Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 44

Mọi người đều bất ngờ, không ai nghĩ Quách Huy có thể vì một kỹ nữ chốn lầu xanh mà đối nghịch với mẹ đẻ của mình. La di nương bị hắn đẩy lui về sau va lưng vào chiếc bàn gỗ. Trúc Tức chạy nhanh đến đỡ lấy bà. La di nương đau đớn kêu. Bà thở hồng hộc, chỉ tay về phía Lê Mộng Cầm.

- Ngươi đã cho con ta ăn phải thứ gì mới khiến hắn trở nên như vậy?

Quách An đau đầu, ông không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh này.

- Im hết cho ta!

La di nương đau đớn nhưng cũng phải quỳ xuống khi nghe Quách An hét. Khoé mắt bà rưng rưng.

- Lão gia. Xin người. Đại thiếu gia còn trẻ dại nên mới bị hồ ly dụ dỗ. Xin người đừng trách con trẻ.

Nghe La di nương gọi Lê Mộng Cầm là hồ ly thì Quách Huy càng giận dữ hơn. Hắn lớn giọng nói.

- Di nương, người đã biết gì về Cầm nhi mà nói thế?

- Lão gia. Từ bé đại thiếu gia đã hiếu thảo. Thiếp thân tuy chỉ là một di nương thấp kém nhưng cũng đã mang nặng đẻ đau, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nay đại thiếu gia lại vì người phụ nữ kia mà đối xử với thiếp thân như vậy. Nhất định ả ta đã mê hoặc đại thiếu gia!

Đúng lúc này, Lê Mộng Cầm nắm lấy cánh tay hắn. Mặt nàng tái xanh, thều thào.

- Huy ca! Con, con chúng ta. Muội đau lắm.

Quách Huy nhìn xuống váy trắng của nàng thì thấy bắt đầu xuất hiện những vết máu đỏ. Hắn như điên loạn hét lên.

- Đại phu, mau mời đại phu.

Mọi người vẫn đứng im, không biết chuyện gì xảy ra. Quách Ngọc ngước mắt nhìn Lê Mộng Cầm, nàng xoay sang Quách An nói nhỏ.

- Phụ thân. Mau tìm thái y.

Không biết trùng hợp ra sao nhưng mọi người lại thấy Tiểu Xuân nha hoàn bên cạnh Hàn di nương dắt đại phu vào phòng. Đại phu được mời đến để trị thương cho Quách Ngọc, nay lại đến đúng lúc Quách Huy cần.

Hàn di nương nhìn đại phu, sau đó ấp úng nói.

- Đại phu đến trị thương cho nhị tiểu thư... hay...?

- Mau bắt mạch cho nàng ấy. Ta không sao, có thể chờ.

Quách An định nói gì đó nhưng nhìn thấy Lê Mộng Cầm đau đớn, ông lại thôi. Vỗ mu bàn tay Quách Ngọc, Quách An nhìn nàng an ủi.

Quách Ngọc cảm thấy có lỗi vô cùng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào ông cũng nghĩ đến cảm xúc của nàng. Nàng cảm thấy mình là kẻ bất hiếu. Cảm giác dây dứt cứ liên tục quấn lấy Quách Ngọc. Kim Sương bên cạnh vỗ nhẹ vào cánh tay nàng. Quách Ngọc nhìn Kim Sương, nàng thở dài. Nếu hôm nay nàng không nhẫn tâm và độc ác thì ngày mai nàng và phụ thân sẽ bị mẹ con La di nương giết chết. Nếu nàng không phá huỷ cuộc đời của bọn họ, thì chẳng khác nào nàng đang tự phá huỷ cuộc đời của nàng. Kiếp trước mẹ con La di nương đã nhẫn tâm hạ độc với phụ thân thì kiếp này họ cũng sẽ không phát lòng từ bi mà tha cho ông khi có cơ hội nắm quyền. Yếu đuối là tự đào mồ chôn mình.

Lúc này đại phu đang bắt mạch cho Lê Mộng Cầm, ông nheo mắt lại tiếp tục bắt mạch. Sau hai lần thăm mạch ông vội lấy lọ thuốc trong hộp thuốc đưa vào miệng Lê Mộng Cầm rồi mới dám lên tiếng.

- Công chúa, thừa tướng đại nhân. Thai đang rất yếu, ta vừa cho cô nương này uống thuốc giữ thai. Cần phải tịnh dưỡng.

Đại phu thấy Lê Mộng Cầm động thai nhưng vẫn ngồi bẹp dưới sàn thì cũng đoán ra đôi phần. Ông không dám xen vào chuyện riêng của giới quý tộc, chỉ dám hoàn thành bổn phận của mình.

Quách An và mọi người đều một trận hoảng, họ đều không ngờ Quách Huy không những có quan hệ bất chính với gái lầu xanh mà còn có con cùng nàng ta.

Quách Ngọc cảm nhận thấy không khí trầm xuống, nàng vội vàng lên tiếng.

- Đưa nàng ta sang phòng kế bên nằm nghỉ. Đại phu, phiền ngươi đến giúp ta trị vết thương ở chân.

Đại phu nghe vậy cũng không dám chần chừ mà nhanh tay giúp Quách Ngọc kiểm tra vết thương. Ông nhờ Kim Sương thoa dầu thuốc và bó chân Quách Ngọc lại, sau đó nói.

- Công chúa, ngài bị sưng ở chân là do đập mạnh vào nền gạch hơn nữa do tư thế ngã khiến khớp xương hơi bị lệch. Nhưng người không cần lo lắng chỉ cần xoay nhẹ cổ chân kết hợp dùng dầu thuốc thì ngay mai vết thương sẽ dần hồi phục.

Đại phu vừa nói, vừa kết hợp động tác miêu tả. Kim Sương đứng bên cạnh chú ý xem xét. Nàng gật đầu tỏ ý hiểu. Quách Ngọc mỉm cười.

- Cảm ơn đại phu, người của ta sẽ thực hiện theo hướng dẫn của ông.

Đại phu gật đầu, ông đưa lọ dầu thuốc cho Kim Sương sau đó theo chân Tiểu Xuân lui ra ngoài.

Đại phu lui ra, Lê Mộng Cầm được đưa sang phòng bên cạnh nằm nghỉ. Trên sàn chỉ còn mình Quách Huy cúi đầu quỳ.

Quách An thở dài, ông thất vọng về Quách Huy. Hắn là con trai độc nhất của ông mà nay lại làm ra chuyện này.

- Con định im lặng đến khi nào? Người ta cũng đã có thai với con. Con còn định im lặng đến khi nào?

La di nương hoảng sợ. Bà sợ Quách An sẽ vì đứa nhỏ vô tội mà cho phép Quách Huy cưới Lê Mộng Cầm. Bà vội quỳ xuống sàn, đau khổ nói.

- Lão gia. Là thiếp thân sai khi để đại thiếu gia bị người mê hoặc. Nhưng xin người đừng vì như vậy mà trút tội lên thiếu gia, huỷ cả tương lai của thiếu gia.

Thấy Quách An vẫn im lặng, bà quỳ gối bò về phía chân ông. Nắm lấy tà áo Quách An, bà nói trong nghẹn ngào.

- Lão gia. Đại thiếu gia còn chưa lấy được công danh. Thiếu gia còn phải đợi kì thi sau để thành trạng nguyên. Thiếu gia chỉ mới mười sáu tuổi vẫn chưa cưới thê tử. Nếu chưa thê đã thiếp, người ngoài sẽ cười chê.

Bà ngừng một chút sau đó nói tiếp.

- Nếu người vì cái thai đó thì chúng ta sẽ cho nữ nhân kia một số tiền để mẹ con nàng ta có thể dư dã sống đến cuối đời. - Im miệng. Di nương, bà có biết bà đang nói gì không? Bà có thể ghét Cẩm nhi nhưng ta không ngờ ngay cả cháu ruột bà cũng dám bỏ! Bà thật độc ác.

Quách Huy hung tợn nhìn La di nương. Hắn gào lên như một con thú bị thương. Sau đó hắn dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà.

- Phụ thân. Xin người cho phép con được cưới nàng làm thê tử.

Quách Ngọc rũ mi mắt, nàng đưa khăn tay che lại khoé môi đang cong lên.

Không ngờ Quách Huy cũng là kẻ có tình có nghĩa.

Quách An nắm chặt tay vịn ghế, ông tiếc hận nói.

- Con mất lý trí? Nếu con cưới nàng ta, tương lai của con sẽ chấm dứt. Đừng mong lấy công danh sự nghiệp nếu người ngoài biết được con cưới một kỹ nữ.

La di nương nắm chặt tà áo của Quách An.

- Lão gia! Xin người, đừng chấp nhận yêu cầu vô lý của đại thiếu gia.

Quách An tức giận, thẳng chân làm La di nương ngã người ra sau. Ông chỉ vào mặt bà và mắng.

- Là tại nàng. Nàng luôn bao che con trai. Nàng đã dạy hư nó.

Nói rồi ông vuốt ngực, mắt ông đỏ lên.

- Là tại ta. Ta chưa một lần nghi ngờ về cách dạy con của nàng. Nếu lúc trước ta kiên quyết mang Huy nhi về viện An Diên của mình thì bây giờ đã không như thế.

La di nương ngồi bệt trên sàn, bà nhắm hai mắt lại. Bà thật sự không biết phải làm gì để cứu Quách Huy. Nếu hắn cùng bà xin Quách An thì có lẽ bà đã có thể xoay ngược tình huống, nhưng tiếc là hắn đã không làm thế.

Quách Ngọc bên cạnh thở dài nhìn Quách An. Nàng nắm lấy cánh tay của ông, thân thiết hỏi.

- Phụ thân. Bây giờ không phải tìm ra ai có lỗi mà chúng ta phải giải quyết như thế nào. Dù gì, đó cũng là cốt nhục của đại ca.

La di nương liếc mắt, bà lạnh giọng nói.

- Nhị tiểu thư. Ngươi nhẫn tâm nhìn đại ca ngươi lấy một kỹ nữ làm thê tử?

- Thật ra, nếu chúng ta chỉ còn cách cho đại ca lấy nàng ta thì ta có thể giúp. Chỉ cần tạo cho nàng một thân thế. Thiên kim tiểu thư thì ta không làm được, nhưng là con gái của nông gia trong sạch thì chắc không có vấn đề gì.

- Nhị tiểu thư!

La di nương căm giận nhìn Quách Ngọc. Bà biết mọi thứ đều do một tay Quách Ngọc bày ra. Giá như lúc này bà có thể giết chết Quách Ngọc. Giá như lúc trước bà sớm một chút trừ khử nàng ta thì bây giờ con trai của bà không như thế.

Bà nắm chặt hai tay, vừa định mở miệng nói thì bị Quách An cắt lời.

- Mọi việc nhờ con giải quyết. Kim Sương ngươi chăm sóc tiểu thư, ta sẽ cho người đến giúp đưa nàng về phòng nghỉ. Nói rồi ông cất bước ra khỏi phòng để lại mỗi người một cảm xúc khác nhau. Quách Huy nhìn Quách Ngọc bằng ánh mắt biết ơn, sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài mà không đoái hoài gì đến La di nương.

Mọi người cũng lần lượt rời đi. Cuối cùng chỉ còn La di nương và Quách Ngọc. Quách Ngọc ngồi im trên ghế nhìn La di nương đang ngồi bệt dưới sàn.

Nàng nhếch mép cười. Quách Ngọc đưa tay cầm lấy tách trà, uống một ngụm.

- Đáng tiếc, lẽ ra đại ca đã có thể cưới một tiểu thư nhà quyền quý nào đó. Bây giờ thì sao? Cũng chỉ tại di nương quá nuông chiều hắn.

La di nương mắt sắc nhìn nàng. Bà đưa tay để Trúc Tức đỡ dậy. Mím môi, La di nương ưỡn ngực lớn giọng nói.

- Phiền nhị tiểu thư quan tâm. Chỉ là ngươi đừng nghĩ ngươi đã thắng, ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Nói rồi bà quay lưng bước nhanh ra ngoài.

- Cũng không phí công sức mấy tháng nay của ta.

Kim Sương ngồi xuống mở vải băng trên chân Quách Ngọc, nàng tập trung giúp Quách Ngọc rửa sạch chân và lấy trong túi một lọ thuốc khác thoa lên chỗ bị sưng.

- Tiểu thư. Lê Mộng Cầm là người có thù với La di nương, dù hôm nay người không ra mặt thì Mộng Cầm cũng có cách khiến Quách Huy phải cưới nàng ta để trả thù La di nương. Người không cần phải tự làm đau chính mình như vậy.

Quách Ngọc nhìn xuống chân, nàng nhỏ giọng nói.

- Nếu để Mộng Cầm tự thực hiện thì kết quả sẽ không đẹp như thế này. Quách Huy cưới nàng là chuyện nhỏ, để phụ thân hoàn toàn thất vọng về hắn mới là quan trọng. Còn nữa, nếu không làm lớn chuyện thì làm sao khiến hắn ta oán trách mẹ ruột của mình?

Kim Sương cúi đầu, nàng biết tiểu thư hy sinh một chút để làm chuyện lớn nhưng nếu Nguyên Vương mà biết có lẽ nàng sẽ bị ngài ấy đánh chết mất.

...

Sáng hôm sau mọi người ở lại thắp hương sau đó mới lên xe ngựa trở về Quách phủ.

Trên xe ngựa, Kim Sương dùng tay xoa nhẹ chân giúp Quách Ngọc giảm đau.

- Tiểu thư, vừa rồi Mộng Cầm vừa nhắn với thuộc hạ đêm qua La di nương đến tìm nàng.

Quách Ngọc chậm rãi lật từng trang sách, lơ đễnh hỏi.

- Bà ta không chờ được. Có phải bà ta đã nói muốn Mộng Cầm ôm một số tiền rồi sau đó rời xa Quách Huy hay không?

- Đúng vậy. Mộng Cầm luôn im lặng cúi đầu khi bà ta mắng hay dụ hoặc. Cuối cùng bà ta đành ra về và nói sẽ để nàng suy nghĩ, hôm sau sẽ mang bạc đến tìm nàng. Quách Ngọc nhếch mép cười. Nàng đoán không sai,

- Nói với Mộng Cầm, khi bà ta đưa bạc thì cứ nhận và hứa sẽ bỏ đi. Việc sau đó ta sẽ có cách giải quyết.

- Nhưng...

- Yên tâm, ta sẽ giúp đại ca chuẩn bị lễ cưới nhanh nhất có thể. Dù gì thì trong mắt mọi người nàng đang có thai, nếu chờ mãi bụng không to thì không ổn.

- Tiểu thư, ngươi nói xem Quách Huy có tin cái thai đó không?

Quách Ngọc dừng đọc sách nàng tựa lưng vào gối mềm, thản nhiên nói.

- Hắn đã tin khi thấy máu hôm qua. Ta cho Mộng Cầm uống thuộc tạo hiện tượng mạch thai là để phòng La di nương nghi ngờ rồi dở trò lật tẩy với phụ thân.

Kim Sương gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý. Cách đây vài hôm tiểu thư đưa nàng một viên thuốc mang sang cho Mộng Cầm, hoá ra thuốc ấy dùng để tạo mạch giả. Đêm qua nhìn Mộng Cầm chảy máu nàng suýt nữa cũng tin viên thuốc ấy có thể giúp người ta mang thai thật, hoá ra nàng ấy đã đặt sẵn một túi máu nhỏ phía sau lớp váy dày, chỉ cần chạm mạnh vào bụng thì túi máu ấy sẽ vỡ ra. Kim Sương thật sự khâm phục sự tính toán chu đáo của tiểu thư nhà nàng.

- Phủ Nguyên Vương -

Nguyên Thiên Hữu đứng lặng người, hắn chắp tay sau lưng nhìn bức thư đang đọc dở trên bàn. Bức thư ấy được gửi về từ Đại Nguyên, trong thư nói rõ tình hình hoàn toàn không khả quan để tấn công. Nguyên Thiên Minh vì muốn giết vua đoạt ngôi nên đã liên kết với rất nhiều thế lực mạnh từ nhiều phía. Hoàng hậu Du thị cũng đã lén lút lệnh cho đại nguyên soái Du Mẫn Phong - anh trai của bà trở về Đại Nguyên.

Ngoài năm vạn binh của Đại Mộc, trong suốt năm năm qua hắn đã đào tạo thêm gần mười lăm vạn binh, chưa tính Kinh Hoa ám vệ bao gồm gần một ngàn sát thủ luôn làm việc cho hắn. Nếu tấn công hắn chỉ có thể mang theo mười lăm vạn binh, hắn không muốn Hoàng Thượng Mộc Nghiêm bị liên luỵ trong trận đấu này.

Lúc đầu Nguyên Thiên Minh chỉ lập mưu hạ độc và ép Hoàng Thượng Đại Nguyên giao ra ngọc tỷ và nói ra vị trí mỏ vàng nhưng không biết vì sao hắn lại thay đổi chủ ý. Hắn muốn gọi tất cả lực lượng về kinh thành, tiến hành giết vua và lên ngôi mà không cần bất kì chiếu chỉ nào.

Trước đây Bạch Lãnh đã từng nhắc nhở hắn không được gấp gáp sẽ làm hư chuyện. Bây giờ thì hắn đã tin.

Chưa bao giờ Nguyên Thiên Hữu cảm thấy bản thân mình vô dụng như lúc này. Hắn không thể tiến hành kế hoạch, cũng không thể buông bỏ kế hoạch. Nếu tấn công sẽ thiệt hại rất lớn, là chuyện liên quan đến mạng người. Nếu từ bỏ thì người kia chắc chắn bị ép chết.

Hắn không cho phép người kia chết, hắn không cho phép!

Nguyên Thiên Hữu càng suy nghĩ càng trở nên điên loạn. Hắn vung chân đạp mạnh vào cái bàn gỗ khiến nó lật ngã, sách bút văng khắp nơi.

- Chủ tử.

- Ra ngoài.

Thiện Phong vừa bước vào đã bị tiếng hét của Nguyên Thiên Hữu làm chững lại. Hắn chưa bao giờ thấy chủ tử giận dữ như vậy.

Thấy Thiện Phong vẫn đứng đơ người ra đó, Nguyên Thiên Hữu giận dữ vung tay đánh bay ấm trà xuống đất, mảnh vỡ bắn khắp phòng.

Thiện Phong điều chỉnh nhịp thở, sau đó hạ thấp giọng nói.

- Chủ tử. Kế hoạch đêm nay chúng ta có thực hiện không?

Nguyên Thiên Hữu vẫn im lặng, sát khí vẫn xông ra từ hơi thở của hắn.

Một lúc sau Nguyên Thiên Hữu mệt mỏi ngồi xuống ghế, hắn hít một hơi sau đó lạnh giọng nói.

- Lệnh cho bọn họ tiếp tục theo dõi. Mười vạn binh lui về một dặm. Bên phía đội quân của Chung tướng quân không được hành động.

Ngoài năm vạn binh ngầm ở Đại Nguyên, mười vạn binh còn lại đã phải ngày đêm âm thầm di chuyển từng chút một để tránh bị phát hiện khi đến Đại Nguyên, chỉ chờ ngày tấn công hoàng cung. Chỉ tiếc Nguyên Thiên Hữu có chút nóng vội mà không nghĩ đến lý do vì sao Nguyên Thiên Minh phải chờ đến một tháng mới tiến hành kế hoạch cướp ngôi của hắn. Hắn đã đề phòng Nguyên Thiên Hữu nhận được tin nên bất ngờ thay đổi kế hoạch?

- Vậy đêm nay?

- Cứu người kia trước. Ngôi vị... tạm thời chúng ta để Nguyên Thiên Minh ngồi vào.

- Chủ tử!

Nguyên Thiên Hữu đứng lên bước ra ngoài, không tiếp tục nói.

Hắn có thể từ bỏ cả ngôi vị hoàng đế, từ bỏ cả giang sơn bao la. Những thứ đó hắn có thể tìm lại được khi có cơ hội, nhưng nếu người kia chết hắn sẽ phải ân hận cả đời.

--đôi lời tác giả--

• Minh minh và Huy huy đúng là không có thương đấng sinh thành gì hết. Chỉ có Hữu ca của ta là tuyệt cú mèo ^^



• Ta sẽ không để Hữu ca thiệt thòi đâu ahihi:v

• Khởi đầu mới, mới, mới, mới!

• Vài chục chương nữa ta cho vợ chồng ẻm chinh chiến sa trường!!!

Thiên Hữu: Nghe có vẻ mùi hành đâu đây!!?

Tiểu Anh: Có mà vợ chồng ông hành người khác thì có!!!
Bình Luận (0)
Comment