Một chiếc xe ngựa sang trọng chạy trên đường cái, quân lính bủa vây hai bên, miệng hét lớn “tránh đường“. Đúng là khí phách hơn người.
- Ngươi nói xem, người ngồi trên xe ngựa là ai?
Một thương nhân áo xanh hỏi người bằng hữu bên cạnh. Người kia chậc lưỡi.
- Ây! Ngươi đi xa không biết. Bọn ta ở lại kinh thành thì ngày nào mà không thấy chuyện này.
- Người kia là quý nhân?
- Uy phong như vậy thì ngoài thái tử cũng chỉ có thái tử phi mà thôi. Cả Nguyên Ngọc công chúa ra ngoài cũng không rêu rao như vậy!
- Thái tử phi? Cũng phải, người ta có thể là mẫu nghi tương lai.
- Suỵt! Đây không phải chuyện chúng ta có thể nói. Đi thôi.
Hai người kia không tiếp tục nói chuyện, chiếc xe ngựa cũng dần đi xa.
Hoà Ngọc Diệu ngồi tựa lưng lên gối mềm, mắt nàng nhắm lại nhưng đôi mày vẫn nhíu lại. Nàng cảm thấy phiền não vô cùng. Lần trước giúp Mộc Lịch làm việc đã thất bại, may là hắn không trách tội nàng, nay về phủ Đại Học Sĩ lại bị mẫu thân lải nhải. Mấy chuyện thai nghén một mình nàng đâu thể quyết định.
Nha hoàn Như Hà bên cạnh nhẹ giọng nói.
- Nương nương, chúng ta về phủ? Phía trước là lối rẽ, người muốn đi hướng nào.
Hoà Ngọc Diệu phiền chán đáp lời.
- Cũng đã qua giờ tỵ, về phủ thôi.
Xe ngựa chạy một mạch về phủ Thái Tử. Hoà Ngọc Diệu không tìm thấy bóng dáng Mộc Lịch nên buột miệng hỏi.
- Thái tử đâu?
Hà quản gia khúm núm, giọng nói đầy nịnh nọt.
- Hôm nay Thái Tử cho người báo rằng người sẽ dùng buổi trưa cùng quốc cữu đại nhân.
- Viên quốc cữu? Đi một mình sao?
Có chút ngập ngừng, Hà quản gia không dám hé môi. Hoà Ngọc Diệu liếc mắt nhìn, nàng nỗi giận trừng mắt.
- Có gì không dám nói!
Hà quản gia hoảng sợ trong lòng, không dám tiếp tục im lặng.
- Thái tử đi cùng Dung phi nương nương.
- Lữ Tú Dung!
Hoà Ngọc Diệu nắm chặt hai tay, một mạch về đông viện của mình.
Ngồi trên ghế, nhìn trước mắt bao nhiêu món ngon cũng không khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Càng suy nghĩ đến việc Mộc Lịch đưa Lữ Tú Dung sang phủ quốc cữu thì càng không chịu được. Vì sao nàng đường đường là thái tử phi thì không được đi, nhưng ả tiện nhân kia thì lần nào cũng bám đuôi thái tử.
Cơn giận ngày một lớn, nàng thẳng tay hất đổ cả bàn ăn thịnh soạn. Nàng lớn giọng nói.
- Dọn dẹp sạch sẽ cho ta. Bẩn không chịu được.
Như Hà lập tức dùng ánh mắt sắc lẹm ra hiệu cho tiểu nha hoàn dọn dẹp. Nàng dịu dàng đến bên cạnh Hoà Ngọc Diệu. - Nương nương, việc gì phải tức giận hại thân. Hôm nay người còn chưa ăn gì. Sáng sớm bị phu nhân làm phiền, nay lại tức giận vì ả hồ ly kia. Người phải ăn chút gì mới được. Thức ăn này không ngon, để nô tỳ giúp người chuẩn bị một bát tổ yến nhé.
Đúng là có chút đói, nàng trầm giọng.
- Đi đi.
Không lâu sau đó, Như Hà mang một bát tổ yến nóng vào. Hầu hạ Hoà Ngọc Diệu ăn xong, nàng ta mới chậm rãi nói.
- Nương nương! Lần này nương nương lại định bỏ qua cho ả ta?
Hoà Ngọc Diệu liếc mắt.
- Bỏ qua? Ta chưa bao giờ bỏ qua. Chỉ là, ta e ngại thái tử.
- Nương nương! Người nghĩ như vậy e không đúng. Người xem. Thái tử và Hoà đại nhân có mối quan hệ mật thiết. Có bao giờ ngài ấy dám trách phạt nương nương? Nô tỳ lại nghĩ, nếu nương nương cứ nhân từ, thái tử lại không hiểu được nương đã đau buồn thế nào, làm sao mà an ủi vỗ về?
Suy nghĩ lời Như Hà nói, Hoà Ngọc Diệu cảm thấy cũng không sai.
Buổi chiều hôm đó, ngay sau khi thái tử cùng Lữ Tú Dung trở về, Hoà Ngọc Diệu liền lập tức cho người gọi Lữ Tú Dung sang Đông viện.
Ngoài cửa, một nữ nhân thân hình yểu điệu, dịu dàng bước vào. Nàng ta hôm nay mặc một bộ váy màu hồng nhạt, nhẹ nhàng nhưng vô cùng xinh đẹp.
- Hoà tỷ tỷ, tìm muội c...
Chưa nói hết câu, Lữ Tú Dung đã bị Hoà Ngọc Diệu tát một cái đến chóng mặt. Nàng ta một tay bụm mặt, miệng lại ai oán nói.
- Tỷ! Muội làm sai chuyện gì?
Hoà Ngọc Diệu nhếch mép.
- Thứ ti tiện như ngươi cũng xứng gọi ta một tiếng tỷ tỷ? Tôn ty bất phân!
Lữ Tú Dung hơi đổi sắc, nhanh như chớp, nàng ta lấy lại vẻ hiền dịu ngày thường.
- Là thiếp sai, mong nương nương thứ tội. Không biết, nương nương truyền gọi là có gì dạy bảo?
Nhìn thấy Lữ Tú Dung hiểu chuyện như vậy, Hoà Ngọc Diệu cười khoái chí.
- Không có gì! Chỉ là bổn cung thấy có chút mệt, nghe nói tài xoa bóp của ngươi khiến thái tử xuýt xoa khen ngợi, cho nên mới cho mời ngươi đến.
- Nương nương nói chi mời, mạt sát thiếp. Chỉ cần nương nương muốn thì ngày đêm thiếp cũng không ngại khó nhọc.
Hoà Ngọc Diệu cười khẩy, nàng lạnh lùng nói.
- Miệng ngọt như vậy, thảo nào thái tử thích ngươi như vậy. - Thái tử chỉ là thấy thương thân phận hèn mòn của thiếp, lại có phần mới mẻ. Qua một đoạn thời gian, nào biết ai còn nhớ. Không như nương nương, cho dù chuyện gì xảy ra, bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, nương nương vẫn là chính thất, vị trí này đã thuộc về nương nương.
- Vậy sao?
Hoà Ngọc Diệu chậm rãi nằm xuống, ra hiệu cho Lữ Tú Dung đến xoa bóp.
Đôi tay mịn màng của Lữ Tú Dung lướt nhẹ trên da thịt nàng. Một cảm giác sảng khoái lạ thường. Cơn ghen trong lòng lại càng lớn, Hoà Ngọc Diệu đột nhiên hét lên một tiếng khiến Lữ Tú Dung kinh hãi.
- Nương nương...
- Mang Dung phi ra ngoài đánh năm mươi roi cho bổn cung.
- Nương nương, thiếp không hề làm sai chuyện gì...
- Không sai? Ngươi ấm ức vì bổn cung gọi ngươi đến đây hầu hạ bổn cung, nên cố ý làm tổn hại đến quý thể của bổn cung, như vậy chưa đủ tội? Mang ra!
Nha hoàn kéo lê Lữ Tú Dung ra ngoài, bên ngoài truyền vào tiếng thét thê lương của nàng ta. Hoà Ngọc Diệu nghe như nghe hát, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Được một lúc, tiếng thét im bật. Hoà Ngọc Diệu cau mày, rõ ràng chưa đủ năm mươi roi. Nàng đứng lên, muốn ra ngoài thì bắt gặp thân hình cao to.
Mộc Lịch mặc trường bào màu vàng nhạt, chắp hai tay ung dung đi vào.
Hoà Ngọc Diệu có chút ngượng, nàng dịu dàng hành lễ.
- Thái tử! Người đến tìm ta có việc?
- Chỉ là nghe tiếng thét thê lương nên đến xem thôi. Không biết Dung nhi làm điều gì sai, mạo phạm đến nàng?
- Dung phi ỷ sủng sinh kiêu.
Mộc Lịch ngước mắt nhìn Hoà Ngọc Diệu. Tròng mắt thu lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra. Hắn ta cười thành tiếng.
- Nàng là thái tử phi, nên bao dung được thì bao dung. Hôm nay ta sẽ ở lại Đông viện.
Hắn vừa nói, vừa đưa bàn tay vuốt ve gương mặt nàng. Nàng e thẹn, cúi đầu, đôi tay chậm chạp ôm lấy thắt lưng của hắn.
Lớp màn mỏng rung chuyển, tiếng thở gấp của đôi nam nữ làm không khí càng thêm ái muội.
Hoà Ngọc Diệu nhắm hờ đôi mắt, hơi thở mị ngọt phả vào tai hắn.
Đột nhiên ánh mắt của nàng không còn đờ đẫn mà dần tỉnh táo. Hoà Ngọc Diệu cau mày, dường như điều gì đó vừa mới xảy ra, nàng cảm thấy phía dưới ngực trái liên tục nhói lên từng cơn đau.
- Thái từ, dừng lại, ta, ta,...
Nàng van nài Mộc Lịch, hy vọng hắn dừng lại, tim nàng đang rất đau. Mặc nàng kêu gào, hắn vẫn hì hục không cần biết trời đất.
Một lúc sau, đạt được điều hắn muốn, Mộc Lịch vật người ra đệm, đánh một giấc tới sáng mà không quan tâm người bên cạnh ra sao.
Phủ thừa tướng, viện Ngọc Cát.
Buổi sáng tinh mơ, Quách Ngọc ngồi dưới gốc Mộc Minh uống tách trà sớm.
Minh Tước chậm rãi tiến đến. Từ ngày nàng trở thành công chúa, hắn đã không phải lén lút bảo vệ mà thản nhiên công khai bên cạnh nàng.
- Tiểu thư, Phủ thái tử truyền tin, thái tử phi đột quỵ.
Đặt tách trà xuống, hàng mi khẽ động. Quách Ngọc cong lên khoé môi.
- Phụ hoàng đúng là biết lựa thời điểm. Chết tại phủ thái tử?
- Nghe nói, trên giường của bọn họ, trong lúc đang hành sự thì truỵ tim tử vong.
- Truyền ra dân gian cũng vậy sao?
Minh Tước cúi đầu, trầm giọng nói.
- Đó là sự thật, còn truyền ra dân gian lại còn quá đáng hơn. Bọn họ nói, thái tử phi ghen tuông đố kị, hành hạ thứ phi. Thái tử tiếc thương thứ phi nên đã dùng công phu trên giường của mình hành hạ thái tử phi đến chết.
Quách Ngọc che miệng cười, giọng nàng lạnh băng.
- Xem ra lần này, phụ hoàng đã bỏ vốn lớn.
- Tiểu thư! Thuộc hạ vẫn chưa hiểu, chẳng phải ông ấy luôn thương yêu con hay sao? Chưa đến điểm mấu chốt ông ấy sẽ không tính tội bọn họ.
- Ngươi cũng biết nói điểm mấu chốt! Lần này, bọn họ vượt qua điểm mấu chốt của ông ấy rồi.
- Ý tiểu thư là thập ngũ hoàng tử?
- Còn phải nói, lần trước Hoằng nhi chịu phối hợp với ta diễn một màn kịch, không ngờ thu lợi lớn như vậy. Ngay từ đầu, hắn và Long Tuấn đã trốn vào mật đạo, ôm cây đợi thỏ nhưng lại nói dối rằng Long Tuấn kịp thời cứu hắn. Tìm một chiếc khuyên tai của Hoà Ngọc Diệu tại phủ thái tử không khó, nhưng khuyên tai để phụ hoàng nhận ra thì cũng khen cho sự cố gắng của Như Hà và Lữ Tú Dung. Hôm đó nàng ta dẫn nữ ám vệ hiên ngang vào cung thăm hoàng tổ mẫu, sau đó lén lút mua chuộc bọn nha hoàn thái giám để xâm nhập. Sau khi vào trong liền giết bọn nha hoàn thái giám để diệt khẩu, nhưng vẫn không tìm được Hoằng nhi, sợ binh lính phát hiện, nên vừa nghe tiếng Hoằng nhi hô cứu, biết chắc hắn có tại cung nên nàng đã phóng hoả và nhanh chóng rút lui. Những chuyện nàng ta làm, lại bị phụ hoàng điều tra được. Thái tử muốn giết thập ngũ hoàng tử. Phụ hoàng giết Hoà Ngọc Diệu, vừa trả thù cho Hoằng nhi, vừa làm xấu thanh danh Mộc Lịch, vừa khiến mối quan hệ của hai phủ thái tử và đại học sĩ trở nên gây gắt. Đúng là một công đôi việc. Minh Tước cười nhẹ, trong lòng trở nên lạnh giá.
- Đúng là gần vua như gần cọp. Chạm đến uy quyền của vua thì dù có là con vua cũng không thoát tội.
- Chuẩn bị, ta cũng phải đến thắp cho hoàng tẩu một nén nhang!
...
Trương phủ!
Mới sớm tinh mơ Quách Tuệ đã thức giấc, thay y phục gọn gàng, ra vườn chăm sóc mấy cây cảnh. Tiếng chim hót véo von trên cành khiến trong lòng nàng có chút thoải mái. Mà thực ra, cũng chẳng phải, có lẽ là do tự nhiên tâm tình tốt thôi.
Đang loay hoay với chậu Linh Lan, Tiểu La phía sau chạy tới, nhỏ giọng nói.
- Phu nhân, nhị phụ nhân dẫn rất nhiều người vào phủ.
Đôi mày nhếch lên, Quách Tuệ phủi phủi hai tay, không nói lời nào, chỉ chậm rãi bước đi.
Tà váy dài lướt nhẹ trên lớp cỏ xanh mướt, một vài cánh hoa nhỏ vướn trên làn tóc đen. Từ ngày “hư thai”, Quách Tuệ rất siêng chăm chút bản thân.
Nhìn phía trước cả đám người nhanh chân tiến vào, Quách Tuệ ngước mặt, cười nói.
- Muội muội, bọn họ là ai, sao lại kéo vào phủ? Phu quân biết sẽ không vui.
La Minh Tú nhếch mép, mái tóc dài che phủ vết sẹo to trên mặt khiến mọi người không nhìn rõ biểu cảm gương mặt của nàng.
- Tỷ tỷ! Bọn họ là khách của Tây viện, phiền tỷ tránh đường.
Nói rồi La Minh Tú muốn bước tiếp nhưng lại bị Quách Tuệ cản đường.
- Chậm một chút, tỷ muội chúng ta vẫn còn nhiều chuyện phải nói. Ta nắm giữ quyền quản lý hậu viện, ai bước chân vào phủ, không có sự đồng ý của phu quân thì cũng phải có sự đồng ý của ta.
- Nắm giữ vài ba chức quyền hư vô thì cho rằng bản thân thắng chắc? Ta muốn xem, một thứ nữ như ngươi thì làm được trò trống gì. Không nói nhiều nữa, phu quân đã đồng ý để bọn họ vào phủ.
- Ngươi!
Quách Tuệ tức đỏ mặt, nàng ta muốn ngăn cản nhưng La Minh Tú lại tiếp tục nói khiến nàng im bật.
- Không tin thì viết thư hỏi phu quân! Chỉ là lúc phu quân bận chính sự rất ghét bị người làm phiền! Tỷ tỷ, muội đi trước.
Nói rồi, La Minh Tú cười dịu dàng, dắt người bỏ đi. Để lại Quách Tuệ đang thở phì phò phía sau.
Bóng lưng đoàn người xa dần, thái độ của Quách Tuệ cũng thay đổi. Gương mặt trở nên bình thản, âm trầm.
- Tiểu La, chúng ta về thôi! Hôm nay căn dặn nhà bếp làm món canh Bát Hào cho ta!
Tây ViệnLa Minh Tú vén ống tay áo thật dài của mình lên, bàn tay đưa vào một chậu nước lạnh. Ánh mắt có chút lo lắng, nàng ngoái đầu hỏi.
- Đại sư, có phải chỉ cần làm vậy thì ta có thể thôi nhìn thấy ác mộng hay không?
Một nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế, nghe nàng hỏi, ông ta cao giọng trả lời.
- Bần đạo sẽ giúp phu nhân xông hương đẩy trừ tà yêu, kèm với đó phu nhân phải uống thuốc này của bần đạo, mới mong thoát khỏi sự quấy nhiễu của yêu ma.
- Việc ta nằm mộng liên quan gì đến việc ta phải uống thuốc?
La Minh Tú có chút nghi ngờ, nàng nheo mày hỏi khiến pháp sư có chút khó chịu. Ông ta đứng lên, phất tay bảo đệ tử của mình rời đi.
Nhìn thấy pháp sư không nói lời nào mà bỏ đi, La Minh Tú hoảng hốt chạy theo níu lại.
- Đại sư! Là ta lỡ lời, mong ngài đừng giận.
Thấy La Minh Tú hạ giọng, pháp sư cũng hạ hoả. Ông ngó nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu, chậc lưỡi.
- Phu nhân! Nếu bần đạo đến trễ, e là không những cái thai bị hại mà ngay cả bà cũng ảnh hưởng ít nhiều.
La Minh Tú run bờ vai, nàng biết chắc là Quách Tuệ giở trò. Nàng chắc chắn sẽ mách lại với phu quân. Đưa ánh mắt đáng thương nhìn pháp sư, La Minh Tú nhẹ giọng nói.
- Đại sư! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Không biết phu nhân đã gây nên nghiệp gì hoặc ai đó có thâm thù với bà nên đã cố tình cài cổ. Cổ sẽ khiến cơ thể và tinh thần bà yếu dần, phá quấy đứa bé trong bụng. Bọn chúng sẽ ám theo bà cho đến khi bà trở nên điên loạn, hoàn toàn mất hết lí trí mới thôi.
Gương mặt nàng ta trở nên tái xanh, tay nắm chặt. La Minh Tú giật giật khoé môi, nàng lắp bắp hỏi.
- Vậy, ta phải làm sao?
- Chuyện này... Bần đạo nhất định sẽ giúp phu nhân. Phu nhân phải làm theo những gì bần đạo vừa nói, hơn nữa mỗi ngày đều phải cùng bần đạo niệm chú vào mỗi buổi tối.
- Mỗi ngày? Mỗi buổi tối?
La Minh Tú trợn mắt. Chuyện này đúng là làm khó nàng. Hôm nay nàng đưa bọn họ vào phủ hiên ngang như vậy nhưng không có nghĩa mỗi ngày đều giống nhau, lại còn là buổi tối. Nàng đã là phụ nữ có chồng, như vậy chẳng khác khiến người dị nghị?
Nhưng, nếu không, nàng và con có mệnh hệ gì thì biết phải thế nào?
Đắn đo một lúc, La Minh Tú chợt nhớ tới mật đạo trong phòng. Mẫu thân nàng đã cho người lén lút đào mật đào này cách đây một tháng - không ngờ bây giờ có chỗ dùng rồi.
- Pháp sư. Chuyện ngươi nói ta có thể đáp ứng, nhưng chỉ với điều kiện ngươi đến một mình, quá nhiều người sẽ gây chú ý. Ta không muốn có bất cứ lời dị nghị nào.
- Tuỳ phu nhân thôi.
Pháp sư vừa nói dứt lời thì thấy có một bóng người phía xa, miệng cong lên sau đó nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh lùng. Pháp sư đến gần La Minh Tú, vuốt nhẹ lên lưng nàng, khiến nàng hốt hoảng.
- Đứng im! Tà khí đang bao trùm khắp cơ thể bà!
Nghe giọng có chút giận dữ, La Minh Tú nghĩ rằng pháp sư đang giúp nàng trị bệnh.
Cả hai cứ đứng đó, “vuốt ve” trị bệnh, mãi cho tới khi bóng người đó rời đi.
---/ tác giả.
Thật là mắt mở hết lên vẫn cố hoàn thành chương để post cho mọi người. Haizz có ai thương tuôi hông huhu