Tấn Phong nhìn ra cửa thì thấy Nguyên Thiên Hữu đang tiến vào. Nguyên Thiên Hữu và Tấn Phong nhìn nhau mỉm cười. Bọn họ đều mặc y phục màu trắng, thân hình cao to, tay cầm quạt xếp, gương mặt tuấn tú, lại biết võ công và có địa vị cao. Hai người đều là kiểu người mà bao cô nương mơ ước đến.
Nhưng với Quách Ngọc thì khác, nàng không quan tâm vẻ bề ngoài của họ, thứ nàng quan tâm là lãnh khí phát ra từ họ. Nàng cảm giác sắp có một trận chiến xảy ra.
Nguyên Thiên Hữu ung dung ngồi xuống vị trí gần Quách Ngọc nhất, sau đó nhìn nàng và nói.
- Ngọc nhi, dạo gần đây nàng rất bận, sức khoẻ cũng không tốt. Những người không đáng, việc không đáng thì cứ mặc kệ. Ngày mai, nàng không cần phải khách sáo mà ép bản thân đi cùng hắn.
Tấn Phong nghe Nguyên Thiên Hữu nói thì thấy rất khó chịu. Hắn không tiếp tục im lặng, mà lên tiếng cắt ngang lời Nguyên Thiên Hữu.
- Nguyên Vương đến đây có chuyện?
Nguyên Thiên Hữu liếc nhìn Tấn Phong. Hắn cười ha hả, sau đó nói.
- Tam hoàng tử, ta thật thất lễ. Vừa rồi ta quan tâm Ngọc nhi mà quên mất ngươi ở đây. Tuy nhiên, cuộc hẹn ngày mai Ngọc nhi chắc chắn sẽ không đi. Hy vọng Tam hoàng tử không trách.
- Nguyên Vương. Nếu công chúa bận, sức khoẻ không tốt thì càng phải ra ngoài. Làm việc nhiều quá sẽ sinh bệnh. Thay vì cứ ngồi trong phủ, công chúa thử ra ngoài, không khí trong lành sẽ khiến cơ thể khoẻ khoắn.
Nguyên Thiên Hữu vẫn không chịu thua, hắn uống ngụm trà sau đó nói.
- Núi Lăng Phong có cảnh đẹp, hơn nữa lại rất nổi tiếng. Tuy nhiên, cũng bởi những lí do đó nên có rất nhiều người đến du ngoạn. Không biết Tam hoàng tử có nghe nói, đông người nhiều chuyện hay không?
- Hoá ra là thế, do ta sơ suất hy vọng công chúa không trách!
Quách Ngọc cười dịu dàng, nàng không nhìn Nguyên Thiên Hữu mà nói với Tấn Phong.
- Tam hoàng tử không cần tự trách. Ngài cũng chỉ muốn tốt cho ta. Ngày mai...
- Ngày mai nàng không được đi!
Quách Ngọc cau mày, liếc nhìn Nguyên Thiên Hữu.
- Nguyên Vương sao thế? Ta cảm thấy đi cùng Tam hoàng tử không có gì không ổn.
Nguyên Thiên Hữu biết vừa rồi hắn đã lớn tiếng khiến Quách Ngọc giận. Lúc này hắn mới nhỏ nhẹ đáp lời nàng.
- Ngọc nhi! Nếu nàng muốn đi thì hôm khác ta sẽ đi cùng nàng. Ta biết, có phải nàng muốn đi là vì nàng cho rằng Tam hoàng tử đến Đại Mộc không có bằng hữu sẽ cảm thấy buồn? Nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ cùng hắn đi.
Quách Ngọc buồn cười nhìn Nguyên Thiên Hữu. Vốn dĩ nàng muốn đi cùng Tấn Phong là để nói với hắn chuyện Nguyên Thiên Minh đang có ý đồ gây rối, phá tan liên minh Mộc - Tấn. Hơn nữa, nàng còn muốn cùng hắn hợp tác lâu dài. Từ đầu đến cuối nàng không hề có ý định cùng Tấn Phong có quan hệ nào khác minh hữu. Thế nhưng bây giờ nhìn Nguyên Thiên Hữu, nàng biết ngày mai nàng có đi cùng Tấn Phong thì cũng sẽ bị tên ngốc ấy phá rối. - Được rồi, ngươi không cần nói nữa.
Quách Ngọc nheo mày, nói với Nguyên Thiên Hữu. Sau đó nàng cười, nhìn sang Tấn Phong khiến cho Nguyên Thiên Hữu tức giận vô cùng.
“Nàng dám cười với hắn?”
Mặc kệ Nguyên Thiên Hữu làm trò, Quách Ngọc vẫn nhẹ nhàng nói.
- Tam hoàng tử, thật sự gần đây sức khoẻ của ta không tốt. Dịp khác ta nhất định không từ chối lời mời của ngài!
Tấn Phong cười gượng gạo, hắn cũng biết hôm nay hắn không thể được gì ngoài lời từ chối của Quách Ngọc. Hắn có lễ nhẹ nhàng đáp.
- Không sao! Công chúa cứ an tâm dưỡng bệnh. Cũng không còn sớm, ta xin cáo từ trước.
- Tam hoàng tử đi thong thả! Tuyết Lâm tiễn Tam hoàng tử ra ngoài!
- Không cần! Ta sẽ tiễn hắn!
Cả Quách Ngọc và Tấn Phong đều nhìn Nguyên Thiên Hữu.
“Tên ngốc này lại giở trò?”
Quách Ngọc âm thầm cắn răng, nàng cũng mệt mỏi không muốn xen vào chuyện bọn họ. Bởi nàng tin Nguyên Thiên Hữu có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Cuối cùng Quách Ngọc cũng im lặng nhìn bọn họ đi khuất bóng mà không biết sau đó sẽ là cuộc chiến giữa hai người nam nhân ấy.
...
Ra khỏi phủ Thừa Tướng, hai người đi đến một con hẻm vắng thì dừng lại.
- Nguyên Vương, ngươi có chuyện muốn nói với ta?
Nguyên Thiên Hữu chấp hai tay sau lưng, xoay lưng lại với Tấn Phong. Nghe Tấn Phong hỏi, hắn lạnh nhạt đáp trả.
- Tránh xa thê tử của ta.
- Có vẻ như Nguyên Vương đã lầm... Ngọc nhi vẫn chưa gả cho ngươi!
Nguyên Thiên Hữu mạnh mẽ xoay người. Hắn tiến gần Tấn Phong nắm chặt lấy ngực áo của hắn ta.
- Ngươi... mau cút về Đại Tấn. Ngọc nhi là của ta!
- Của ngươi?
Tấn Phong ngửa cổ lên trời cười ha hả, sau đó hắn tiếp tục nói.
- Nguyên Vương, ta vẫn nói câu đó. Chỉ cần một ngày nàng chưa gả cho ngươi, ta vẫn còn cơ hội.
- Ta nói cho ngươi biết. Kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa nàng vẫn là của ta. Bất cứ kẻ nào muốn động vào nàng, ta nhất định sẽ giết chết hắn!
Tấn Phong đưa tay gạt hai tay Nguyên Thiên Hữu ra. Hắn vun chân đá vào hai chân Nguyên Thiên Hữu. Nguyên Thiên Hữu nhanh chân lùi về phía sau nhiều bước. - Nguyên Vương! Để xem ai sẽ thắng.
Tấn Phong nói rồi rút kiếm tiến tới trước mặt Nguyên Thiên Hữu. Nguyên Thiên Hữu cũng không chịu thua, hắn rút kiếm ra phản chiêu.
Tiếng kim loại va chạm làm ồn ào một góc nhỏ của con hẻm. Nguyên Thiên Hữu vung kiếm liên tục. Thanh kiếm như một con rắn nhỏ, uốn người tiến gần Tấn Phong, mà đã là rắn thì ắt sẽ có độc. Nhìn thấy kiếm của Nguyên Thiên Hữu đã đến gần mặt, Tấn Phong vung kiếm của hắn để gạt “con rắn” trước mặt ra. Sau đó hắn nhanh tay đáp trả. Kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai đều là người có võ công cao và kinh nghiệm chiến đấu thế nên để phân thắng thua thì có vẻ là một điều khó.
Tấn Phong lui về sau vài bước, hắn dùng lực ở cổ tay nhẹ xoay thanh kiếm. Thanh kiếm của Tấn Phong xoay tròn với một lực rất mạnh, nó như một cơn lốc tiến tới Nguyên Thiên Hữu.
“Thất Tuyệt Kiếm?”
Nguyên Thiên Hữu âm thầm nhếch môi.
“Có lẽ hắn ta cho rằng không ai biết Thất Tuyệt Kiếm. Đáng tiếc, thế gian này không chỉ mình hắn tài giỏi!”
Nguyên Thiên Hữu nheo mắt, hắn nhắm mắt lại và cố tập trung lắng nghe âm thanh chuyển động của thanh kiếm. Chỉ trong tích tắc, mũi kiếm đã đến gần cổ Nguyên Thiên Hữu. Cảm nhận được điều đó, hắn hít một hơi sau đó vung kiếm thẳng về phía “cơn lốc” kia.
“Xoảng.”
Âm thanh va chạm của hai thanh kiếm tạo nên một tiếng động không nhỏ. “Cơn lốc” kia bị cản trở và đã dừng lại. Tấn Phong nheo mày, hắn thờ phì phò khi nhìn thấy Nguyên Thiên Hữu có thể dễ dàng dùng kiếm để phá vỡ Thất Tuyệt Kiếm. Nhưng rất nhanh sau đó Tấn Phong đã lấy lại phong độ ngày nào, hắn thoải mái cười to, hai tay vỗ vào nhau tạo tiếng “bộp, bộp“.
- Không hổ danh là Hoàng tử Đại Nguyên. Nguyên Vương, xem ra ngươi cũng đủ khả năng để đấu cùng ta. Chúng ta đấu công bằng để xem nàng sẽ chọn ai!
Nguyên Thiên Hữu rút kiếm về, hắn nhếch mép cười sau đó quay lưng bước đi.
- Nàng là thê tử của ta. Ngươi không có tư cách tranh giành với ta, ta cũng không cần phải tranh với ngươi. Có một điều hy vọng ngươi nhớ rõ, ta là Nguyên Vương của Đại Mộc, không phải Hoàng tử Đại Nguyên.
- Tốt, ngươi là Nguyên Vương không phải Nhị hoàng tử! Và ngươi cũng không có tư cách kế thừa ngai vàng, dù là Đại Nguyên hay Đại Mộc. Nàng không chỉ xinh đẹp, quan trọng hơn nàng còn là một nữ tử thông minh, cơ trí hơn người. Nàng xứng đáng ngồi ở vị trí mẫu nghi thiên hạ. Theo ngươi nàng chỉ là một Vương Phi không quyền, không lợi. Theo ta, nàng chắc chắn sẽ là Hoàng Hậu Đại Tấn!
Nguyên Thiên Hữu đang bước đi thì dừng lại, hắn nắm chặt tay, mặt đỏ au.
“Hoàng Hậu? Mệnh phượng hoàng?” Nguyên Thiên Hữu nắm chặt tay, hắn nghĩ đến lời tiên đoán mệnh kiếp của Quách Ngọc. Nếu lời ấy là sự thật thì như thế nào? Nàng làm Hoàng Hậu nhưng hắn chỉ là Vương gia, làm sao có thể? Cách duy nhất là hắn sẽ làm Hoàng Thượng và nàng sẽ là Hoàng Hậu của hắn.
Hắn xoay người, thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh Tấn Phong. Nguyên Thiên Hữu nắm chặt cổ áo Tấn Phong. Hắn thì thầm bên tai Tấn Phong bằng một giọng nói âm lãnh, đầy hơi thở của quỷ.
- Nàng không ham danh lợi. Nhưng nếu có một ngày nàng thành Hoàng Hậu Đại Tấn thì ta chắn chắn sẽ là Hoàng Thượng Đại Tấn. Nhớ rõ!
Nói rồi, Nguyên Thiên Hữu cười bỏ đi, để lại Tấn Phong đứng nhìn theo. Hắn nhếch mép, thu lại nhuyễn kiếm.
- Ta muốn xem, ai sẽ chiến thắng trong cuộc chiến dành lấy mỹ nhân này!
Nói rồi Tấn Phong cũng nhanh chân rời khỏi con hẻm mà không biết ở một góc tối gần đó có một bóng người.
“Quách Ngọc, ngươi đã cướp hết mọi thứ của ta nay lại muốn cướp cả nam nhân của ta? Ta nhất định không để ngươi sống yên!”
...
Sáng hôm sau, triều đình công bố bảng vàng Trạng Nguyên đề tên Trương Đình. Quách Ngọc cười khẩy.
- Xem ra đúng là song hỷ lâm môn. Vừa cưới mỹ nhân, vừa đề tên bảng vàng!
- Tiểu thư, hắn ta có tài cán gì mà làm Trạng Nguyên.
Quách Ngọc liếc mắt nhìn Tuyết Lâm, sau đó cười nói.
- Hai ngày nữa là đại hôn của đại tỷ. Đại tỷ phu làm Trạng Nguyên xem như là quà mừng dành cho tỷ ấy.
Tuyết Lâm cúi mặt, nàng biết Quách Ngọc đã có tính toán nên cũng không dám tiếp tục phàn nàn. Nhìn Tuyết Lâm hiểu chuyện, Quách không tiếp tục nói chủ đề này mà chuyển sang hỏi.
- Minh Tước, ngươi đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả?
Nghe gọi, Minh Tước lập tức xuất hiện. Hắn cúi đầu, cung kính nói.
- Người đó đã chờ sẵn ở đấy!
Quách Ngọc uống một ngụm Bích La Xuân sau đó nói với Tuyết Lâm.
- Chuẩn bị đưa ta đến biệt viện thành Tây.
...
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Xe ngựa chạy trên đường cái, Quách Ngọc yên vị bên trong. Đoạn đường từ Quách Phủ đến biệt viện không xa cũng không gần, độ khoảng thời gian một nén nhang. Trong suốt khoảng thời gian di chuyển, nàng liên tục nhấc rèm xe ngựa lên rồi nhìn ra bên ngoài. Nàng chỉ hy vọng khi rèm được nhấc lên thì phía bên kia sẽ là sự hiện diện của Bạch Lãnh. Suốt khoảng thời gian qua nàng luôn tìm kiếm tung tích của ông nhưng tất cả đều mù mịt không thấy lối. Cuối cùng thì xe ngựa cũng đến nơi. Tuyết Lâm nhanh chân xuống trước sau đó đỡ tay Quách Ngọc xuống sau. Quách Ngọc ngửa đầu nhìn lên tấm bảng to treo trên cổng. Nàng đưa tay lên để ngăn cản ánh nắng chiếu vào mắt, miệng lẩm bẩm hai từ “Ý Mai“. Quách Ngọc cười chua xót, mẫu thân của nàng vô cùng thích hoa mai, từng gốc mai ở đây đều do chính tay bà trồng.
- Tuyết Lâm, ngươi có thích hoa mai không?
Nghe Quách Ngọc nói, Tuyết Lâm nhẹ nhàng trả lời.
- Hoa mai rất đẹp. Đặc biệt là mùa đông, những cánh mai chớm nở bay nhẹ trong gió tuyết.
- Cánh hoa mai bay trong tuyết rất đẹp, nhưng cuối cùng cũng bị dẫm nát giữa mùa đông.
Quách Ngọc nói rồi thì đi chầm chậm vào trong, hai bên đường nô bộc nghiêm cẩn cúi đầu chào khi thấy nàng đi qua.
- Tiểu thư, người đến rồi!
Nghe tiếng gọi, Quách Ngọc nhìn lại phía sau thì thấy một người đàn ông trung niên thân hình ốm yếu, trên gương mặt đã in hằn những nếp nhăn.
- Âu thúc!
Nàng mỉm cười đáp lời ông ấy. Ông ấy đã ở đây rất lâu, từ khi mẫu thân của nàng gả cho phụ thân thì Âu thúc đã là quản gia ở đây.
Kể từ ngày Mộ Dung Hà mất, nàng cũng không đến đây, mọi việc đều do Âu thúc quản lý. Chỉ cách đây một tháng nàng cho người đến tìm Âu thúc để dặn dò vài điều. Hôm nay nhìn thấy nàng cao lớn, Âu thúc rưng rưng nước mắt bởi nàng rất giống Mộ Dung Hà.
- Tiểu thư, người mau vào trong ngoài trời nắng sẽ khiến người mệt mỏi.
Quách Ngọc mỉm cười gật đầu. Vừa đi, nàng vừa hỏi chuyện.
- Âu thúc sức khoẻ gần đây không ổn?
- Phiền tiểu thư quan tâm, chỉ là tuổi già nên không còn nhanh nhẹn như lúc trước.
- Âu thúc nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chuyện ở đây giao cho người trẻ làm được rồi. Âu thúc chỉ cần quan sát, quản lý bọn họ là được.
- Tạ ơn tiểu thư, lão nô đã hiểu.
Thân hình ốm yếu của Âu thúc khiến Quách Ngọc cảm thấy, thương thấy xót bởi khi còn bé nàng xem Âu thúc như ông của mình nhưng suốt hai năm nay nàng đã lãng quên ông.
- Người đó đang ở đâu?
Nghe Quách Ngọc hỏi, Âu thúc cung kính đáp lời.
- Thưa tiểu thư, người đó đang ở đại sảnh chờ người.
Quách Ngọc gật đầu, sau đó cũng không nói nữa và đi nhanh về phía trước.
Đến đại sảnh, nàng nhấc váy bước vào. Nhìn thấy nàng, người kia nhanh chân đứng lên hành lễ. - Tham kiến công chúa!
Quách Ngọc đi về phía ghế chủ toạ, ngồi xuống rồi sau đó mới nói.
- Đứng lên đi.
- Tạ công chúa.
Quách Ngọc vẫy tay cho mọi người lui ra, lúc này trong sảnh chỉ còn lại nàng, Tuyết Lâm và người kia. Nàng nhìn người cười, mỉm cười rồi hỏi.
- Đúng lý thì bổn công chúa phải kêu ngươi là dì?
- Dân nữ không dám.
Quách Ngọc nhìn người kia, nàng mỉm cười lắc đầu.
- Ngươi dù sao cũng mang họ Mộ Dung...
- Dân nữ tuy mang họ Mộ Dung, nhưng dân nữ thân phận thấp hèn nên sao có thể...
- Ý ngươi nói họ Mộ Dung thấp hèn?
Người kia sợ hãi quỳ xuống, dập đầu liên tục.
- Ý của dân nữ không phải vậy...
Quách Ngọc cười ha hả. Nàng uống một ngụm trà sau đó nhẹ nhàng hỏi.
- Ngươi biết vì sao ngươi có mặt ở đây hay không?
Nghe Quách Ngọc đổi giọng, người kia mới thở phào nhẹ nhõm mà dừng động tác lại.
- Dân nữ ngu dốt nên không hiểu được. Mong công chúa chỉ đường dẫn lối.
Quách Ngọc liếc nhìn sang chiếc ghế nhỏ bên kia, Tuyết Lâm hiểu ý liền tiến lên phía trước mang chiếc ghế ấy đặt sang góc dưới phía bên trái của Quách Ngọc. Quách Ngọc hài lòng gật đầu nói.
- Ngồi xuống đi.
Nhận được sự cho phép của Quách Ngọc, người kia nhẹ nhàng tiến đến ngồi xuống, sau đó cúi đầu không dám nhiều lời.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Dân nữ đã ba mươi.
Quách Ngọc gật đầu, hỏi tiếp.
- Thế vì sao lại không xuất giá?
Nghe đến hai từ “xuất giá” người kia thân mình run run, hai tay nắm chặt váy. Người kia cố gắng điều khiển cảm xúc, sau đó nhỏ giọng trả lời.
- Vì... không ai muốn cưới dân nữ làm thê.
- Thật sao? Đã ba mươi rồi... Nếu như vậy ta giúp ngươi, ngươi thấy thế nào? Âu thúc có một người con trai, năm nay cũng ba mươi ba mà vẫn chưa thành gia lập thất. Ngươi chịu gả không?
Người kia hoảng loạn đứng bật khỏi ghế rồi quỳ nhanh xuống sàn.
- Công chúa, dân nữ không gả.
- Không phải vừa rồi ngươi nói không ai cưới ngươi? Bây giờ có người muốn cưới ngươi lại không đồng ý?
- Dân nữ...
Quách Ngọc đập bàn một cái thật mạnh làm người kia giật mình sợ hãi.
- Công chúa bớt giận...
- Mộ Dung Hoa, ngươi cho rằng ta không biết? Ngươi không xuất giá không phải vì không ai cưới mà là vì phụ thân ta không cưới ngươi!
Nghe Quách Ngọc hét lớn, Mộ Dung Hoa rưng rưng muốn khóc.
Mộ Dung Hoa lẽ ra cũng là muội muội của Mộ Dung Hà. Mẹ của bà chỉ là một nô tỳ trong Mộ Dung Phủ, nhưng bà ấy lại nuôi hy vọng lớn nên đã tìm cách leo lên giường Mộ Dung Thịnh. Sau khi sinh ra Mộ Dung Hoa thì bà ta cũng xuất huyết qua đời. Tuyên thị không phải người độc ác, mặc dù bà rất giận vì chuyện này nhưng nhìn đứa bé còn quấn tả kêu gào đòi sữa thì bà cũng không thể nhẫn tâm được. Tuyên thị đành chấp nhận ghi tên Mộ Dung Hoa vào gia phả và nhận Mộ Dung Hoa làm con gái của bà.
Cứ tưởng mọi chuyện êm đẹp, nào ngờ năm bà mười bốn tuổi, ngay đêm Mộ Dung Hà gả cho Quách An, bà đã làm một chuyện dại dột khiến Mộ Dung Thịnh và Tuyên thị vô cùng thất vọng. Sau lần đó, bà cảm thấy bà chẳng khác gì cầm thú, bà ân hận nên đã bỏ đi biệt tích suốt mười sáu năm nay.
Mộ Dung Hoa thở dài sau đó nói.
- Công chúa đã biết? Hôm nay công chúa tìm dân nữ là muốn trách phạt dân nữ? Lỗi lầm năm xưa dân nữ đã hối hận nhưng dân nữ biết việc đã làm thì không thể xoá nhoà được... Thế nên hôm nay công chúa muốn xử trí dân nữ thế nào, dân nữ cũng không dám oan nửa lời.
Quách Ngọc nhìn Mộ Dung Hoa sau đó đưa tay về phía chậu hoa lưu ly trên bàn rồi bẻ lấy mộ bông hoa. Nàng ném bông hoa ấy về phía Mộ Dung Hoa rồi nói.
- Hoa nở rồi hoa tàn. Chuyện gì cũng sẽ có hồi kết. Nhưng ta muốn biết một điều, ngươi còn tình cảm với phụ thân ta hay không?