“Không thể được. Trong xe ngựa của hoàng hậu có khi nào là Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu? Để nhi thần giúp hoàng thượng giải toả mối nghi ngờ.” Kim Thiên Từ được một thủ hạ báo cáo gì đó, đi thẳng đến chiếc xe ngựa, Thành Nguyên hoàng hậu cản lại “To gan. Xe ngựa của bản cung không đến lượt Khang vương lục soát.”
“Cũng không cần hoàng hậu lo lắng. Người đâu, mau giải phạm nhân lên đây.” Kim Thiên Từ ra hiệu, bọn thủ hạ lúc trước không thấy mặt bây giờ liền xuất hiện dẫn theo hai người.
Thành Nguyên hoàng hậu và Đinh tướng quân nhìn nhau, bọn họ đã thả Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu ra, sau đó dùng xe ngựa để thu hút sự chú ý của kẻ khác nào ngờ không qua mắt được đám thủ hạ của Kim Thiên Từ.
“Đại tỷ, cứu đệ, đệ không muốn chết. Đại tỷ…” Lâm quốc cữu gào lên ngược lại Lâm quốc trượng không muốn liên luỵ đến con gái nên nói “Xin hoàng thượng xử chết lão thần ngay tại đây.” Thành Nguyên hoàng hậu là hy vọng cuối cùng của Lâm gia, chỉ cần ngôi vị mẫu nghi thiên hạ giữ vững, mai sau Kim Thiên Phúc hoặc Kim Thiên Bảo hoàn toàn có cơ hội trở thành hoàng đế.
“Trẫm ghét nhất chính là kẻ lừa dối trẫm.” Khâm Định hoàng đế xuống ngựa, rút kiếm ra đi tới gần xe ngựa, Thành Nguyên hoàng hậu nhìn cây kiếm trong tay hoàng đế, ngắm mắt lại nhưng thanh kiếm ấy không chém vào người của hoàng hậu mà đâm vào bụng của tên thái giám kia, khi kiếm được rút ra tên thái giám ngã lăn xuống đất.
Thành Nguyên hoàng hậu kinh sợ nhìn những giọt máu bắn lên trên mặt mình và hoàng đế “Hoàng thượng…hoàng thượng, thần thiếp…”
Nhân chứng duy nhất đã bị diệt khẩu, Kim Thiên Từ không lường trước được việc này, lạnh lùng cười “Nhi thần bất kính với hoàng hậu, xin phụ hoàng trách phạt.”
“Không phải lỗi của con. Người đâu, mau giải tội nhân vào đại lao Hình bộ, canh trừng kỹ càng. Tội nhân trốn thoát là lỗi của Hình bộ, cho truyền thượng thư bộ Hình vào cung.” Khâm Định hoàng đế tức giận nói với Đinh tướng quân.
Thành Nguyên hoàng hậu nhìn phụ thân và đệ đệ bị giải đi, cơ thể gục xuống đất “Thần thiếp cầu xin hoàng thượng hãy tha tội cho phụ thân thiếp, phụ thân thiếp tuổi đã cao, chẳng sống được bao lâu, đệ đệ chỉ trót làm sai, toàn bộ ngân lượng nó tham ô, thần thiếp sẽ trả lại cho triều đình, bắt nó dỡ bỏ các công trình trong phủ. Huyết mạch Lâm gia chỉ còn mỗi mình nó. Thần thiếp cầu xin hoàng thượng.”
“Hoang đường. Lời này là hoàng hậu của Bắc Định nói ra sao?” Khâm Định hoàng đế tức giận nói. Như Phong, nàng không hiểu trẫm đang cố tách nàng ra khỏi chuyện này hay sao?
Kim Vãng Tích và Kim Thiên Phúc nhảy xuốn ngựa, nhìn sang Kim Thiên Từ, đối diện với ánh mắt của Khâm Định hoàng đế vội quỳ xuống.
“Phụ hoàng hãy tha tội cho mẫu hậu, mẫu hậu thương tâm nói những lời khống đúng khiến phụ hoàng tức giận. Nhi thần không làm tròn trách nhiệm một người con, nguyện chịu phạt chung với mẫu hậu.” Kim Vãng Tích ôm Thành Nguyên hoàng hậu.
Kim Thiên Phúc cũng thỉnh cầu “Phụ hoàng, nhi thần nhận được tin mẫu hậu xuất cung nên tới đây. Bây giờ, nhi thần xin được đưa mẫu hậu trở về Phượng cung nghỉ ngơi.”
Khâm Định hoàng đế quay lại nhìn hoàng hậu “Hoàng hậu hãy hồi cung. Hoàng hậu bây giờ còn giống bậc mẫu nghi thiên hạ hay không? Ở trong Phượng cung một năm tự suy xét bản thân, chưa nhận ra sai ở đâu thì đừng tới gặp trẫm.” Hoàng đế cưỡi ngựa rời đi.
Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa đến gần Thành Nguyên hoàng hậu an ủi “Hoàng hậu nên hồi cung.” Đinh tướng quân nói xong nhìn sang Kim Vãng Tích “Công chúa cùng hoàng hậu hồi cung, trong thời gian này dù hoàng thượng quyết định xử tội Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu ra sao, hoàng hậu cũng không thể ra mặt. Hôm nay hoàng thượng còn bảo vệ được hoàng hậu nhưng không dám đảm bảo sau này. Tân đế kế vị, ngai hậu vững chức mới là điều quan trọng.” Đinh tướng quân thật sự muốn ở lại an ủi Thành Nguyên hoàng hậu nhưng thân phận không thích hợp nên dứt khoát cưỡi ngựa rời đi.
“Mẫu hậu, chúng ta trở về thôi.”
“Từ ngày bản cung bước lên hậu vị, bản cung đã không là Lâm Như Phong nữa, từng bước đi, từng hành động đều phải phân định hơn thua, bản cung thật sự mệt mỏi.” Thành Nguyên hoàng hậu như muốn gục ngã, bàn tay của nữ nhân trước đây chỉ biết thêu thùa nay đã dính đầy máu, cai quản lục cung, mẫu nghi thiên hạ nhưng tính mạng của người thân cũng không thể bảo vệ.
“Mẫu hậu làm như vậy chính là đẩy chính mình đến con đường chết, khi quân phạm thượng.”
“Đó là ông ngoại con, cữu cữu của con, sao con có thể nói ra những lời đại nghịch như thế? Con tránh ra, bản cung không có đứa con như con. Bản cung mang họ Lâm, không thể trơ mắt đứng nhìn người của Lâm gia chết.”
“Mẫu hậu là người của Lâm gia nhưng nhi thần là người của Kim gia, hoàng tộc Kim gia tuyệt đối không thể vì tình riêng làm mù đôi mắt. Nhi thần có muốn che dấu tội ác của ông ngoại và cữu cữu cũng không thể được.”
Thành Nguyên hoàng hậu đau đớn khi nghe lời của Kim Vãng Tích “Bản cung hối hận khi đã sinh ra con.”
Thuỵ Miên và Hương Ly lúc này mới tới trên người bị thương rất nặng. Kim Thiên Từ cho người đuổi theo, bọn họ suýt mất mạng nhưng nếu rơi vào tay của Kim Thiên Từ chắc chắn hoàng hậu sẽ không tránh được liên quan nên bọn họ đành phải rút lui.
Thành Nguyên hoàng hậu được Thuỵ Miên và Hương Ly dìu vào xe ngựa trở về cung.
Kim Vãng Tích được Kim Thiên Phúc an ủi “Tích nhi, mẫu hậu quá đau buồn nên mới nói những lời đó với hoàng muội. Hoàng muội đừng để trong lòng.”
Lần trước Kim Thiên Phúc có tới Tư Phong nói rằng mẫu hậu lợi dụng mình, mọi chuyện là sao? “Tứ hoàng huynh, mẫu hậu lợi dụng muội thật sao?”
Kim Thiên Phúc bế Kim Vãng Tích lên tay, vừa đi vừa nói “Năm xưa mẫu hậu giết chết hoàng tử Kim Thiên Luân, sau đó hại Nhất Huy hoàng hậu qua đời, bị phụ hoàng đã lạnh nhạt, để phụ hoàng sủng ái trở lại, mẫu hậu biết bản thân mình đã có long thai nhưng vẫn đứng dưới mưa khiến cơ thể suy kiệt đổ bệnh. Hơn một năm phụ hoàng không tới Phượng cung, mẫu hậu gửi thư giả triệu kiến hoàng muội về, vì phụ hoàng thương hoàng muội nên sẽ để tâm đến Phượng cung.”
Thì ra không phải phụ hoàng triệu kiến mình về cung, thảo nào khi tới Tiền Minh điện, phụ hoàng lại bất ngờ, còn hỏi mình “Con về cũng tốt.”
Kim Thiên Phúc cảm thấy mình và hoàng muội chỉ như quân cờ trong tay mẫu hậu, đối với hoàng muội ít nhất cũng có tình cảm, còn mình không còn giá trị lợi dụng từ lâu.
Kim Thiên Từ cho người áp giải tội nhân trở về đại lao, hôm nay định tung một mẻ cá bắt sống hoàng hậu cuối cùng hoàng đế lại xuất hiện khiến tất cả kế hoạch bị đổ vỡ. Lâm gia các người thật cao số vẫn còn hy vọng lên ngôi hoàng đế? Bản vương nhất định nhổ cỏ tận gốc khiến hoàng hậu phải đau đớn tới chết.
Hoàng đế cấm túc Thành Nguyên hoàng hậu một năm cho đến bao giờ chịu nhận sai tất nhiên hoàng hậu không nhận sai.
Sau khi bộ Hình và Đại Lý Tự cùng thẩm vấn liên tiếp 5 ngày, Khâm Định hoàng đế ban chỉ cắt chức tước đã phong cho Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu, chém đầu ở cổng Đông môn. Thành Nguyên hoàng hậu như chết đứng khi nghe thấy Thuỵ Miên nói.
Hoàng tử Kim Thiên Bảo đến Đông môn nhìn thấy ông nội và cữu cữu bị chém đầu vô cùng hoảng sợ về tới cung thì ốm liền hai ngày, thái y tới liền phát hiện ra hoàng tử đã trúng một loại độc kỳ lạ có xuất xứ từ Tây Vệ quốc, Ngô thái y Ngô Từ Nhiễm cũng lắc đầu tạm thời dùng thảo dược giúp duy trì tính mạng. Kim Vãng Tích và Kim Thiên Phúc tới tẩm điện của Kim Thiên Bảo.
Kim Vãng Tích bi thương nhìn tiểu hoàng đệ chỉ mới mười một tuổi đang chống chọi với độc tính. Ngô thái uy vừa đưa tới thuốc, Kim Vãng Tích ân cần giúp Kim Thiên Bảo uống thuốc, an ủi “Bảo Bảo chỉ ốm vài hôm, ngoan ngoãn nghe lời của hoàng tỷ sẽ nhanh chóng khoẻ lại.” Kim Vãng Tích không kìm được xúc động trong lòng. Tình cảm giữa Kim Vãng Tích và tiểu hoàng đệ này chỉ mới gắn kết lại không ngờ tiểu đệ hoàng đệ số mệnh khổ như vậy.
Kim Thiên Bảo chớp chớp mắt “Hoàng tỷ, đệ muốn đi gặp phụ hoàng, mẫu hậu, đệ không muốn tiếp tục ở đây. Có thật là đệ chỉ cần uống thuốc sẽ nhanh chóng khoẻ lại hay không?” Kim Thiên Bảo nhìn đôi mắt ngấn lệ của Kim Vãng Tích đã đoán được vài phần. Nếu chỉ là bênh tình đơn thuần, phụ hoàng không cần phái Ngô thái y tới đây, vì Kim Thiên Bảo biết Ngô thái y còn phải chăm sóc bệnh tình cho phụ hoàng.
“Bảo Bảo không tin hoàng tỷ? Đệ thích kẹo ngọt có đúng không? Hoàng tỷ đã nhờ hoàng huynh mua ở kinh thành giúp đệ.” Kim Vãng Tích buông bát thuốc cho cung nữ mang đi.
Kim Thiên Phúc đưa cho Kim Thiên Bảo một gói giấy, đó chính là kẹo ngọt Kim Thiên Bảo hay nhờ Kim Thiên Phúc mua hộ vì bản thân không có cơ hội xuất cung. Ăn một viên kẹo ngọt, Kim Thiên Bảo cười nhưng nước mắt lại chảy ra nhìn hai người, cậu bé thông minh đoán “Bảo Bảo sẽ ngoan. Hoàng huynh nhất định phải hứa đệ lớn lên sẽ cầu xin phụ hoàng mang sính lễ sang Đại Triều cầu thân với mỹ nhân tỷ tỷ. Hoàng huynh không được nuốt lời.”
“Nếu đệ cố gắng tĩnh dưỡng, hoàng huynh sẽ không nuốt lời.” Kim Thiên Phúc nho nhã xoa đầu Kim Thiên Bảo.
“Hoàng tỷ, hoàng huynh giúp đệ chăm sóc tốt cho mẫu hậu.” Kim Thiên Bảo vừa ăn kẹo vừa nói.
Kim Vãng Tích ôm tiểu hoàng đệ vào lòng, nghẹn ngào nói “Hoàng tỷ đồng ý với đệ. Bảo Bảo!”
Nhìn cảnh tưởng đó, Kim Thiên Phúc đứng lặng hồi lâu. Các cung nữ cũng lui hết ra bên ngoài. Trong tẩm điện không khí tĩnh lặng bao trùm. Kim Vãng Tích không thể rơi giọt nước mắt nào trước mặt Kim Thiên Bảo. Một đứa trẻ
Không ngờ chỉ trong một đêm, tiểu hoàng tử đã không qua khỏi, trong lúc đau đớn làm văng những viên kẹo ngọt xuống dưới đất.
Kim Vãng Tích xót xa ôm lấy tiểu hoàng đệ, nước mắt chảy xuống nhưng Kim Vãng Tích cố dấu Thành Nguyên hoàng hậu, sáng ngày mai Kim Thiên Phúc tới tẩm điện mới biết được sự tình. Cái chết của Kim Thiên Bảo vô cùng kỳ lạ, độc tính đó từ Tây Vệ quốc nhưng Kim Thiên Bảo chẳng rời khỏi cung làm sao trúng độc? Chỉ có thể do lần tới Đông môn, Kim Thiên Phúc cho người điều tra rất nhanh phát hiện thủ hạ của Kim Thiên Từ đã làm chuyện này nhưng không có bằng chứng bởi hắn đã bị giết. Hoàng đế đang rất tin tưởng Khang vương Kim Thiên Từ, trong triều thế lực lớn, Kim Thiên Phúc bí mật điều tra được cũng không thể tuỳ tiện tố cáo Kim Thiên Từ vì Kim Thiên Từ đã thẳng tay giết chết ba người thân. Tính mạng của bản thân chẳng quan trọng nhưng bên cạnh Kim Thiên Phúc lúc này còn có mẫu hậu, Kim Vãng Tích và tiểu hoàng muội ở nơi xa. Kim Thiên Phúc không thể khinh suất làm bất cứ điều gì.