Từ viện Kiều Yên trở về viện Ngọc Cát trời cũng bắt đầu chuyển tối, Quách Ngọc liền lập tức thay quần áo, ăn tối sau đó lên giường nằm.
Quách Ngọc cho tất cả nha hoàn ra ngoài, chỉ để lại Tuyết Lâm.
Lúc này, Quách Ngọc nằm trên giường, Tuyết Lâm thì trải nệm dưới sàn.
Quách Ngọc cũng chưa ngủ. Nàng nằm trên giường, hai tay mân mê tà áo. Nàng thản nhiên hỏi.
- Tuyết Lâm, ngươi sợ chết không?
Tuyết Lâm nghe Quách Ngọc hỏi thì dừng lại động tác. Nàng nhìn Quách Ngọc, vô tư nói.
- Nô tỳ sợ chết, nhưng nô tỳ còn sợ tiểu thư bị người khác hại hơn. Nếu nô tỳ có thể dùng mạng của mình để đổi lại bình yên cho tiểu thư thì nô tỳ rất vui.
Quách Ngọc nghẹn ngào, trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm. Nàng đưa tay sờ đầu nhỏ của Tuyết Lâm.
- Ngốc! Ta sẽ không để ngươi chết. Nhưng ngươi phải biết rằng đi theo ta ngươi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Ngươi sợ không? Nếu sợ, ngay ngày mai ta sẽ cho ngươi một số bạc. Ngươi về quê mở một hàng quán nhỏ, đợi gặp ý trung nhân thì gả cho hắn. Ngươi sẽ có một cuộc sống bình yên.
Tuyết Lâm cười giòn tan.
- Tiểu thư! Chẳng phải người đã hứa không để nô tỳ chết hay sao? Thế thì tại sao nô tỳ phải sợ. Hơn nữa, đời này nô tỳ sẽ không rời xa người.
Quách Ngọc vui vẻ bật cười.
- Nha đầu ngốc! Ngươi muốn làm bà cô già à?
- Bà cô già cũng được, bên cạnh tiểu thư là được.
Quách Ngọc nhìn Tuyết Lâm ngây thơ mà cảm thấy có lỗi vô cùng. Quách Ngọc hứa đời này sẽ ra sức bảo vệ Tuyết Lâm, sẽ cho Tuyết Lâm một cuộc sống hạnh phúc.
Hai vị cô nương trẻ lại thì thầm với nhau một vài câu chuyện vui, sau đó mới đắp chăn đi ngủ.
...
“Phu quân, phụ thân hôm nay cho người mang bạc đến, chàng sẽ có thể thuận lợi làm việc trong triều.”
“Ngọc nhi, ta xin lỗi. Ta không thể lo chu toàn cho nàng, lại để nàng về thừa tướng phủ xin bạc.”
...
“Phu quân, chàng nhìn xem. Con đang đưa tay chào chúng ta.”
“Ngọc nhi, nàng cố gắng thêm chút nữa. Nay thai cũng là tháng thứ tám, hai tháng nữa chúng ta sẽ cùng chào đón tiểu bảo bối ra đời.”
...
“Phu quân, chàng muốn nạp đại tỷ làm thiếp sao?”
“Ngọc nhi, ta xin lỗi. Nàng đã cùng phụ thân đối nghịch để được làm thê tử của ta, nhưng nay vì sự nghiệp ta phải uất ức nàng. Ta xin thề, ta chỉ nạp thêm Quách Tuệ, sẽ không sủng nàng ta.”
...”Phu quân, đại tỷ, nàng ta... có thai.”
“Ngọc nhi, ta xin lỗi. Đêm đó ta say rượu, ta đã làm chuyện có lỗi với nàng. Xin nàng hãy tha thứ cho ta. Tuy ta không có tình cảm với Tuệ nhi, nhưng nàng ta cũng mang họ Quách, là tỷ tỷ của nàng. Hơn nữa, đó cũng là cốt nhục của ta, là dòng máu của Trương gia. Nàng chấp nhận nó được không?”
...
“Phu quân cẩn thận!”
Một phen lãnh kiếm nặng nề đi qua thân thể Quách Ngọc, tạo một vết thương dài trên lưng nàng. Lúc ấy, nàng đang mang thai đứa con thứ hai của hắn. Vì mất máu quá nhiều, sức khoẻ lại yếu nên thai không giữ được.
...
“Phu quân cẩn thận!”
Lại một lần nữa nàng nói câu này với hắn. Một phen lãnh kiếm mạnh mẽ rơi trên mặt nàng, lưỡi dao cắt ngang mặt, kéo một vết dài từ trán xuống má.
...
“Tiện nhân, ngươi chết đi.”
“Tiện phụ, ngươi cùng dã loại cùng nhau chết đi.”
...
Quách Ngọc bật dậy, mồ hôi ướt cả lưng áo, mặt nàng trắng bệt, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng cười của Quách Tuệ và Trương Đình. Tất cả kí ức cùng nỗi khốn khổ tột cùng cứ lần lượt ẩn hiện trong đầu nàng.
Ngoài trời tiếng mưa vẫn cứ rả rích, sấm chớp lại cứ xẹt qua bầu trời tối đen.
Tuyết Lâm nghe động tĩnh, mở mắt thì thấy Quách Ngọc đang hoảng loạn.
- Tiểu thư, người gặp ác mộng?
- Ừm, ta muốn uống nước.
Tuyết Lâm nhanh chân đến rót một cốc nước đưa đến bên tay Quách Ngọc. Tuyết Lâm hầu hạ Quách Ngọc uống nước, sau đó nàng mới nói.
- Tiểu thư! Hôm nay mưa lớn quá, lại liên tục sấm chớp.
- Đúng vậy, mưa rất lớn.
“Ầm ầm.”
Tiếng sấm lại vang lên, cửa sổ bị gió đập mở. Tuyết Lâm thấy vậy liền chạy nhanh đến đóng cửa.
- A? Ngươi là ai?
Một hắc y nhân bất ngờ lao vào từ cửa sổ khiến Tuyết Lâm hét lên.
Người hắn ướt sũng. Hắc y nhân một tay bóp miệng Tuyết Lâm, tay còn lại cầm chặt một thanh kiếm. Mắt hắn đỏ au, dữ tợn nhìn Quách Ngọc. Ngoài trời sấm chớp liên tục, khi tia sấm sáng lên Quách Ngọc thấy rõ thanh kiếm sắc bén trên tay hắc y nhân còn đang nhỏ từng giọt máu xuống sàn nhà. Quách Ngọc không phải người luyện võ, nhưng nàng lại có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Máu trên kiếm không nhiều đến nỗi nồng nặc như thế. Chỉ có thể là hắn đang bị thương, hơn nữa là bị thương rất nặng.
- Im miệng...!
Hắc y nhân thoáng nhăn mặt.- Thả nàng ta ra, chúng ta sẽ không hét lớn.
Quách Ngọc mạnh mẽ nói. Nàng không hiểu sao, mặc cho nồng đậm mùi máu tanh, mặc cho ánh mắt đỏ au dữ tợn của hắn, mặc cho giọng nói lạnh lùng đầy sát khí của hắn và thanh kiếm vẫn đang hướng về phía nàng, nàng vẫn cảm thấy hắn sẽ không hại nàng.
Hắc y nhân nhăn mặt suy nghĩ. Cuối cùng, hắn buông Tuyết lâm ra. Tuyết lâm vội vã chạy về phía Quách Ngọc, chắn trước mặt Quách Ngọc, e sợ Quách Ngọc sẽ bị hắn y nhân làm hại.
Hắc y nhân mắt lạnh lùng nhìn hai vị cô nương trẻ tuổi, rồi ầm ầm ngã xuống mặc cho hai người vừa hoảng vừa tò mò đứng trước mặt hắn.
...
Quách Ngọc ngồi bên mép giường, tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắc y nhân. Hắc y nhân nhẹ cau mày. Có lẽ hắn rất đau.
Quách Ngọc lắc đầu, nàng chẳng biết vì sao nàng lại cứu hắn, nhưng ở đâu đó trong nàng như có một luồng suy nghĩ, khiến nàng muốn cứu hắn, cứu một nam nhân xa lạ giữa đêm giông đột nhập vào phòng nàng và uy hiếp nàng.
- Tiểu thư.
Tuyết Lâm mở cửa bước vào phòng, trên tay mang theo một hộp thuốc và dụng cụ băng bó.
“Ừm” Quách Ngọc không nhìn Tuyết Lâm, nàng đưa tay nhỏ muốn mở áo hắc y nhân. Tuyết Lâm đứng bên cạnh chụp vội tay Quách Ngọc. “Tiểu thư là thiên kim không thể động vào nam nhân như vậy.”
- Tiểu thư, để nô tỳ làm!
Quách Ngọc do dự một chút, vì đời trước sáu năm chung sống cùng với Trương Đình, nàng không những thay hắn chịu qua vô số vết thương lớn nhỏ và độc dược, nàng cũng có đoạn thời gian cùng “phu quân” ra chiến trường nên cũng có kinh nghiệm chăm sóc vết thương. Nhưng cuối cùng Quách Ngọc suy nghĩ đến việc nàng và hắc y nhân không hề quen biết nên cũng đứng lên nhường chỗ cho Tuyết Lâm.
Đột nhiên, bàn tay to của hắn y nhân nắm lấy tay Quách Ngọc. Miệng hắn mở đóng muốn nói nhưng không lên lời. Quách Ngọc muốn kéo tay ra nhưng không được. Cuối cùng, nàng đành ngồi yên bên mép giường, phân phó Tuyết Lâm đến.
- Ngươi đến thay hắn mở áo, nhẹ tay chút, trên người hắn có rất nhiều vết thương.
Tuyết Lâm khó chịu khi thấy tên nam nhân cứ mãi nắm lấy tay tiểu thư không buông. Nhưng rồi nàng cũng nghe theo Quách Ngọc phân phó, tiến đến gần. Nào ngờ vừa đưa tay chạm vào ngực áo, hắc y nhân liền bật ngồi dậy. Hắn xô mạnh Tuyết Lâm, cau mày, rút lui về phía góc giường.
Tuyết Lâm ngã ra sàn kêu một tiếng. Rất may ngoài trời mưa lớn, nếu không, Tuyết Lâm kêu đau không đánh thức cả phủ Thừa tướng thì cũng đánh thức cả viện Ngọc Cát.
Quách Ngọc đến giúp Tuyết Lâm đứng lên, bảo nàng ta đứng qua một bên rồi tiến đến giường. Tuyết Lâm vội nắm lại Quách Ngọc.
- Tiểu thư, không thể! Hắn sẽ làm người bị thương, hắn thật hung ác, hắn thật đáng sợ.
- Không sao.
Quách Ngọc rút tay ra khỏi bàn tay của Tuyết Lâm, sau đó tiếp tục tiến lại bên giường. Nàng tin rằng hắc y nhân sẽ không hại nàng. Vì vừa rồi, nàng từng lau trán giúp hắn, thậm chí chạm vào ngực áo của hắn nhưng hắn không hề có phản ứng giống như với Tuyết Lâm.
- Lại đây, nằm yên một chút, ta giúp ngươi băng bó vết thương.
Quách Ngọc thăm dò hỏi. Thấy hắc y nhân không phản ứng, nàng tiến đến gần thì thấy hắc y nhân nhắm nghiền mắt nhưng vẫn luôn ngồi trong tư thế phòng bị.
Hắn vẫn chưa tỉnh?
Quách Ngọc đưa tay kéo lấy tay hắn. Thoạt đầu, nàng cảm nhận được sự cự tuyệt từ hắc y nhân nhưng rất nhanh sau đó hắc y nhân biểu hiện sự đồng thuận. Quách Ngọc nhẹ nhàng đỡ hắc y nhân nằm xuống sau đó mở áo giúp hắn rửa vết thương, đắp thuốc và băng bó lại.
Quách Ngọc đưa vào miệng hắc y nhân một viên thuốc trị thương, cầm máu. Nhìn hắc y nhân mặt có chút thư thái hơn nàng mới yên tâm đến bên ghế tựa nằm chợp mắt.
...
Trời bắt đầu ngừng mưa, tia sáng ban mai chiếu rọi vào phòng, hắc y nhân nằm trên giường bắt đầu động đậy. Hắn ngồi dậy, cảm nhận thấy toàn thân đau nhức nhưng may mắn rằng hắn còn có thể cử động. Hắn nhớ rõ đêm hôm qua hắn bị tập kích, người mang rất nhiều vết thương nhưng hôm nay hắn lại khoẻ hơn rất nhiều. Hắn nhìn xuống thấy trên thân vết thương đã được xử lý.
Hắc y nhân nhìn xung quanh căn phòng. Hắn nhìn đến bên ghế tựa có một tiểu cô nương đang nằm tựa vào đấy. Hắn nhớ ra đây là tiểu cô nương đêm qua hắn nhìn thấy trước khi ngất xỉu.
Nàng có thể giúp hắn băng bó vết thương?
Hắc y nhân tiến đến gần, nhìn thấy tiểu cô nương nhỏ bé, gầy yếu. Nàng ngủ nhưng mày cau lại. Nàng rất đẹp, gương mặt thanh tú, đôi hàng mi dài, làn da trắng nõn, hai má tuy gầy yếu, cơ thể tuy chỉ vừa mới phát triển nhưng ở nàng có gì đó rất cuống hút người đối diện.
Hắn cảm thấy nàng cùng hắn rất thân thuộc. Dường như hắn đã gặp nàng ở đâu đó, rất nhiều lần nhưng hắn không thể nhớ rõ.
Lúc này, hắn cảm nhận được có nhiều tiếng bước chân đang tiếng đến gần. Vội nhìn nàng một lần nữa, sau đó hắn nhanh tay bắt lấy túi thơm trên bàn rồi lắc mình phiên ra cửa.
Chịu đau, hắn vận khinh công bay ra khỏi phủ thừa tướng. Đứng trên mái nhà, hắn bắn một tia sáng lên trời. Không lâu sau đã có hơn mười hắc y nhân xuất hiện, đưa hắn đi. Hắc y nhân quay đầu nhìn về phía viện Ngọc Cát. Xuyên qua cửa sổ, hắn có thể thấy thân hình nhỏ nhắn của nàng. Sau đó không ai thấy miệng hắn xuất hiện một độ cong. Hơn mười hắc y nhân nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết gì.