Bóng hình của mẫu phi luôn ẩn hiện, Kim Thương cảm giác được mẫu phi đang ở rất gần, lo lắng cho mình nhưng mở mắt ra lại là một mảng đen tối trước mắt, xung quanh chỉ còn nghe tiếng nước róc rác xa xa.
Biên cương phía tây - Bắc Định quốcSau khi rút quân vào rừng sâu, Kim Thiên Nam hạ lệnh cho binh lính chuẩn bị lại vũ khí và lương thực. Những cơn mưa của rừng khiến cho các binh lính càng dệu dã, áo giáp cũng thấm ướt khó chịu bao lấy cơ thể.
Thành trì đã mất, binh sĩ mệt mỏi, một cảnh tượng hoang tàn mở ra trước mắt, Kim Thiên Nam nhìn quân lính và bắt đầu lo lắng “Viện binh sao còn chưa tới?” Viện binh của triều đình chắc chắn phải tới rồi mới đúng.
“Vương gia, mạt tướng đoán viện binh triều đình chắc chắn sẽ không tới đâu.” Trần tướng quân thở dài. Triều đình còn đang lo chuyện lập thái tử, một thành trì biên giới cũng không đáng gì, lần nào hai nước cũng giành co qua lại.
Mong chờ viện binh từ triều đình cũng không phải là cách.
Kim Thiên Nam cười nhạt “Phụ hoàng đã quên bản vương thật rồi. Đêm nay quân Đại Triều chắn chắn sẽ tập kích, nếu không có viện binh, chúng ta chỉ còn cách dựa vào ý trời thôi.”
“Vương gia… ý trời?” Trần tướng quân đã nhiều năm sống tại biên cương chỉ quen đánh trận và nghe theo lệnh của Vũ thượng tướng quân nên Trần tướng quân cũng không hiểu được cách nói vòng vo.
“Bản vương đã thoát chết bao nhiêu lần, sống được đến ngày hôm nay đó cũng là ý trời ủng hộ. Bản vương tin ông trời có mắt sẽ ngừng cơn mưa này, quân ta có thể dễ dàng phản công, giành lại thành Đan Quan.” Kim Thiên Nam hiểu rằng nếu lần này phán đoán của mình sai sẽ dẫn đến toàn bộ binh lính trong thành đều bị diệt vong.
Kim Thiên Nam cho người xâm nhập vào doanh trại của quân Đại Triều và đốt kho lương làm tinh thần của địch hoảng hốt, sau đó dùng danh nghĩa của Vũ thượng tướng quân liều mình chiến đấu. Đêm ấy bên bờ sông, doanh trại quân Đại Triều chỉ thấy một màu lửa cháy sáng. Tổn thất của cuộc chiến này quá lớn, hầu như đại quân của Kim Thiên Nam đã tử trận nhưng cuối cùng đã tiêu diệt được doanh trại chính của địch.
Hai ngày sau, viện quân của triều đình từ Hoà châu được điều động tới, Kim Thiên Nam cho lệnh công thành Đan Quan. Sau đó, bốn thành trì của Bắc Định quốc nhanh chóng đã được giành lại một cách nhanh chóng. Quân Đại triều chống cự cho có rồi nhanh chóng rút về nước. Kim Thiên Hải nhận ra rằng Đại Triều chỉ có ý uy hiếp Bắc Định quốc để ép hoàng đế phải cống nạp chứ không có ý đánh chiếm Bắc Định quốc bởi Đại Uông Khuất chưa từng trực tiếp xông trận mà chỉ đứng từ phía xa chỉ huy, thanh đại đao sau lưng còn chưa dính máu bất cứ ai.
“Mẫu phi, người thấy không, nhi thần đã thắng trận, nhi thần đã làm được rồi.” Mẫu phi người hãy đợi nhi thần trở về đòi lại công bằng cho người.
Kim Thiên Nam vẫn luôn thắc mắc tại sao quân triều đình vẫn tới đây? Cũng vì câu hỏi này mà suy nghĩa nhiều ngày. Vũ thượng tướng quân đã cầu xin hoàng thượng mang quân cứu viện từ Hoà châu tới?
Chùa Phúc Lương - An châu - Bắc Định quốcChùa Phúc Lương thuộc An châu năm trên núi cao tách biệt với thế tục. Nơi này cảnh sắc như chốn bồng lai chỉ tiếc quá vắng vẻ, ít có người lui tới. Chùa Phúc Lương chỉ có một vị trụ trì và ba mươi vị sư tu hành, không gian yên bình chỉ còn nghe thấy tiếng chuông chùa vẳng ra xa vọng đến ngọn núi bên cạnh.
Phía sau những ngôi điện thờ phật là khoảng sân rộng, bên trái là một gian phòng lớn thanh tịnh. Mùi hương liệu thoang thoảng trong khống khí làm người ta cảm thấy dễ chịu và khoan khoái.
Một nữ tử mặc bộ y phục màu vàng đang ngồi chải tóc trước gương, Kim Vãng Tích có vẻ đẹp đơn thuần, ánh mắt ẩn chứa sự thông minh mạnh mẽ nhưng không hiểu sao những lúc đôi mắt ấy trầm tư suy nghĩ một điều gì đó nó lại có nét u buồn. Buông cây trâm ngọc trên tay xuống bàn, Kim Vãng Tích cũng không muốn trang điểm nữa.
Một nô tỳ nhẹ nhàng mở cửa phòng bước vào “Công chúa, hoàng thượng triệu người hồi cung. Cuối cùng thì công chúa và nô tỳ cũng quay về hoàng cung được rồi. Ở chùa Phúc Lương vắng vẻ không nhộp nhịp như trong cung, nô tỳ thấy không quen.”
Ánh mắt của Kim Vãng Tích đột nhiên vui vẻ hơn “Bản công chúa mong ngày này rất lâu rồi, cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Mai nhi, mau chuẩn bị đi. Chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”
“Công chúa, trời cũng sắp tối, hay là sáng mai chúng ta mới xuất phát? Ban đêm đi đường xa nguy hiểm lắm.”
“Mai nhi, bản công chúa muốn xuất phát ngay bây giờ. Nếu không nhanh chóng hồi cung sẽ không kịp. Chúng ta có nhiều thị vệ cùng hồi cung, sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì đâu.” Từng ngày ở chùa Phúc Lương khiến lòng của thiếu nữ không được yên, nơi này thực chất là một chiếc lồng giam giữ con người.
“Dạ, công chúa.” Mai nhi nhanh nhẹn lui ra và đóng cửa phòng lại.
Nữ tử mặc hoàng y trầm tĩnh thong thả cài chiếc trâm ngọc lên mái tóc. Mái tóc được búi gọn lên trên một ít, phần còn lại thả đến ngang hông, trên mái tóc cài duy nhất chiếc trâm ngọc thạch trắng tuy đơn giản nhưng không dấu được nét đẹp của mỹ nhân.
Hoàng cung? Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh, Thiệu Văn ca ca, Tích nhi sắp về với mọi người rồi.
Nữ tử mặc bộ y phục màu vàng kia chính là bát công chúa của Thành Nguyên hoàng hậu và Khâm Định hoàng đế, Thiên Tư công chúa Kim Vãng Tích. Kim Vãng Tích từ nhỏ sống trong hoàng cung nhưng hoàng đế nghe theo lời một vị đạo sĩ nên đã đưa Kim Vãng Tích nên chùa Phúc Lương. Không ai biết lý do là gì nhưng Thành nguyên hoàng hậu lại tán thành việc này. Vì vậy, suốt 5 năm nay, Kim Vãng Tích phải ở lại chùa Phúc Lương, mọi tin tức đều trao đổi qua thư từ. Bây giờ cũng là Kim Vãng Tích đã đủ 16 tuổi, hoàng thượng liền triệu hồi về cung.
Nhưng chuyến hành trình xa xôi từ An châu về tới Lăng Vân kinh không hề dễ dàng như Kim Vãng Tích nghĩ.
Từ biệt trụ trì chùa Phúc Lương, Kim Vãng Tích cùng vài thị vệ xuống núi, ngồi trên xe ngựa, chẳng hiểu sao trong lòng có chút thấp thỏng không yên.
Năm năm rồi, hoàng cung đã thay đổi ra sao? Nơi đó còn đợi chờ mình quay về ư?