Lúc này trên Đại điện, Thục phi bỗng đứng lên xin phép ra ngoài làm gì đó. Quách Ngọc chỉ thấy hoàng thượng vui vẻ cười ha hả, rồi vẫy tay bảo bà đi. Thục phi nhanh chóng di chuyển khỏi đại điện.
"Sanh thần lại bỏ ra ngoài! Còn không phải có mờ ám?"
Quách Ngọc mỉm cười, liếc mắt sang phía Mộc Lịch. Hắn ta đang vui vẻ nâng ly cùng Viên quốc cữu, Viên Hiên Nhiên cũng chính là đại cữu của hắn. Quyền huynh thế phụ, phụ thân của Viên hoàng hậu đã sớm quy thiên, vì thế Viên Hiên Nhiên ung dung trở thành quốc cữu đại nhân. Thân thể ông ta còn cường tráng lắm, không giống độ tuổi gần năm mươi của mình.
Nghĩ tới việc hôm trước nàng tra được, chắc chắn, có trò hay. Quách Ngọc lặng lẽ lẻn vào đám đông, rời khỏi Thái Minh điện.
Nhìn thấy mất dấu Quách Ngọc, Trần Kiều Như nheo mày, nàng ta vội cho người đuổi theo để đảm bảo không xảy ra sai sót gì.
Quách Ngọc vừa đi, khoé miệng vừa cong lên. Tuyết Lâm kéo áo Quách Ngọc, nhỏ giọng nói.
- Tiểu thư! Nô tỳ cảm giác có ai đó đang theo dõi chúng ta.
- Mặc kệ hắn.
Nói rồi Quách Ngọc liếc mắt nhìn sang Minh Tước. Nàng nhoẻn miệng cười.
- Lúc nãy ta không thấy Thiên Thiên, ghé gặp muội ấy một chút đi.
Ba người nhanh chân rẽ phải, đi về hướng Tĩnh Thục cung. Trong góc tối, tên ám vệ cau mày, nhanh chân đi theo.
Quách Ngọc nhanh chóng vào tìm Mộc Thiên Thiên. Tên ám vệ kiên nhẫn chờ, khoảng một khắc, hắn thấy ba người bọn họ trở ra.
Tuyết Lâm lớn tiếng nói.
- Ây da, Thiên Thiên công chúa cũng thật đáng thương.
Liếc nhìn lại Tĩnh Thục cung, hắn không bận tâm Mộc Thiên Thiên có vấn đề gì. Nhiệm vụ của hắn là canh chừng Quách Ngọc, những việc râu ria khác, hắn không cần để mắt tới.
Nhanh chân chạy theo, hắn không biết phía sau, cửa cung chậm chạp mở.
...
Phía sau Toái Ngọc cung, có một rừng mai lớn. Mùa xuân là mùa mà những cánh mai nở rộ và lấn át vẻ đẹp của bao loài hoa khác.
Một nữ nhân đứng lặng im, mặt hướng ra bóng tối. Những cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua làn tóc đen. Chiếc trâm vàng đung đưa, tạo âm thanh leng keng, leng keng.
- Chiêu Ngân!
Một nam nhân mặc trường bào màu nâu đậm, dịu dàng ôm từ phía sau, nhẹ giọng gọi.
- Đến rồi à? Tìm ta có chuyện gì?
Thục phi Yên Chiêu Ngân lạnh giọng hỏi, khiến Viên Hiên Nhiên có chút khó chịu. Ông cau mày, giọng hơi trầm.
- Nàng không vui?
- Quốc cữu đại nhân. Chúng ta có gì thì nhanh chóng giải quyết, chẳng lẽ ngài muốn mọi chuyện bại lộ?
Nói rồi, Yên Chiêu Ngân vung tay ông ta ra, bước về phía trước. Chỉnh trang lại y phục, bà xoay người, nở một nụ cười xa cách.
- Ta không thể ra ngoài quá lâu. Phiền đại nhân mau nói.
Viên Hiên Nhiên híp hai mắt, cười thành tiếng. Ông đến gần một cây mai to, đưa tay bẻ gãy cành mai.
- Chuyện lần trước ta yêu cầu, nàng đã suy nghĩ thế nào rồi?
- Ông có nghĩ yêu cầu đó rất quá đáng hay không?
Viên Hiên Nhiên vẫn cười ha hả, ánh mắt trở nên dữ tợn.
- Vì con trai của chúng ta, không có gì là quá đáng cả.
- Ông! Ta nói cho ông biết, không ai có quyền động đến Huyền nhi của ta.
- Bấy lâu nàng có quan tâm hắn sao? Tại sao bây giờ lại ra dáng vẻ từ mẫu?
Viên Hiên Nhiên nắm chặt cổ tay Yên Chiêu Ngân. Giọng ông khàn khàn, chậm rãi len lỏi vào tai bà.
- Ta nói cho nàng biết. Hơn hai mươi năm qua nàng đã đứng cùng thuyền với ta, tiếp tay cho ta. Hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ. Nàng không có quyền lựa chọn. Đây là hạt đỉnh hồng, tự mà lo liệu. Nếu nàng vẫn còn ngoan cố. Ta tin chắc, hôm sau nàng sẽ nhận được tin báo từ Đông Bắc.
Viên Hiên Nhiên nhét lọ thuốc vào tay bà, môi lạnh khẽ hôn nhẹ lên cổ Yên Chiêu Ngân, sau đó cười ha hả bước đi.
Nắm chặt lọ thuốc trong tay, Yên Chiêu Ngân xoay người nhìn theo bóng lưng ông ta, lạnh giọng nói.
- Ông tuyệt tình như vậy?
Viên Hiên Nhiên dừng lại bước chân, không xoay người nhưng âm thanh xa cách vọng vào tai bà.
- Một ngày con chúng ta lên ngôi, đến lúc đó nàng sẽ không trách ta tuyệt tình. Liệu mà làm việc, một bước sai ngàn bước sai!
Nói rồi, ông thẳng bước về phía trước.
Yên Chiêu Ngân thở hồng hộc, bất ngờ nghe tiếng bước chân phía sau, khiến bà giật mình quay đầu.
- Ai?
Nhìn thấy nữ nhân trước mắt, Yên Chiêu Ngân trợn tròn mắt.
- Thiên Thiên công chúa được hoàng thượng cưng chiều đến hư rồi! Đây không phải nơi ngươi có thể đến.
Yên Chiêu Ngân mất đi vẻ hiền thục thường ngày, mất đi vẻ đau khổ tuyệt vọng vừa rồi, thay vào đó, bà phát ra một loại lãnh khí.
Biết được bí mật của bà, không ai được sống tiếp.
- Hoa mai đẹp như vậy, Thục phi cũng quá hẹp hòi, bổn công chúa chỉ ngắm hoa một chút thôi.
Yên Chiêu Ngân híp mắt, tròng mắt co lại.
- Ngươi không phải Mộc Thiên Thiên!
... Fb: Tieu Anh Anh
Yến hội vẫn tưng bừng, không lâu sau đó Yên Chiêu Ngân trở lại với y phục múa.
Hoàng thượng vui vẻ, cười híp mắt. Cả đại điện đều trầm trồ khen ngợi khả năng vũ đạo của Thục phi nương nương.
Trần Kiều Như ngồi trên ghế, uống ngụm rượu, liếc nhìn Quách Ngọc đang ung dung ngồi xuống hàng ghế đầu.
- Thế nào?
- Nương nương. Người của chúng ta luôn quan sát nàng ta. Từ lúc rời khỏi Thái Minh điện, nàng ta đến Tĩnh Thục cung, một khắc sau trở ra và đến Mộ Hoàn cung, sau đó thì trở lại Thái Minh điện.
Trần Kiều Như phất tay, bảo nha hoàn lui ra.
Sau vũ khúc "Thiên Nga", Yên Chiêu Ngân trở lại ngồi bên cạnh hoàng thượng. Quách Ngọc nhìn bà, khẽ mỉm cười. Nàng đứng lên, cầm ly rượu trong tay, dịu dàng nói.
- Phụ hoàng, tiết mục vừa rồi của Thục phi nương nương đúng là rất xuất sắc. Nguyên Ngọc xin được kính phụ hoàng và nương nương một ly.
Thục phi nhếch môi cười, bà nhẹ giọng nói.
- Làm sao dám phiền công chúa đứng lên kính rượu.
Nói thì nói thế nhưng bà vẫn cầm ly rượu trong tay uống một ngụm. Quách Ngọc hài lòng cười, sau đó quay về chỗ ngồi.
Thục phi liếc mắt nhìn theo từng bước chân của nàng, dịu giọng nói với hoàng thượng.
- Hoàng thượng, người xem, Huyền nhi đúng là không biết phép tắc, mãi vẫn chưa chịu đến đây với thần thiếp.
Hoàng thượng cười ha hả, vỗ cánh tay bà.
- Nàng, đúng là trẻ con. Thấy Nguyên Ngọc kính rượu rồi cố tình muốn thêm? Huyền nhi là nam nhân, hắn không thể hiện tình cảm ra bên ngoài.
- Phụ hoàng nói không sai, Nguyên Ngọc thấy thất ca cần phải có thêm một vị chính phi, chí ít có thể thay huynh ấy chăm sóc nương nương những lúc như thế này.
Mộc Lịch nghe vậy liền chen miệng.
- Phải đó. Nói ra Nguyên Ngọc rất quan tâm đến thất đệ. Hay muội tìm cho đệ ấy một chính phi đi.
- E rằng thất ca không chịu tân nương mà mộng người khác thì sao.
Trần Kiều Như che miệng cười, nàng không bỏ qua bất kì cơ hội nào công kích Quách Ngọc.
- Nghe bát tẩu nói vậy, chẳng lẽ tẩu biết người trong mộng của thất ca?
Trần Kiều Như cười, không nói. Nàng ta phe phẩy chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau khoé môi.
Mộc Huyền híp mắt, hắn nhìn bọn người Mộc Lịch ăn nói hàm hồ mà cảm thấy điên tiết. Nếu, Ngọc nhi biết hắn thích nàng rồi xa lánh hắn thì sao? Nhưng, làm sao bọn họ biết? Chẳng lẽ hắn biểu hiện quá rõ ràng? Hoặc lẽ hắn đã quá đa nghi!
- Phụ hoàng, con vẫn còn chưa muốn cưới chính phi.
- Con phải nhanh chóng tìm chính phi đi thôi.
Quách Ngọc nhếch mép cười, nàng muốn xem, liệu Yên Chiêu Ngân sẽ làm gì tiếp theo.
Yên Chiêu Ngân nghe mọi người bàn tán về hôn sự của Mộc Huyền thì có chút không vui. Bà nheo mày, giọng có chút mỉa mai.
- Nguyên Ngọc công chúa có chút lo chuyện không đâu. Chuyện gì không phải của mình thì xin đừng xen vào, được chứ?
Nụ cười trên môi Quách Ngọc yếu dần rồi tắt hẳn, đôi mắt to tròn liếc nhìn nữ nhân ăn mặc lộng lẫy trên kia.
- Là Nguyên Ngọc nhiều chuyện rồi.
Nói rồi nàng không vui quay mặt sang hướng khác tự mình uống một chung rượu.
Hoàng Thượng không vui, nhíu mày nhìn Yên Chiêu Ngân.
- Nàng đau họng thì đừng nói quá nhiều.
Yên Chiêu Ngân cúi đầu, không tiếp tục công kích Quách Ngọc.
Đột nhiên hai mắt bà đỏ lên, lồng ngực căn, phập phồng theo nhịp thở nhanh. Yên Chiêu Ngân tay ôm ngực, tay chống mặt bàn. Hoàng Thượng bên cạnh cũng bắt đầu để ý đến hành động của bà.
- Nàng sao vậy?
Yên Chiêu Ngân không kịp trả lời hoàng thượng, bà quỵ xuống sàn. Hoàng thượng nheo mày, lớn tiếng gọi.
- Thái ý, thái y.
Mọi người có chút hoảng sợ hướng mắt về phía trước. Ca múa toàn bộ dừng lại, mọi người đều nhốn nháo cả lên.
"Thục phi bị làm sao vậy?"
Chưa bao lâu, bên phía cánh trái Thái Minh điện, Mộc Huyền cũng bắt đầu có biểu hiện giống Yên Chiêu Ngân, hắn ôm ngực, môi bắt đầu chuyển đen, hơi thở gấp gáp.
- Hoàng thượng, hoàng thượng, thất hoàng tử... ngài ấy...
Mọi người cảm thấy hoang mang vô cùng, vì sao cả Thục phi và Thất hoàng tử đều như vậy.
Thái y nhanh chóng giúp hai người bọn họ kiểm tra, nhưng cũng chỉ biết vò đầu bức tóc.
Yên Chiêu Ngân nhăn mặt, vẻ mặt đau đớn khiến bà trở nên hung tợn. Bà nghiến răng, khó khăn nói từng chữ.
- Quách Ngọc, có phải ngươi, ngươi cố ý hại mẹ con bổn cung?
Mộc Huyền đưa đôi mắt đỏ au của mình nhìn Quách Ngọc, trong ánh mắt hắn chứa nhiều sự lo lắng hơn là thống hận, oán trách.
Thay vì suy nghĩ nàng có hại hắn không, hắn lại suy nghĩ liệu hắn có còn sống, liệu hắn có còn được nhìn nàng hay không?
Mọi người hướng mắt nhìn về phía Quách Ngọc, chỉ thấy nàng thản nhiên ngồi đó, im lặng, không phản bác cũng chẳng giải thích.
Mộc Lịch lúc này đứng ra, cất giọng, có chút gì đó nghẹn ngào trong giọng nói của hắn.
- Thái y, các ngươi không tìm được nguyên nhân vì sao bọn họ bị thế?
- Xin hoàng thượng cho thần thêm thời gian...
- Vô dụng.
Mộc Nghiêm hét lớn, ông thở hồng hộc nhìn Yên Chiêu Ngân và Mộc Huyền đau đớn.
Lúc này, Trần Kiều Như lại một lần nữa lên tiếng.
- Đại Mộc này, ai đủ khả năng khiến cả thái y giỏi như Trần thái y phải chịu thua, ai đủ khả năng tạo ra những loại độc chưa bao giờ xuất hiện trước đây...
Lời nói lấp lửng của nàng khiến mọi người đều đổ dồn sự nghi ngờ về phía Quách Ngọc, ấy vậy nàng vẫn thản nhiên nhâm nhi rượu nóng.
Hoàng thượng híp mắt, ông không tin việc này do Quách Ngọc làm. Nàng rất thản nhiên, không hề có chút sợ hãi. Thậm chí, Mộc Huyền lúc này đang là vũ khí của nàng, giết Mộc Huyền chẳng khác gì tự tay ném đi thứ vũ khí hữu dụng?
Viên Hiên Nhiên âm thầm vui mừng, ông còn tưởng Yên Chiêu Ngân cứng đầu thế nào, hoá ra cũng chỉ mạnh miệng. Chỉ có điều, theo kế hoạch, lẽ ra chỉ có Mộc Huyền trúng độc, vậy tại sao ngay cả bà ta cũng trúng độc?
Mặc kệ lý do vì sao bà ta làm vậy, chỉ cần giết được Mộc Huyền, vu tội cho Quách Ngọc là được.
Ông liếc mắt nhìn Hoà Cẩm, nhận được nhắc nhở, Hoà Cẩm lập tức lên tiếng.
- Công chúa, người có gì muốn nói không?
- Nguyên Ngọc không làm gì, vậy thì có gì để nói.
Giọng nam nhân trầm ấm vang lên, Mộ Dung Hàn ngồi trên ghế, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ngày thường. Hôm nay hắn đại diện phủ Quốc Công đến chúc thọ Thục phi. Ngày thường có các vị đại ca nên hắn cũng không cần phải quá để tâm đến mọi chuyện xung quanh, nhưng hôm nay lại khác, hắn có nhiệm vụ bảo vệ muội muội của hắn.
Hoà Cẩm liếc mắt nhìn Mộ Dung Hàn. Trước tình thế cấp bách như vậy mà hắn vẫn ung dung ngồi phe phẩy quạt. Ông híp mắt, giọng nói có chút chế giễu.
- Tứ công tử bênh vực công chúa cũng dễ hiểu, chỉ là chúng ta cần bằng chứng.
- Bằng chứng? Ta nghĩ các ngươi mới là người cần đưa ra bằng chứng. Có lẽ Hoà đại nhân cũng biết, không chỉ hoàng thượng thái hậu thánh minh, cả phủ quốc công, phủ thừa tướng đều một lòng trung thành. Ngay cả... phu quân tương lai của Nguyên Ngọc cũng là người hiếu thảo. Thử hỏi, mọi người vu oan cho Nguyên Ngọc, bọn họ sẽ cảm thấy đau lòng thế nào đây...
Viên Hiên Nhiên thở hồng hộc, nắm chặt hai tay giấu sau ống tay áo dài.
"Lại đem Nguyên Thiên Hữu ra để uy hiếp bọn ta?"
Mộ Dung Hàn nhếch mép cười. Hắn không giỏi võ bằng các vị đại ca, cũng không có chức quan trong người. Thứ hắn có là kinh nghiệm kinh thương, bên cạnh đó, khả năng đấu võ mồm thì không phải ai cũng địch lại.
Lúc này, đột nhiên có một cung nữ chạy nhanh ra, khóc lóc om sòm.
- Hoàng thượng minh giám, hoàng thượng minh giám. Là công chúa, là công chúa muốn lấy mạng Thục phi nương nương và thất hoàng tử!
Hoàng thượng nhíu đôi mày kiếm, tức giận nói.
- Ngươi là ai?
Ả cung nữ khúm núm, cúi đầu quỳ hẹn mọn.
- Nô tỳ, nô tỳ là người của Toái Ngọc cung.
Hoàng thượng xoay người nhìn Yên Chiêu Ngân, chỉ thấy gương mặt bà tái nhợt, nhưng không có ý phản bác.
Hoàng thượng híp mắt, lạnh lùng hỏi.
- Ăn nói hàm hồ! Vu khống cho công chúa là tội chết, người đâu, lôi ả ta ra ngoài. Chém!
Cung nữ kia khóc gào, vũng vẫy khỏi tay bọn thị vệ.
- Hoàng thượng, nô tỳ có bằng chứng, nô tỳ có bằng chứng.
- Phụ hoàng...
Mộc Lịch bước ra, hắn muốn ngăn cản hoàng thượng nhưng đã thấy ông liếc mắt nhìn hắn. Hoàng thượng âm thầm lắc đầu.
"Lịch nhi, vì sao con luôn cố chấp như vậy?"
Hoàng thượng đưa tay lên, bọn thị vệ lập tức dừng tay lại.
- Nói! Nếu có nửa lời gian dối, trẫm sẽ tru di cửu tộc ngươi!
- Khởi bẩm hoàng thượng. Nô tỳ là cung nữ của Toái Ngọc cung. Hôm nay, nô tỳ chịu trách nhiệm canh cửa cho nương nương. Lúc nương nương thay y phục thì công chúa một mực xông vào. Nô tỳ muốn can ngăn nhưng không được. Nương nương không muốn ồn ào nên để công chúa vào, nô tỳ thân phận thấp kém nên chỉ đứng bên ngoài, nào ngờ vẫn nghe tiếng mắng của công chúa. Công chúa nói Thục phi đã làm hư chuyện của công chúa, còn nói, nếu nương nương không ngoan ngoãn nghe lời nàng thì nàng sẽ tiễn nương nương và thất hoàng tử một đoạn. Một thoáng sau thì thấy công chúa bước ra. Nương nương cũng nhanh chân trở lại Thái Minh điện. Lúc đó, nô tỳ thấy nét mặt của nương nương có chút xanh xao nên muốn lấy chút gì đó cho nương nương uống. Nào ngờ lúc ghé qua ngự thiện phòng lại thấy nha hoàn bên cạnh công chúa đang lén lút bỏ thứ gì đó vào rượu trong khi công chúa đang vờ nói chuyện với cung nhân. Nô tỳ muốn hét lên nhưng đã bị ai đó đánh ngất xỉu, mãi bây giờ mới tỉnh.
- Có chuyện đó? Nguyên Ngọc, muội thật to gan.
Hoàng thượng chưa kịp lên tiếng thì Mộc Lịch đã to giọng hỏi. Mọi người âm thầm lắc đầu. Công chúa không mang dòng máu chính tông nên làm ra điều xấu xa như vậy cũng không phải chuyện lạ.
Viên Hiên Nhiên trầm giọng hỏi.
- Tứ công tử, chuyện đã đến mức này, vậy theo ngươi công chúa có nên giải thích hay không?
Mộ Dung Hàn nhếch mép cười.
- Chỉ bằng một câu nói của ả cung nữ thấp kém thì đã khiến quốc cữu đại nhân tin tưởng đến vậy?
Gương mặt Viên Hiên Nhiên không thể hiện cảm xúc vui buồn, ông chỉ lạnh lùng đáp lời.
- Chỉ cần một người đứng ra chỉ tội, cũng được coi là bằng chứng. Nếu công chúa muốn thoát tội thì phải đưa ra được chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch.
- Vừa rồi, chẳng phải lúc Thục phi rời khỏi điện thì Nguyên Ngọc cũng rời theo hay sao?
Trần Kiều Như lựa chọn thời cơ, thêm vào vài câu chết người.
------
Tác giả
Chẳng qua mị muốn xem có bao nhiêu cú đêm thức hóng truyện thôi haha:))))
Haizzz thật ra là mị bị mất ngủ nha~~~~~ khổ lắm!!!
--- bật mí thêm chút rồi, ai đoán ra mối quan hệ của Mộc Huyền với Mộc Lịch là gì chưa nè:)))))