Ăn cơm xong Lý Vân Cẩm ở trong nhà bếp rửa chén, Tiêu Ngân Phong và Kỷ An muốn giúp liền bị đuổi ra ngoài, đành phải ngồi ở sopha xem TV.
Kỷ An quay đầu nhìn về phía nhà bếp, sờ sờ mũi, buồn rầu không lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Tiêu Ngân Phong hỏi Kỷ An.
"Không có việc gì". Thanh âm của Kỷ An có chút rầu rĩ.
Ngón tay của Tiêu Ngân Phong liền đặt lên vành tai của Kỷ An, thanh âm mị hoặc như hồ ly, "Tiểu tử kia, nói hay không?"
Kỷ An xoay đầu lại, rụt cổ về phía sau, vành tai của nàng rất mẫn cảm, bị ngón tay mềm mềm của nữ vương cầm liền thấy ngứa ngáy, nàng nói, "Hình như Lý đại nhân có chút không vui".
"Lý đại nhân?" Tiêu Ngân Phong nghi ngờ, lập tức hiểu được người Kỷ An đang nói tới là Lý Vân Cẩm, nàng vui vẻ nói, "Ngươi gọi mẹ ngươi là Lý đại nhân?"
"Ân a!" Kỷ An gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói bên tai của Tiêu Ngân Phong, "Lý đại nhân quản lý người khác giống như là quan lớn đang xử án nơi công đường ấy, ngươi không cần đi chọc ghẹo nàng, chúng ta làm con tôm nhỏ ngoan ngoãn là được rồi".
Tiêu Ngân Phong buồn cười, nàng đem cánh tay đặt lên đầu vai của Kỷ An, đem thân mình nghiêng qua dựa vào hỏi, "Vậy ta gọi là gì?"
"Nữ vương bệ hạ a". Kỷ An nói xong lập tức không thể không biết xấu hổ liền sờ sờ cái mũi, vươn tay ra cái mâm trái cây trên bàn lấy một cái mận đưa cho Tiêu Ngân Phong.
"Vậy cấp bậc của ta không phải cao hơn một chút hay sao?" Tiêu Ngân Phong càng vui vẻ, tay nàng ở trước ngực Kỷ An vẽ vài vòng, "Vậy ngươi nói thử xem ta và mẹ ngươi ai quan trọng hơn?"
Kỷ An quay đầu trợn mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, trời ạ, nữ vương điện hạ cư nhiên cũng đi hỏi mấy vấn đề nhược trí như vậy, giống như câu hỏi ngu ngốc thịnh hành khoảng mười năm trước, "Ta và mẹ ngươi cùng rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước?". Kỷ An đồng thời xòe hai bàn tay ra phía trước hỏi Tiêu Ngân Phong, "Ngươi nói chặt bên nào thì tốt hơn?"
"Ách!" Tiêu Ngân Phong sửng sốt, lập tức giật mình ngẫm lại, cũng thấy thật xấu hổ, trời ạ, đầu óc nàng đặc sệt như hồ dán vậy, tự nhiên đi hỏi cái vấn đề không có trình độ này, thật là dọa người. Nhanh chóng cắn một miếng mận trong tay để che giấu, "A, thật chua". Tiêu Ngân Phong nhanh chóng che miệng lại nhổ ra.
"Sao lại chua?" Kỷ An lấy cái mận mà Tiêu Ngân Phong cắn dở đưa lên miệng ăn, "Không có chua, rất ngọt a".
"Ngươi..." Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An, "Như vậy mà còn nói là không chua sao?" Cầm cái mận trong tay cho vào thùng rác, nàng coi như Kỷ An đã ăn xong, nàng càng phục là thứ mà mình đã từng nếm qua Kỷ An dĩ nhiên cũng không có ghét bỏ.
"Không chua, mẹ ta mua mận ăn rất ngọt". Kỷ An lại cầm mận cho vào miệng cắn, "Ta thích ăn đồ mẹ ta mua nhất, bản thân mình mua chẳng bao giờ ngon, không phải mua đồ cũ không còn giòn thì cũng mua trúng quả chưa chín chát ơi là chát". Nói đến Lý Vân Cẩm thì Kỷ An lại đưa mắt nhìn vào nhà bếp, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Tiêu Ngân Phong đoán là Kỷ An có thể nhìn ra Lý Vân Cẩm có chút không vui, nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ An, "Ta đi xem dì trong nhà bếp một chút, ngươi đừng lo lắng".
Kỷ An lôi kéo Tiêu Ngân Phong, "Không có sao đâu, mẹ ta chắc là cũng chỉ buồn bực chút xíu thôi". Chắc chắn dù là ai thì khi biết con gái mình là người đồng tính luyến ái thì cũng sẽ âu sầu, nhưng mà mẹ nàng tốt lắm, không có phản đối nàng và Ngân Phong quen nhau.
"Ta đi dỗ dành nàng, ngươi chưa thấy trình độ dỗ dành người khác của ta sao?" Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An cười cười, sau đó lấy tay nhéo cái mũi của nàng một chút rồi đi vào nhà bếp.
Cũng phải ha! Đại lão bản đã ra tay thì không phải mã đáo thành công sao? Ít ra nàng chưa bao giờ thấy Đại lão bản chỉ biết cam chịu mà quay về. Ách, có một lần, bị Tô Bối Nhi tát một cái. Nghĩ tới chuyện kia Kỷ An lại thấy rối rắm, nàng lúc ấy như thế nào mà lại để cho Đại lão bản phải chịu một cái tát chứ? Nếu nàng phản ứng nhanh xông lên giúp Đại lão bản cản cái tát đó thì tốt rồi.
Kỷ An ngồi ở trên sopha ăn hết trái mận này tới trái khác, lâu lâu ánh mắt lại hướng về phía nhà bếp nhìn một cái, nàng ngồi cũng được hơn mười phút mà chưa thấy hai người kia đi ra, cuối cùng phải đi qua đó nhìn một cái. Nàng lấm la lấm lét thò đầu vào chỉ thấy Tiêu Ngân Phong và Lý Vân Cẩm đứng trong nhà bếp, trên tay Lý Vân Cẩm còn cầm cây lau nhà, sau đó nghe thấy Lý Vân Cẩm nói, "Có lời này của ngươi ta liền yên tâm, nàng chấp nhận ngươi, ta dù sao cũng chỉ có thể chấp nhận. Coi như về sau ta có thêm một đứa con gái, ngươi đứa nhỏ này cũng rất tốt, chỉ là nội tâm hay suy nghĩ nhiều, ân, vừa vặn làm góc bù cho An An, đứa nhỏ kia đần độn, làm cho người ta không bớt lo được a".
"Ha ha, ta cảm thấy tính tình của Kỷ An rất tốt, đơn giản". Tiêu Ngân Phong vừa nói vừa cười, "Ngốc tới mức đáng yêu". Nàng cười nói, "Dì nuôi dưỡng đứa nhỏ này cũng có không ít lo lắng đúng không?"
Lý Vân Cẩm nặng nề thở dài, "Đâu chỉ là lo lắng không a, đối xử với nàng giống như là đào hết tất cả tâm can ra. Nhưng mà đứa nhỏ này cũng rất ngoan, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ gây chuyện, thành tích mọi thứ đều rất tốt, đặc biệt là biết làm cho người lớn nở mày nở mặt, tuy rằng chẳng thích tiếp xúc với người khác, nhưng đối với người trong gia đình không sao, cũng thân thiết, ông nội nàng là người nghiêm khắc lãnh khốc như vậy cũng rất yêu thích nàng, mỗi ngày đều ẵm bồng". Ngừng một chút lại nói, "Hiện tại đã lớn, đã hiểu chuyện, có chủ kiến của riêng mình, ta cũng không thể nắm chắc được lòng nàng, aiz, không muốn già cũng không được a".
"Dì, nghe mấy lời của người nói mình đã già, không được, ta đây coi như cũng đã trung niên rồi sao". Tiêu Ngân Phong thân thiết khoác cánh tay của Lý Vân Cẩm, "Ta thấy dì bảo dưỡng rất tốt, khi nào có thời gian chúng ta trao đổi kinh nghiệm bảo dưỡng sắc đẹp đi". Nàng thở dài, "Ta so với Kỷ An lớn hơn sáu tuổi, không thể nào không bảo dưỡng a, người nhìn xem, khóe mắt đều có nếp nhăn hết rồi".
"Ngươi đứa nhỏ này, cái đó gọi là nét mặt khi cười, không gọi là nếp nhăn ở khóe mắt, còn nói nữa, ta đây mới có này. Aiz, bộ mỹ phẩm dưỡng da mất mấy ngàn đồng xài hết sao cũng không có hiệu quả gì vậy chứ?"
"Dì dùng của hiệu nào?" Tiêu Ngân Phong hỏi, sau đó liền liệt kê từng cái ưu điểm khuyết điểm của mấy hãng mỹ phẩm mà mình hay dùng, đứng trò chuyện với Lý Vân Cẩm trong nhà bếp khí thế ngất trời, hai nữ nhân này đối với thị trường mỹ phẩm nắm rõ như trong lòng bàn tay, nói rõ ràng rành mạch đâu ra đấy.
Kỷ An rụt đầu lại, chịu không nổi hai người này, ở đâu nói chuyện phiếm mà không được a, tại sao cứ phải ở nhà bếp nói không dứt vậy. Nhưng mà nàng không dám chạy vào đó quấy rầy, mẹ chồng nàng dâu hai người ở đó trao đổi những điều tâm đắc, tăng thêm tình cảm nha.
Kỷ An leo lên sopha ngồi, xem TV mà chẳng yên lòng chút nào, đợi nửa tiếng mới thấy Tiêu Ngân Phong kéo cánh tay Lý Vân Cẩm đi ra khỏi nhà bếp, Kỷ An ngẩng đầu vừa định lên tiếng thì chỉ thấy nữ vương phóng cho nàng một cái mị nhãn, sau đó trơ mắt nhìn thấy nữ vương nhà nàng bị Lý đại nhân kéo vào trong phòng ngủ. Kỷ An trợn mắt nhìn, có chút buồn bực, hai người này đang làm cái quỷ gì vậy a? Nàng nhanh chóng chạy theo liền thấy Lý Vân Cẩm lấy chai chai lọ lọ đem ra, Kỷ An liền thấy đỉnh đầu mình nóng lên, trời ạ, hai người này đứng ở trong nhà bếp nói chuyện trang điểm làm đẹp nửa tiếng đồng hồ còn chưa thấy đủ sao a? Lại còn muốn thực hành luôn sao? Nàng ôm trán quay lại phòng khách, tốt nhất đừng làm phiền bác gái Lý học cách chăm sóc da. Nữ vương bệ hạ, ngài liền chịu trận đi. Nhưng mà xem ra Kỷ An thấy Tiêu Ngân Phong có vẻ thích thú a.
Lại qua thêm ba mươi phút, Kỷ An hết nhịn nổi nữa, mẹ, ngươi đây là đoạt vợ của người khác! Nàng vọt vào phòng ngủ, chỉ thấy Tiêu Ngân Phong đang vẽ vời gì đó trên mặt Lý Vân Cẩm. Tiêu Ngân Phong ngoắc ngoắc kêu Kỷ An lại đây, Lý Vân Cẩm liền phất tay đuổi nàng ra ngoài.
Kỷ An lắc lắc đầu, thật bất đắc dĩ nói, "Mẹ, người mượn vợ của ta xong chưa, trả lại cho ta sớm một chút". Ũ rũ giống như một con gà trống bại trận thất thểu đi ra ngoài phòng khách.
Cái gì gọi là mượn xong vợ của ngươi a? Lời này nghe vào trong tai sao thấy không được tự nhiên! Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu lên trừng mắt thì thấy Kỷ An đã không còn đứng ở cửa mới thôi. Tiêu Ngân Phong vừa vẽ vẽ cho Lý Vân Cẩm vừa nói, "An An bình thường không có dưỡng da đúng không?" Nàng thấy tính tình lười nhác của Kỷ An kia chắc chắn chẳng hơi đâu mà đi dưỡng da.
"Nàng? Bắt nàng trang điểm chắc phải giết nàng, so với bắt nàng ăn cơm còn khó hơn..." Lý Vân Cẩm vừa nói thì mấy miếng bùn rong biển đắp trên mặt liền rớt xuống.
"Đừng nói chuyện". Tiêu Ngân Phong la lên thật nhanh.
Lý Vân Cẩm buồn bực, ngươi tự dưng hỏi ta muốn ta trả lời, lại không cho ta nói chuyện ta có thể chịu được hay không chứ? Nàng vốn đã nói nhiều, người ta có vấn đề hỏi nàng, nàng không trả lời thì còn không làm cho nàng nghẹn chết hay sao a.
Tiêu Ngân Phong còn nói, "Dì, bình thường ngươi cùng nàng dưỡng da như thế nào a? Nàng chẳng thèm để ý tới khuôn mặt của mình mà làn da lại tươi mát mọng nước giống như quả đào mật vậy".
"Đứa nhỏ này từ nhỏ da đã đẹp như vậy rồi, mà mỗi ngày chỉ ru rú trong nhà..." Lý Vân Cẩm vừa nghe Tiêu Ngân Phong hỏi tớ đứa nhỏ nhà mình liền thay đổi sắc mặt quên mất là mình không được nói chuyện, vừa há miệng trả lời thì miếng bùn trên mặt vừa đắp xong lại rớt xuống.
"Ai nha, đừng nói chuyện". Tiêu Ngân Phong lại nói.
Lý Vân Cẩm liền ngừng không nói lời nào nữa, ngậm miệng chặt lại buồn bực nhìn Tiêu Ngân Phong, nghĩ thầm rằng ngươi không muốn ta nói chuyện thì có thể nào đừng hỏi ta nữa có được hay không?
Tiêu Ngân Phong nhìn thấy ánh mắt ấm ức của Lý Vân Cẩm y hệt như Kỷ An, nhịn không được xì một tiếng bật cười, "Dì à, dì à, ta không nói chuyện với người nữa. Ta sai, là lỗi của ta". Tiêu Ngân Phong nhịn không được mà bật cười, hai mẹ con này thật giống nhau a, thời điểm kiềm nén là giống nhất.
Lý Vân Cẩm thật bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, đứa nhỏ này so với Kỷ An hư hỏng kia còn tốt hơn, cố gắng làm cho nàng vui vẻ.
Rốt cuộc mười phút sau Lý Vân Cẩm mang bộ mặt cứng đờ vì Tiêu Ngân Phong bôi bùn rong biển nghiêm túc đi ra ngoài, cái lưng cố gắng giữ thẳng như cây cột, mặt căng cứng khó khăn nói, "An An, ngươi và Ngân Phong về phòng đi, chờ ra rửa mặt xong rồi tiếp tục". Nàng rất sợ Tiêu Ngân Phong lại cười nàng hay làm cái gì kì quái, đứa nhỏ kia cũng là một quỷ tinh linh a, trêu chọc người khác mà giấu tiệt không hiện ra chút dấu vết, làm cho người khác vừa tức vừa buồn cười lại không biết làm sao.
Vẻ mặt Kỷ An khiếp sợ khi nhìn thấy Lý Vân Cẩm, mẹ ơi, gương mặt của ngươi cũng rất dọa người, đen đen xanh xanh giống như rong biển đắp bừa bãi lên mặt, khuôn mặt trét đầy bùn như mới chui từ đầm lầy lên, lại giống như bị đốt đen thui, chỉ lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng ra ngoài.
Lý Vân Cẩm ngồi xuống bên cạnh Kỷ An, nàng liền nhanh chóng nhích người qua phía bên kia, hơi sợ hãi mà nhìn Lý Vân Cẩm nửa ngày, mới không biết làm sao liền... xoay người qua buồn bực nhìn Tiêu Ngân Phong một cái, người này đi một cái cũng thật lâu nhỉ? Liếc mắt qua nhìn Lý Vân Cẩm, "Mẹ, ta và Ngân Phong mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước".
Tiêu Ngân Phong nhìn đồng hồ, "Ta cũng nên về rồi".
Kỷ An đứng lên trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, người liền sĩ diện sao! Lý đại nhân cũng đã lên tiếng để cho chúng ta về phòng, ngươi còn dám đi. "Mẹ, chúng ta đi nghỉ trước". Nàng liền lôi cánh tay Tiêu Ngân Phong kéo về phía phòng mình.
Tiêu Ngân Phong cười cười, ỡm ờ để Kỷ An kéo vào cửa phòng, nàng đem Kỷ An đè lên cửa phòng ngủ, nghiêng đầu nhìn Kỷ An cười quyến rũ, "Hôm nay mới cùng với mẹ nói về mối quan hệ của chúng ta, ngươi liền đem ta ở lại qua đêm, ngươi không sợ mẹ ngươi suy nghĩ nhiều hay sao a?"
"Nàng biết ngươi là vợ ta, hơn nữa cũng đồng ý để chúng ta quen nhau, ngươi ở nơi này là đương nhiên". Kỷ An thật bá đạo nói, nàng xoay người đi lại tủ quần áo tìm một bộ áo ngủ đưa cho Tiêu Ngân Phong, "Đi tắm rửa".
Tiêu Ngân Phong cười cười, nàng nhéo nhéo cái mũi của Kỷ An, "Lại nghĩ tới điều gì xấu xa đây?"
Mặt Kỷ An đỏ lên liền nói, "Không có đâu. Đi tắm rửa ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm". Cuối cùng lại nói thêm một câu, "Buổi tối hôm nay phải ngoan ngoãn một chút". Lời vừa nói ra khỏi miệng liền có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, mặt lại càng đỏ hơn. Làm cho trong lòng Tiêu Ngân Phong thấy giống như rung động, ôm lấy Kỷ An hôn lên môi của nàng, sau đó ôm Kỷ An nói, "An An, ngươi làm cho người ta càng ngày càng yêu thích không muốn buông tay".
Mặt Kỷ An càng đỏ hơn, xấu hổ chui vào trong lòng Tiêu Ngân Phong, sau đó nhỏ nhẹ nói, "Ngươi cũng giống như vậy".
Tiêu Ngân Phong yêu chết bộ dáng nhỏ bé này của Kỷ An, nàng nắm lấy hai tay của Kỷ An, nhẹ giọng nói ở bên tai của nàng, "Sau này mặc kệ thực sự hay là trên danh nghĩa thì ta đều chỉ là người của riêng mình ngươi, ngày mai ta phải đi tìm Lí Minh Tuấn để từ hôn".
"A?" Kỷ An bị kinh ngạc giật mình, ngẩng đầu lên, miệng mở lớn ra nửa ngày cũng chưa khép lại được.
"Choáng váng sao?" Tiêu Ngân Phong cười cười lại nhéo nhéo cái mũi của Kỷ An, sau đó giúp Kỷ An khép miệng lại.
"Ngân Phong". Kỷ An phục hồi lại tinh thần, vui sướng vạn phần, vươn tay ôm lấy Tiêu Ngân Phong quay vòng vòng, ngốc nghếch cười nói, "Ngân Phong, Ngân Phong". Nàng cao hứng tới mức không biết phải nói gì. Ngân Phong không có kết hôn với Lí Minh Tuấn, yeah! Ngân Phong vạn tuế, mami vạn tuế!