Hay được tin tức dịch bệnh bùng phát, Quách Ngọc vô cùng tức giận.
“Tại sao đã cẩn thận như thế vẫn không ngăn chặn được dịch bệnh?”
Nàng nhẩm đếm, thật sự thời gian không trùng khớp. Đời trước tuyết tai vừa xảy ra thì lập tức dịch bệnh cũng đến, nhưng nay tuyết tai cũng xảy ra hơn một tháng. Quách Ngọc nheo mắt. Chắc chắn Hạ Quan quốc dùng phương thức khác so với đời trước đưa dịch bệnh vào Minh An châu. Nhưng là bằng cách nào mới được?
Quách Ngọc đau đầu vô cùng. Kể từ khi nhận được tin, nàng liên tục suy nghĩ tìm giải dược, đã ba ngày liên tục nàng không ngủ.
Quách Ngọc suy yếu ngồi trên ghế dựa, lật sách thuốc tìm kiếm. Đời trước nàng từng tạo ra rất nhiều độc, giải rất nhiều độc, nhưng nàng thật sự chưa từng thử sức với dịch bệnh.
Quách Ngọc kiên trì xem sách. Cửa sổ lúc này đột nhiên mở, Tuyết Lâm lập tức chạy nhanh đóng lại, không để cho Quách Ngọc nhiễm bệnh. Tuyết Lâm vừa đến cửa thì đột nhiên, một nam nhân lắc mình phiên thân vào. Tuyết Lâm sợ hãi định hét lớn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nam nhân Tuyết Lâm im bật. Nàng ta dùng tay vuốt vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Tuyết Lâm thầm nghĩ: “Hoá ra là cô gia tương lai, nhưng cô gia tương lai không thể tìm cách khác gặp tiểu thư? Lại thích đi vào bằng cách phiên người qua cửa sổ?”
Nguyên Thiên Hữu nhìn thấy Tuyết Lâm hoảng hốt, cũng không quan tâm mà trực tiếp đi đến bên cạnh Quách Ngọc. Quách Ngọc nhìn thấy Nguyên Thiên Hữu, đưa cho hắn một cái liếc mắt. Từ buổi chiều gặp nhau ở đình Vọng Nguyệt, đêm nào Nguyên Thiên Hữu cũng lẻn vào phòng nàng. Lúc nàng còn thức thì ngồi nhìn nàng xem sách, thỉnh thoảng lại chọc nàng tức giận rồi ha hả cười như tên ngốc. Khi nàng đã ngủ say, thì yên lặng nhìn nàng ngủ. Có đôi lúc, Quách Ngọc giật mình thức giấc, phát hiện hắn bên cạnh, hắn lại cười ha hả, vô lại bảo nàng tiếp tục ngủ, sau đó bỏ đi. Cũng có lúc, Quách Ngọc cảm nhận hắn đang nhìn mình, nhưng cũng mặc kệ. Quách Ngọc biết tên ngốc đó sẽ không làm hại nàng, nàng cũng yên tâm ngủ. Cứ như thế, suốt gần năm tháng qua, ngày nào hắn cũng bên cạnh nàng.
Vốn dĩ tháng bảy sẽ tổ chức lễ cập kê cho Quách Ngọc, nhưng Quách Ngọc lại từ chối, nàng nói với Quách An có thể dời đến năm sau hay không. Quách An cảm thấy vô lý vô cùng, nhưng thấy nữ nhi kiên quyết, dù không đồng tình nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận. Những ngày này Quách Ngọc bận bịu vô cùng, không có tâm trạng tham dự yến lễ. Hơn nữa nếu nàng tổ chức, mẹ con La di nương chắc chắn phá rối, nàng cũng không có thời gian dây dưa với bọn họ.
Ngày cập kê lễ, chỉ có Thừa tướng phủ cùng Quốc công phủ tham dự. Ngoài ra, Thái hậu, Hoàng Thượng cùng Hoàng Quý Phi cũng đích thân đến. Tuy không tổ chức lớn, không mời bất kì người ngoài nào, nhưng có Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng Hoàng Quý Phi tham gia là đủ, ai dám chê bai lễ cập kê của Nguyên Ngọc quận chúa?
Đêm hôm đó, khi mọi người đều trở về, Quách Ngọc cũng lên giường nằm ngủ. Không bao lâu, Nguyên Thiên Hữu mang một hộp to, bí mật tiến vào. Quách Ngọc cũng như thường lệ, mặc kệ hắn. Nhưng lần này, hắn nhất quyết gọi Quách Ngọc dậy, hắn muốn cùng Quách Ngọc ăn bánh thọ và trứng gà đỏ. Quách Ngọc dở khóc dở cười, cuối cùng cũng ngồi dậy cùng hắn. Nguyên Thiên Hữu mở chiếc hộp to ra, Quách Ngọc thấy trong đó có rượu, thức ăn, bánh thọ cùng trứng gà đỏ. Nguyên Thiên Hữu cười nói. - Ta biết nàng gần đây ăn rất ít, hôm nay sanh thần của nàng, ăn nhiều một chút, mau lớn.
Nói rồi liên tục gấp đồ ăn vào chén Quách Ngọc. Quách Ngọc gần đây bận bịu rất nhiều nên cũng lười ăn. Hôm nay ở bữa cơm có quá nhiều người nàng cũng không ăn nhiều. Về phòng mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nay lại nghe mùi thức ăn, Quách Ngọc cảm thấy đói vô cùng. Cuối cùng Quách Ngọc cầm đũa ăn, không những thế nàng còn ăn rất nhiều.
Nguyên Thiên Hữu ngồi nhìn nàng ăn, thỉnh thoảng hắn uống một vài chung rượu. Đợi Quách Ngọc ăn hết thức ăn, hắn đưa Quách Ngọc một cái bánh thọ, bản thân lại cầm lấy một cái đưa vào miệng. Quách Ngọc cùng Nguyên Thiên Hữu cuối cùng cũng vui vẻ ăn hết số bánh thọ cùng trứng đỏ.
Quách Ngọc cảm thấy buồn ngủ, nên hớp trà súc miệng sau đó lập tức lên giường, mặc kệ Nguyên Thiên Hữu vẫn còn ngồi đó cười ngây dại.
Trong giấc ngủ, Quách Ngọc mơ màng nghe được tiếng nói: “Sanh thần vui vẻ. Nhất định, ta sẽ làm nàng thương ta. Ngày đó, ta sẽ cưới nàng về. Đây là lễ vật của ta. Nàng phải giữ cẩn thận, biết không?”
Sáng hôm sau Quách Ngọc thức giấc thì thấy bên gối nằm có một cây trâm cài. Trâm cài được làm bằng ngọc sáng, thủ công rất tinh tế. Quách Ngọc xoay xoay, lại phát hiện có một chữ rất nhỏ được khắc trên thân trâm.
“Thê?”
Nhưng suốt ba đêm vừa qua, Nguyên Thiên Hữu không đến. Quách Ngọc cũng không ngủ. Không biết thế nào, thỉnh thoảng Quách Ngọc cảm thấy khó chịu, đi một vòng, lại đến mở hộp trang sức. Sau đó lại “vô tình” lấy trâm ngọc ra ngắm nghía.
Lúc này nhìn thấy Nguyên Thiên Hữu trở lại, Quách Ngọc cũng không nhìn hắn, mà tiếp tục xem sách.
Nguyên Thiên Hữu ha ha cười.
- Ngọc nhi, ta nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?
- Ta hy vọng ngươi sẽ mãi mãi không quay lại.
Quách Ngọc không nhìn Nguyên Thiên Hữu, chỉ lạnh lùng đáp một câu. Nguyên Thiên Hữu cũng không để ý, đặt lên bàn một quyển sách cũ.
- Cuối cùng ta cùng tìm được nó cho nàng.
Quách Ngọc liếc mắt nhìn lên bàn, nàng thấy quyển sách cũ vô cùng, nhưng nàng nhìn thấy một kí hiệu khiến nàng giật mình.
- Thần dược Hoa công?
- Đúng vậy, ta rất cực khổ, nàng phải thưởng cho ta.
Quách Ngọc mừng rỡ cầm lên “Thần dược Hoa công” lại vui mừng lật lật.
Hơn một nén nhang, Quách Ngọc cười ha ha, cuối cùng nàng đã tìm ra cách trị dịch bệnh. Quách Ngọc đặt sách xuống bàn, hai tay ôm lấy Nguyên Thiên Hữu bên cạnh cười ha ha. Nguyên Thiên Hữu cứng đờ người. Rất nhanh sau đó, Quách Ngọc cũng nhận ra mình thất thố, bèn lui ra, ho khan một tiếng.
- Cảm ơn.
Nguyên Thiên Hữu cùng Quách Ngọc đỏ hồng hai má, Tuyết Lâm bên cạnh buồn cười cực độ.
“Tiểu Thư cùng cô gia sau này cũng sẽ thành hôn. Không ngờ lại ngượng ngùng đến mức này.”
Ngay lập tức, Quách Ngọc tìm dược liệu làm giải dược. Ba hôm sau, giải dược cũng hoàn thành. Vừa hoàn thành giải dược, Quách Ngọc mừng rỡ muốn đi tìm Quách An. Nhưng sắc trời đã tối, nàng lại muốn trực tiếp ra chiến trường, chắc chắn Quách An sẽ ngăn cản. Không ra chiến trường thì không được, vì giải dược là trên lý thuyết vẫn chưa thử nghiệm, nếu có gì sai sót nàng sẽ chỉnh sửa. Hơn nữa, rất nhiều công đoạn phức tạp phải làm, nàng không yên tâm giao cho người khác. Còn nếu nói chờ sáng mai đi lại càng không được, hai hôm trước ngoài kia có lính cấp báo, Mộ Dung Ngạn dính phải dịch bệnh. Quách Ngọc đứng ngồi không yên. Nên càng nhanh có mặt ở Minh An châu để thử nghiệm thuốc càng có nhiều cơ hội cứu chữa.
Cuối cùng Quách Ngọc quyết định không thông tri Quách An, muốn dùng kim bài vào cung. Nhưng bây giờ muốn ra khỏi Quách Phủ không phải là chuyện dễ, vào cung được nhưng giờ này có thể gặp hoàng thượng cùng thái hậu sao? Hơn nữa, muốn đến Minh An châu không phải một hai ngày, nhanh nhất cũng hơn nữa tháng.
- Minh Tước.
Nghe gọi tên, Minh Tước lập tức xuất hiện.
- Có thuộc hạ.
- Chuẩn bị cho ta xe ngựa, cùng lúc thông tri Nguyên Thiên Hữu, ta muốn gặp hắn ngay bây giờ.
Minh Tước nhận lệnh, lập tức phân phó người đi tìm một chiếc xe ngựa, bản thân trực tiếp đi tìm Nguyên Thiên Hữu. Rất nhanh sau đó, Nguyên Thiên Hữu đã đến Ngọc Cát viện.
- Nàng muốn vào cung?
- Đúng vậy, hơn nữa ta muốn ra chiến trường.
- Không được!
Vừa nghe nói Quách Ngọc muốn ra chiến trường, Nguyên Thiên Hữu lập tức quát lớn từ chối. Nhưng rất nhanh sau đó, Nguyên Thiên Hữu thấy ánh mắt thanh lãnh, cùng sát khí phát ra từ Quách Ngọc. Nguyên Thiên Hữu vội vàng đổi giọng.
- Nàng sẽ gặp nguy hiểm.
- Ta sẽ không đi một mình. Gọi ngươi đến là muốn nhờ ngươi cùng ta ra chiến trường.
Nguyên Thiên Hữu suy nghĩ, lại thấy Quách Ngọc kiên trì. Nên cuối cùng cũng gật đầu.
Quách Ngọc mang theo Tuyết Lâm, được Nguyên Thiên Hữu cùng Minh Tước dùng khinh công đưa ra ngoài. Trước khi đi, Quách Ngọc đã căn dặn Hoà ma ma sáng hôm sau mới được nói cho Quách An biết chuyện.
Theo Nguyên Thiên Hữu, Quách Ngọc trực tiếp đến ngự thư phòng gặp Hoàng Thượng.
- Nguyên Ngọc tham kiến Hoàng Thượng.
Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống Quách Ngọc cùng Nguyên Thiên Hữu, nheo nheo mắt hỏi.
- Có chuyện gì? Các ngươi lại cùng nhau đến tìm trẫm vào giờ này?
- Hoàng thượng, Nguyên Ngọc tìm ra giải dược, muốn được ra Minh An Châu thử nghiệm.
- Cái gì? Giải dược?
Hoàng thượng vui mừng hỏi. Sáu ngày trôi qua, các thái y liên tục tìm kím thuốc giải, nhưng hoàn toàn thất bại, dịch bệnh lan truyền với tốc độ khủng khiếp, ngay cả Mộ Dung Ngạn cũng dính dịch bệnh.
- Đúng vậy.
- Ngươi biết y thuật?
Đột nhiên bên cạnh Nguyên Thiên Hữu nắm lấy tay áo Quách Ngọc, Quách Ngọc liếc mắt nhìn hắn. Hoàng thượng đang vui sướng cũng không để ý đến hành động của hai người trẻ tuổi.
- Lúc bé, Nguyên Ngọc từng nghe mẫu thân kể, người đã gặp một vị đạo trưởng, vị đạo trưởng này đã tặng cho mẫu thân một quyển sách y. Tuy không trực tiếp đọc sách, nhưng Nguyên Ngọc đã được mẫu thân chỉ dạy rất nhiều. Nay dựa theo trí nhớ, tìm ra phương thuốc.
Nghe đến đạo trưởng, Hoàng Thượng mắt sáng. Hoàng Thượng tin tưởng giải dược này thật sự hiệu quả. Vì cách đây bảy năm, vị đạo trưởng này đã giúp Hoàng Quý Phi giải độc.
- Được, ngươi muốn khi nào ra Minh An châu?
- Ngay bây giờ.
Hoàng Thượng nheo nheo mắt, nhìn sang Nguyên Thiên Hữu, ha ha cười nói.
- Được, trẫm sẽ cho người ngay lập tức chuẩn bị đưa ngươi đi. Sáng mai trẫm sẽ cho người thông báo với Quách Thừa tướng. Hữu nhi, con cũng theo hộ tống Nguyên Ngọc đi.
Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng. Lập tức có người chuẩn bị chu đáo, ngay lập tức đưa Quách Ngọc cùng Nguyên Thiên Hữu đến Minh An châu.