lại có một chút cảm giác lạ lạ, thái độ của đồng nghiệp đột nhiên đối với nàng tốt lên rất nhiều, sau đó luôn cố tình mà đẩy nàng đến bên người Tiểu Vương. Nàng nhíu nhíu mày, lờ mờ cảm thấy có chút không thích hợp, nhíu nhìu mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ngươi đừng giận, tất cả mọi người chỉ là giỡn thôi". Tiểu Vương cười nói với Kỷ An, vẫn vui vẻ giống như trước.

Kỷ An gật gật đầu, cắn môi, quay đầu nhìn Tiểu Vương liếc mắt một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía trước.

Trong bữa tiệc, không khí trong nhóm đồng nghiệp rất tốt, Kỷ An mẫn cảm phát hiện sự bài xích của đồng nghiệp đối với nàng dường như đã không còn, mọi người trong phòng Kinh Doanh đoàn kết, rất là hài hòa, ít nhất là ở ngoài mặt như vậy. Tiểu Vương cùng mọi người cười cười nói nói, mơ hồ ở giữa che chở cho nàng không bị mọi người mời rượu. Nàng vẫn canh thời gian, Tiểu Vương nhìn thấy được, thấp giọng hỏi nàng, "Có chuyện quan trọng sao?"

Kỷ An gật gật đầu, "Có thể nói như vậy". Chuyện của Đại lão bản, như vậy có quan trọng hay không?

"Ai, Kỷ An, giờ mà ngươi đi thì thật là không phúc hậu chút nào, không chừa mặt mũi cho mọi người, đừng trách chúng ta trở mặt a". Một lão đại tỷ ngồi ở đối diện chỉ vào Kỷ An la lớn, vừa nhìn thấy đã biết là một người thật mạnh mẽ. Kỷ An cũng nhận ra người nọ, một tiểu chủ quản ở bộ phận Kinh Doanh, một người siêu cấp lợi hại.

"Lệ tỷ, ta thực sự phải đi". Kỷ An nghĩ nghĩ, sau đó rót cho mình một chén rượu đầy, "Hôm nay liền bồi tội trước mặt mọi người, hôm nào ta sẽ lại mời mọi người ăn cơm, uống hết chén rượu này, coi như là ta nhận lỗi với mọi người". Dứt lời, nâng chén rượu hướng lên trời uống, sau đó để cái chén ngược lại trên bàn, hướng mọi người gật đầu xin lỗi, cầm túi xách đứng dậy.

"Kỷ An". Tiểu Vương đuổi theo.

Kỷ An nói với Tiểu Vương, "Thật có lỗi, phiền ngươi giải thích với mọi người giùm ta". Dứt lời, nàng liền xoay người hướng quầy tính tiền đi tới.

"Kỷ An". Tiểu Vương cũng theo đi qua, muốn nói cái gì nữa, Kỷ An phất phất tay với hắn, "Nói sau, quay về đi".

Tiểu Vương cũng không biết nói gì, yên lặng quan sát Kỷ An dừng lại trước quầy tính tiền, cùng một nữ nhân viên phục vụ nói gì đó, hắn có chút nghi hoặc nên cau mày lại, đột nhiên nghĩ ra được cái gì, vội vàng đi qua đó.

Kỷ An lúc này lấy tiền từ trong ví ra, đem chi phiếu đưa ra, Tiểu Vương liền đoạt lấy ví tiền của Kỷ An, "Kỷ An, hóa đơn này để ta tính cho. Nhóm đồng nghiệp còn chưa có ăn cơm, ngươi trả tiền nhiều không tốt". Nói xong liền lấy ví tiền của nàng bỏ lại trong túi xách. Kỷ An trừng mắt nói với Tiểu Vương, "Tiểu Vương, ta nói ta mời khách là ta mời khách, nếu hôm nay ngươi trả tiền, ngày mai chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa". Nàng nghiêm túc nói ra mấy lời này, cũng dập tắt khí thế của Tiểu Vương. "Thật phiền ngươi, tính tiền đi", Kỷ An đưa tiền ra, bảo tính luôn rượu còn dư lại trên bàn rồi nói, "Nếu như còn dư thì xem như là phí phục vụ". Xong rồi lại nói với Tiểu Vương, "Tiểu Vương, nếu như không đủ tiền, ngươi trả thêm giúp ta, ngày mai ta sẽ trả lại ngươi". Tính tiền xong, Kỷ An liền hướng Tiểu Vương gật gật đầu, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng.

Tiểu Vương nhìn Kỷ An đi xa mới hồi phục lại tinh thần, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, sững sờ quay đầu lại, trở lại chỗ tiệc rượu ngồi xuống.

"Tiểu Vương, làm sao vậy?"

"Mẹ ơi, ta nào giờ nghĩ Kỷ An hướng nội và nhã nhặn, giờ mới cư nhiên phát hiện nàng cũng rất hung dữ a".

"Làm sao mà như vậy?" Một đám đồng nghiệp bà tám lại tò mò tán gẫu về Kỷ An.

Mà Kỷ An thì vội mua gạo, dầu, muối, thịt, rau củ quả chạy tới nhà nữ vương, nhấn chuông cửa nhà nữ vương, chỉ thấy được gương mặt lạnh lùng của nữ vương lộ ra, "Ngươi uống rượu?" Nữ vương nghiêng người để cho Kỷ An vào nhà, nhíu chặt lông mày tỏ vẻ hiện tại người nọ đang có tâm tình khó chịu.

"Đồng nghiệp ở trong phòng tụ hội lại, nên có uống một chút". Kỷ An kiên trì trả lời, sau đó chui vào nhà bếp, trên lưng lại bắt đầu đổ mồ hôi, thực tế mà nói, trên đường đi tới đây vội vàng, chạy tới mức đầu cũng đầy mồ hôi.

Nữ vương ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ năm mươi chín phút, "Ngươi thật đúng giờ!"

"Khụ!", Kỷ An vội ho một tiếng, nghĩ rằng ngài đây khen ta hay là chê bai ta vậy?

Nữ vương đứng dựa vào cửa, giống như vô tình hỏi, "Vương Tĩnh Sinh là bạn trai của ngươi?" Nói thật nhẹ nhàng thoải mái, giống như là đang bàn luận về thời tiết vậy.

Kỷ An cả kinh, miếng thịt ở đang cầm ở trong tay đột nhiên lại rơi vào trong bồn nước, nàng vội vàng cầm lên, "Ta không có bạn trai". Sửng sốt, quay đầu lại, "Vương Tĩnh Sinh là ai a?"

"Tiểu Vương!" Tiêu Ngân Phong nhíu mày, Kỷ An không phải là tên thật của đồng nghiệp cùng làm việc cũng không biết chứ.

"Tiểu Vương? Không phải tên hắn là Vương Khản sao? Như thế nào mà lại là Vương Tĩnh Sinh?"

Tiêu nữ vương đột nhiên cười khẽ thành tiếng, tâm tình nhất thời tốt lên, thì có có người coi biệt danh của người ta là tên thật a, "Biệt danh của Vương Tĩnh Sinh là Vương Khản, đọc ngược lại của Khản Vương (vua trêu đùa), đặc biệt có thể gọi là vua tán dóc".

"Ách!" Kỷ An ngẩn ngơ, lại xấu hổ! Nàng nhếch nhếch khóe miệng, vốn định cười gượng hai tiếng để che giấu, kết quả phát hiện vẻ mặt không giống như đang cười, mà giống như là da bị rút gân. Quên đi, dù sao nàng cũng là người ngay cả nét mặt cơ bản nhất của nhân loại là cười cũng đã quên rồi. Cúi đầu xuống, chuyên tâm chơi đùa cùng với miếng thịt nạc, hành và gừng.

Hai người đều không có nói chuyện, không khí đột nhiên yên tĩnh lại. Tiêu nữ vương lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng của Kỷ An. Âu phục màu đen được cắt may ở những tiệm bình thường. Nhưng mặc lại đặc biệt vừa người, thắt lưng mảnh khảnh, đôi chân thon dài, toàn bộ đều lộ ra ngoài. Ở phía bên trên là một mái tóc mềm mại, trông có vẻ ôn nhu nữ tính lại thêm một chút đẹp trai ngấm ngầm, làm cho nàng đột nhiên có cảm giác xúc động muốn ôm Kỷ An vào trong lòng từ phía sau. Kinh ngạc với loại ý niệm này trong đầu của mình, Tiêu Ngân Phong vội vàng thu liễm tâm trạng, cảm thấy có chút không nên, ít ra ý niệm nay hiện tại không nên có trong đầu. Nàng cảm thấy mình ở rất gần Kỷ An, mà Kỷ An lại cách nàng rất xa. Sau khi Kỷ An rời khỏi thành phố S, nàng thường luôn luôn nhớ tới Kỷ An, đối với nữ hài tử này có một loại nhớ mong không thể nào nói rõ được. Lần này gặp lại ở đây, giống như lại bị khí chất của Kỷ An hấp dẫn một cách thần bí, giống như là bị nghiện, không thấy sẽ nhớ, gặp thì lại có cảm giác gặp rồi cũng không có gì. Nhưng khi thấy được Kỷ An, có một loại cảm giác an tâm không hiểu được, cảm thấy có được một cái gì đó mà trước đây chưa bao giờ có. Nàng nghĩ nghĩ, di chuyển tầm mắt, muốn tìm một cái đề tài gì đó để tán gẫu nên gọi, "Kỷ An!"

"Ân", Kỷ An nhẹ giọng đáp, rõ ràng có một chút cứng nhắc.

Tiêu Ngân Phong thở dài, nhìn thấy được Kỷ An vẫn còn thực sự đề phòng với nàng. Có chút hối hận, hôm nay ở văn phòng không nên hung hăng giáo huấn nàng như vậy, ở trong lòng nàng Kỷ An đã không còn giống như một nhân viên đơn giản bình thường nữa rồi, đối với Kỷ An thì không nên lấy bộ dáng của Đại lão bản để tiếp cận nàng.
Bình Luận (0)
Comment