Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 17

Quách Ngọc, Nguyên Thiên Hữu cùng huynh đệ Mộ Dung kha vội vàng đi gặp Mộ Dung Ngạn.

Đến nơi, Quách Ngọc nhìn thấy xung quanh được canh phòng nghiêm ngặt, cách ly hoàn toàn với khu vực bên ngoài. Quách Ngọc xoay người hỏi huynh đệ Mộ Dung Kha.

- Bên ngoài đều được canh phòng như thế này?

Mộ Dung Kha trực tiếp trả lời.

- Đúng vậy.

- Quái lạ, nếu thế tại sao bệnh dịch liên tục lây truyền.

Quách Ngọc nghi hoặc nói, sau đó nhanh chân hơn đi về phía phòng của Mộ Dung Ngạn.

Trước khi vào, Quách Ngọc nuốt vào một viên thuốc và đưa cho ba người còn lại ba viên.

- Uống vào, sau đó dùng khăn bịt mặt lại.

Ba người không ngần ngại, thực hiện đúng theo những gì Quách Ngọc yêu cầu, sau đó mới bước vào phòng.

- Phụ thân, người xem ai đến.

Mộ Dung Diễn tiến đến bên giường, nhẹ giọng nói. Mộ Dung Ngạn ốm yếu nằm trên giường, hai má hóp lại, mắt thâm đen. Quách Ngọc thật sự không thể tưởng tưởng được, trước mắt mình là Đại Cữu cao to hùng dũng.

Quách Ngọc nhanh chân tiến lại bên giường, nắm lấy hai tay gân guốc của Mộ Dung Ngạn. Quách Ngọc cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn giữ lí trí, nhẹ nhàng nói.

- Đại cữu, Ngọc nhi đến giúp người, hứa với Ngọc nhi, người phải cố. Ngọc nhi đã cho đại phu tiến hành thử thuốc. Rất nhanh sẽ có kết quả.

- Ngọc nhi, sao con lại đến đây, mau ra ngoài, nơi nguy hiểm này không dành cho con.

Mộ Dung Ngạn cố lấy sức nói hoàn một câu sau đó lại ho liên tục, gương mặt hốc hác đỏ ửng, gân cổ nổi lên. Quách Ngọc tay nhỏ nắm chặt, nàng nhất định phải cứu Mộ Dung Ngạn.

- Nhị ca, phiền ca ra xem đại phu làm việc thế nào, có tiến hành theo đúng những gì ta dặn dò không.

Mộ Dung Diễn cũng không nói nhiều, đáp một tiếng sau đó đi ra ngoài. Trước khi đến gặp Mộ Dung Ngạn, Quách Ngọc đã tìm một thái y dặn dò kỹ lưỡng. Trước tiên phải đem người bệnh ngâm trong nước ấm một canh giờ, phải luôn bảo đảm độ ấm của nước trong một canh giờ. Sau đó đưa người bệnh vào một căn phòng đóng kín, chuẩn bị cho người bệnh một chậu nước xông, xông trong vòng nữa canh giờ. Chậu nước xông đó thành phần chính là lá Hoa Thiên. Sau nữa canh giờ, trực tiếp cho người bệnh uống thuốc. Sau khi uống thuốc, tuyệt đối không được để người bệnh ngủ. Người bệnh phải tỉnh táo để thái y khám mạch liên tục. Sau nửa canh giờ, sẽ có kết quả.

Mộ Dung Diễn đi rồi, Quách Ngọc lại cầm tay Mộ Dung Ngạn ân cần hỏi.

- Đại cữu, tại sao người lại bị lây bệnh?

Mộ Dung Ngạn ho liên tục, bên cạnh Mộ Dung Kha lại vuốt ngực, đưa lên miệng Mộ Dung Ngạn một cốc nước. Mộ Dung Ngạn uống một ngụm, sau đó yếu ớt nói.

- Hôm đó sau khi ra trận về, ta bị thương nên trở về lều trại. Sau đó ta nghe tin có thêm mười binh sĩ tử mạng do dịch bệnh, tiểu đội của tả tiên phong Hàn Dực đang hỗn loạn. Ta đành trực tiếp đến, xử lý ổn thoả mười thi thể, lại giải quyết nội loạn. Sau đó ta về lều trại nằm nghỉ. Hôm sau, ta vẫn khoẻ mạnh ở lại lều trại của mình. Đến đêm thứ hai thì phát sốt, nôn liên tục không thể nuốt thứ gì vào bụng, sau đó là ho khan, thậm chí ra máu. Năm ngày gần đây, ban đêm ta không thể ngủ, liên tục đổ mồ hôi lạnh. Ta nghĩ, có lẽ là do ta bị vết thương lại tiếp xúc với thi thể bệnh nhân nên ta cũng bị lây bệnh. Quách Ngọc suy nghĩ, hỏi Mộ Dung Kha.

- Đại ca, người đầu tiên bị phát hiện dịch bệnh là ai, trong quân doanh hay là dân chúng Minh An châu?

Mộ Dung Kha thành thật đáp lời Quách Ngọc.

- Là một đứa bé ba tuổi, con trai của một bính lính. Chỉ có binh lính đó ở lại trong quân doanh, toàn bộ gia đình đều ở lại bên ngoài.

- Binh lính đó ở đâu, ta muốn gặp hắn.

- Binh lính đó đã bị lây bệnh, chết rồi.

- Chết rồi? Vậy đứa bé đó?

- Chết sau binh lính đó một ngày.

Quách Ngọc khó hiểu nheo mắt.

Rõ ràng kỳ quái!

Quách Ngọc ngồi nói chuyện cùng Mộ Dung Ngạn hồi lâu, thì bên ngoài có tiếng Mộ Dung Diễn.

- Thành công, Ngọc nhi, chúng ta thành công. Thuốc có kết quả, bệnh nhân đã bắt đầu ăn được và hạ sốt. Đại phu bắt mạch nói, mạch tượng bắt đầu chuyển tốt. Ta e ngại nên chờ thêm nửa canh giờ, đại phu lại thông báo: mạch tượng bình thường.

Mộ Dung Diễn cười nói, hai mắt lại đỏ au. Nhất định là hắn vừa mới lén lau nước mắt. Mọi người trong phòng đều như trút được gánh nặng. Mộ Dung Kha nắm chặt bả vai Mộ Dung Ngạn.

- Phụ thân, người được cứu, Ngọc nhi cứu người.

Tất cả mọi người đều vui vẻ. Đại phu bắt đầu tiến hành giúp Mộ Dung Ngạn giải độc. Cùng lúc đó, bên ngoài nhanh chóng tiến hành làm thêm thật nhiều giải dược theo công thức Quách Ngọc đưa ra. Sau đó phổ biến các bước thực hiện cho người dân. Mỗi người góp một tay thực hiện.

Quách Ngọc cùng Nguyên Thiên Hữu lúc này lại đi thẳng đến lều trại của Mộ Dung Thịnh. Mộ Dung Thịnh ở trong khu vực cấm, bàn chiến sự. Tin tức giải dược thành công vẫn chưa được truyền đến nên tâm tình Mộ Dung Thịnh không ổn định, ông tiếp tục cùng các vị tướng quân bàn bạc chiến lược.

Kết quả cũng không sáng rọi bao nhiêu, khi tất cả biện pháp đều không thực hiện được. Lúc này, có vị tướng quân buột miệng nói.

- Quốc Công đại nhân, hay là chúng ta lui quân.

- Không được lui quân!

Vị tướng quân đó vừa nói hết câu, thì mọi người lại nghe một giọng nữ đầy uy quyền từ bên ngoài vọng vào. Các vị tướng quân đều giật mình. Đây là khu vực cấm, không có sự cho phép của Quốc Công đại nhân, ai dám tuỳ tiện xông vào? Hơn nữa, người này còn là nữ nhân. Trong quân doanh không cho phép nữ nhân bước vào!

Mọi người đều tò mò hướng mắt về phía cửa ra vào. Quách Ngọc mặc y phục màu trắng, áo khoác lông chồn bao trùm cả thân thể bé nhỏ, hai má hồng hào, đôi mắt to tròn sáng ngời.

Các vị tướng quân đều giật mình. “Là Nguyên Ngọc quận chúa, sao lại đến sớm như thế?” Các vị tướng quân đều thấp người hành lễ.

- Mạc tướng tham kiến Nguyên Vương, tham kiến Nguyên Ngọc quận chúa.

Mộ Dung Thịnh vui mừng chạy đến nhìn Quách Ngọc cười, sau đó lại hướng Nguyên Thiên Hữu làm một cái lễ. - Thần tham kiến Nguyên Vương.

- Tất cả bình thân.

Nguyên Thiên Hữu nhàm chán nói một câu, sau đó lập tức đổi thái độ hữu hảo hướng Mộ Dung Thịnh nói.

- Quốc Công đại nhân không cần đa lễ.

Tất cả mọi người đều thầm mắng. “Không ngờ Nguyên Vương cũng biết nịnh nọt, đối với người ngoài thì lạnh nhạt, đối với ông ngoại vợ tương lai thì vô cùng lấy lòng.”

- Thần tạ Nguyên Vương.

- Tốt, ta cùng Nguyên Ngọc hôm nay phụng hoàng thượng chỉ thị tiến vào Minh An châu. Nguyên Ngọc cũng đã tìm ra được thuốc giải, Quốc công đại nhân không cần lo lắng.

Mọi người nghe được thuốc giải thì vui mừng như trẻ con được kẹo. Dịch bệnh tràn lan, mỗi ngày đều có người chết, binh sĩ mất tinh thần cùng khả năng chiến đấu, bại trận liên tiếp khiến mọi người bắt đầu sợ hãi. Nay cuối cùng cũng được cứu.

- Thật sao? Tốt, Tốt lắm.

Mộ Dung Thịnh ha ha cười, tay vuốt hàm râu của mình. Quách Ngọc tiến lên một bước nói.

- Ngoại tổ phụ, không được lui binh. Lui một bước, ta sẽ nắm chắc phần thua.

Mộ Dung Thịnh vuốt vuốt hàm râu, trong đầu lại suy nghĩ lời Quách Ngọc nói. Lúc này có một vị tướng quân mở miệng nói.

- Nguyên Ngọc quận chúa, xin chỉ giáo?

Vị tướng quân này chính là Vân đại tướng quân. Quách Ngọc nhìn Vân đại tướng quân nghiêm nghị, cũng kiên nhẫn đáp lời.

- Dịch bệnh là do Hạ Quan quốc đưa vào.

Mọi người đều thảng thốt. Mộ Dung Thịnh nheo mắt hỏi Quách Ngọc.

- Ngọc nhi, làm sao con biết?

- Chúng ta đã tiến hành phòng ngừa rất chu đáo, nhưng vì sao bệnh dịch vẫn xuất hiện? Con đã hỏi thăm, biết người được phát hiện mắc bệnh đầu tiên là một đứa bé ba tuổi. Vốn dĩ đứa bé đó cũng không có gì khác thường, điều khác thường ở đây là phụ thân đứa bé là một binh lính. Hơn nữa, binh lính đó mắc dịch bệnh và còn chết trước con trai mình một ngày. Con đã nhờ Nguyên Vương làm một cuộc điều tra, Nguyên Vương, ngài có thể nói cho mọi người ở đây biết rõ không?

Nguyên Thiên Hữu nghe Quách Ngọc gọi tên, cũng nghiêm chỉnh bước ra.

- Ta đã điều tra được, hầu hết các bệnh nhân ở Minh An châu đều có thời gian phát bệnh trung bình từ lúc nhiễm bệnh đến lúc bộc phát là từ một đến hai ngày, tuỳ sức khoẻ vốn có của người bệnh. Trừ ngày phát bệnh đi, thêm mười hai ngày, dịch bệnh chính thức kết liễu mạng sống người bệnh. Tức là người bệnh sống cao nhất là mười bốn ngày từ khi bị nhiễm bệnh.

Quách Ngọc nghe Nguyên Thiên Hữu nói hết câu, sau đó lại nói.

- Theo thời gian phát hiện đứa bé phát bệnh cho đến khi đứa bé chết đi là mười ba ngày. Đứa bé thân thể yếu đuối nên chỉ phát bệnh và chết đi trong vòng mười ba ngày là chuyện hết sức bình thường. Nhưng, cha của đứa bé là một nam nhân khoẻ mạnh, sức khoẻ vô cùng tốt. Binh lính đến thăm đứa trẻ bị bệnh và phát bệnh ngay sau đó một ngày. Nhưng binh lính đó lại chết trước cả đứa bé đó một ngày. Nếu tính thời gian phát bệnh đến lúc chết, chỉ vỏn vẹn mười một ngày. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ binh lính lại yếu đuối hơn cả đứa bé ba tuổi?Mọi người nghe Quách Ngọc phân tích, cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng phát bệnh sau nhưng lại chết trước.

Quách Ngọc thấy mọi người nghi ngờ, nên cũng không chần chừ mà tiếp tục nói.

- Trước ngày đứa bé phát bệnh, binh lính đã trúng một mũi tên của địch. Sau khi băng bó, binh lính này đã lẻn về thăm con trai của mình. Lúc này chỉ có vợ của binh lính đang chuẩn bị bửa cơm. Binh lính chỉ kịp thời gian bế đứa bé thì nghe tiếng tập kết bên quân doanh nên lập tức trở về. Sáng hôm sau liền phát hiện đứa bé bệnh. Quân lính lại được phép về thăm bệnh. Sau khi trở về một ngày, thì phát bệnh. Việc binh lính về thăm bệnh và phát bệnh khiến chúng ta tin rằng binh lính bị đứa bé lây bệnh.

Mộ Dung Thịnh nhìn Quách Ngọc, khó tin hỏi.

- Chẳng lẽ... Binh lính đó..

- Đúng vậy, binh lính đó là bị lây nhiễm dịch bệnh đầu tiên, dịch bệnh đó là từ mũi tên của giặc truyền vào cơ thể. Đúng hai ngày sau, dịch bệnh bộc phát. Sau mười ba ngày dính bệnh, binh lính qua đời. Nguyên nhân là mười ba không phải mười bốn, là vì do chịu tác dụng trực tiếp từ mũi tên, lượng độc vô cùng lớn, lớn hơn cả mũi tên mà đại cữu bị trúng. Đồng thời, số quân lính chết do dịch bệnh nhanh hơn bình thường đều từng bị trúng tên trên chiến trường.

- Cái gì, Ngạn nhi cũng bị trúng độc trực tiếp?

- Đại cữu đã từng trúng một mũi tên của giặc, sau khi trở về có tiếp xúc với thi thể người bệnh. Nhưng hai ngày sau đó mới bộc phát bệnh, đến nay đã được mười hai ngày, tức là bệnh tình của Đại cữu đã đến ngày thứ mười bốn, rất nguy kịch. Nếu hôm nay không có thuốc thì mất mạng. Đại cữu may mắn, vì võ công cao cường, sức khoẻ tốt. Hơn nữa, sau khi trúng tên, Đại cữu có dùng Kim san dược. Còn binh lính đó nghĩ là vết thương nhẹ nên cũng không tìm quân y, mà chỉ băng bó sơ sài sau đó nhanh chóng trốn về thăm con.

Các vị tướng quân mặt xanh như tàu lá. Vân tướng quân lại vô cùng tức giận nói.

- Hay cho Hạ Quan hoàng đế, lại có thể dùng thủ đoạn này để đối phó chúng ta.

Mộ Dung Thịnh lại bình tĩnh hơn.

- Nếu đã biết trong mũi tên có độc, thì khi tham chiến làm sao chúng ta có thể tránh bị trúng tên?

Đây là một câu hỏi lớn, ai cũng thắc mắc. Binh đao loạn lạc, bị thương là bình thường, làm sao tránh khỏi. Hơn nữa làm sao chắc chỉ có mũi tên mới có độc. Biết đâu kể cả gươm, đao, giáo, mác cũng có độc.

Quách Ngọc lúc này lại thản nhiên cười nói. Hàm răng trắng hé mở, làm mọi người nghe đến đều giật mình.

- Hạ Quan quốc muốn chơi trò chơi thì chúng ta sẽ chơi cùng, chỉ là vị trí sẽ đổi. Đây là chất độc chỉ có ta mới có thuốc giải. Ngày ra quân chúng ta chỉ cử ra một trăm binh sĩ, uống trước giải dược, mang bảo hộ, trực tiếp ném độc dược vào quân đội Hạ Quan quốc. Sau đó lập tức rút lui.

Mọi người nhìn trên bàn một viên thuốc to dạng tròn. Họ thắc mắc vô cùng. Chỉ ném vào thì đối phương chắc chắn trúng độc?

Hiểu được mọi người thắc mắc, Quách Ngọc giải thích.

- Độc dược bên trong dạng bột phấn, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp vỏ. Trên lớp vỏ có một cơ quan, nhấn vào đó phải lập tức ném đi vì không lâu sau đó lớp vỏ sẽ nổ tung, độc phấn bên trong cũng tung toé ra ngoài. Độc dược trực tiếp bị hít vào sẽ âm thầm ẩn náu trong cơ thể, không dễ phát hiện. Sáu canh giờ sau sẽ bộc phát và chết ngay lập tức. Quan trọng là trong sáu canh giờ đó, độc theo hơi thở lan truyền trong không khí với cự li gần. Và độc dược sau khi ra khỏi lớp vỏ chỉ có thể “sống sót” ở ngoài không khí mười hai canh giờ. Nên yên tâm, thời gian đó đủ để tiêu diệt quân đội Hạ Quan quốc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quá nhiều người dân vô tội.

Mọi người cơ thể run run, Nguyên Ngọc quận chúa cũng chỉ là cô nương mười bốn tuổi, có thể trừ dịch bệnh, nay lại có thể tạo ra độc dược. Mà độc dược lại vô cùng âm hiểm.

Đúng lý, đánh giặc sẽ đánh quang minh chính đại, nam tử hán sẽ không dùng thủ đoạn. Nhưng nếu địch nhân đã dùng thủ đoạn, nếu cứng rắn lao đầu vào thì cũng chỉ có con đường chết. Phải biết linh hoạt cách đánh, mới mong thắng trận. Các vị tướng quân suy nghĩ, sau đó cùng nhất trí dùng biện pháp của Quách Ngọc.

Giải quyết xong, Mộ Dung Thịnh lại trách mắng Quách Ngọc vài câu vì quá mạo hiểm. Sau đó, mới cho phép Quách Ngọc trở về lều trại. Mộ Dung Thịnh cũng không hỏi từ khi nào Quách Ngọc biết chữa bệnh, chế tạo độc. Vì Mộ Dung thịnh biết, trước đây, Mộ Dung Hà cũng từng chế tạo giải dược cho Mộ Dung Hoàn.

Mộ Dung Thịnh chỉ biết lắc đầu, Quách Ngọc thật sự quá mức mạnh mẽ. Ông không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì, Quách Ngọc sẽ không dễ bị người khác hãm hại. Buồn vì, Quách Ngọc đã trải qua những gì mới khiến nàng trở nên âm lãnh quyết đoán như thế?
Bình Luận (0)
Comment