Giữa màn đêm u tối, Kim Thiên Nam thủ thỉ như đang nói với mẫu phi của mình “Nhi thần sẽ không để mẫu thân chịu oan khuất. Nhi thần sẽ bắt những người hại mẫu thân phải chết, chết không có chỗ chôn. Bắt bọn chúng phải chịu những cay đắng người đã từng chịu.”
Kim Thiên Nam cứ đứng chôn chân tại Du Tịch cung cho đến nửa đêm khi cửa hậu cung đóng mới miễn cưỡng quay về. Không biết Triệu Tây vương phủ được hoàng đế ban cho rộng lớn ra sao, xa hoa ra sao nhưng nó cũng là chiếc lồng bằng vàng nhốt bước chân của Kim Thiên Nam mà thôi.
“Nhi thần sẽ thường xuyên đến đây với người, không để người cô đơn một mình. Nhi thần đã trưởng thành, tuyệt đối không để ai bắt nạt người.”
Kim Thiên Nam nói như một đứa trẻ, nỗi hận năm đó không có quyền lực, bị khinh rẻ không thể cứu được mẫu thân đã nhen nhóm trong lòng Kim Thiên Nam từ lúc Du Tịch cung bị cháy, theo ra tận biên cương, bây giờ lại quay về Du Tịch cung.
Năm xưa Kim Thiên Nam từng được Thành Nguyên hoàng hậu chăm sóc một thời gian, kính trọng gọi hai tiếng “mẫu hậu”, để tỏ lòng hiếu kính Kim Thiên Nam cũng lập tức đến Phượng cung thỉnh an hoàng hậu.
Trong bóng tối, một bóng người âm thầm quan sát Kim Thiên Nam, thân thủ nhanh nhẹn, bước đi nhẹ như gió thoảng, nhanh chóng biến mất trong màn đêm u tịch tựa như chưa từng xuất hiện.
An châu - Bắc Định quốcĐường tới kinh thành còn xa, trong lòng Kim Vãng Tích vẫn không được yên, nôn nóng muốn hồi cung sớm. Khi tỉnh dậy đã không thấy Tiêu Chính Quân nữa. Kim Vãng Tích từ từ bước ra khỏi xe ngựa.
Từ phía xe ngựa thấy thấp thoáng bên bờ sông là Tiêu Chính Quân, Kim Vãng Tích đành đi về phía bờ sông. Tiêu Chính Quân thấy có động liền quay về sau “Kim cô nương sao lại ra đây? Cơ thể đã tốt hơn chưa?”
Kim Vãng Tích ngồi xuống tảng đá bên cạnh “Vết thương của ta hồi phục rất nhanh. Hiện không có vấn đề gì. Huynh thì sao?”
Thật ra vết thương của Tiêu Chính Quân cũng không khá hơn Kim Vãng Tích nhưng thân thể nam nhân khoẻ mạnh hơn nên cũng không đáng ngại “Tại hạ khoẻ lâu rồi. Kim cô nương không sao là tốt.”
Tiêu Chính Quân cười cười rồi nói tiếp “Tại hạ đã cho con Bạch Lương mã của mình về đưa thư cho phụ thân là 3 ngày nữa sẽ về tới kinh thành. Vết thương của cô nương đã ổn thì chúng ta sẽ khởi hành nhanh một chút.” Tiêu Chính Quân cẩn thận quan sát sắc mặt của Kim Vãng Tích cảm thấy vết thương đã khá hơn trước nhiều. Đường đến Kinh thành không còn xa, Tiêu Chính Quân nghĩ hai người cũng mau chóng xuất phát.
Nhắc Kim Vãng Tích mới nhớ là con Bạch Lương mã của Tiêu Chính Quân quả là một con ngựa hiếm có. Không ngờ rằng nó còn có thể đưa thư về kinh thành nữa.
“Bạch Lương mã là ngựa chiến sao?” Nhìn nó uy dũng như thế, Kim Vãng Tích lại nghĩ tới con ngựa bạch năm xưa phụ hoàng từng cưỡi.
“Không phải. Bạch Lương mã của tại hạ là một con ngựa hoang, một lần tại hạ vào rừng săn bắn đã gặp nó, khi đó nó còn rất nhỏ còn bây giờ đã là một tuấn mã.” Nhắc đến quá trình thuần phục con ngựa này khiến Tiêu Chính Quân phì cười.
Kim Vãng Tích lấy từ trong người ra một chiếc trâm ngọc đơn giản nhưng nhìn kỹ mới thấy được nó là một chiếc trâm vô cùng tinh xảo, được chế tác từ loài ngọc quý hiếm cống phẩm từ sứ thần Bảo Triều quốc.
“Huynh cầm đi.”
“Vật này…” Đây là có ý gì?
“Coi như là vật gặp mặt. Trâm ngọc này đã theo ta 5 năm nay, giờ huynh cứu ta, ta cũng phải đền đáp gì đó. Hơn nữa, suốt những ngày đi cùng huynh, ta mới cảm nhận được niềm vui thật sự.”
“Tại hạ không thể nhận.” Tiêu Chính Quân từ chối.
“Nếu huynh không nhận ta sẽ không đi cùng huynh.”
“Vậy được…”
Kim Vãng Tích cười cười đưa cây trâm ngọc cho nam nhân trước mặt. Tiêu Chính Quân lấy trong vạt áo ra một miếng ngọc bội “Kim cô nương cầm lấy đi. Ngọc bội này có thể giúp công nương bình an vô sự.”
“Cũng rất tinh xảo.”
Kim Vãng Tích từ nhỏ đã từng nhìn qua không biết bao nhiêu vật phẩm quý giá từ các nước cống nạp, cũng từng được phụ hoàng ban cho không ít trang sức bằng vàng, bạc nhưng ngọc bội này thật độc đáo, hoạ tiết được khắc tinh tế đến vậy chắc chắn có thể sáng ngang với vật ngọc bội của hoàng tộc.
Đây vốn là ngọc bội long phụng gia truyền đã mấy đời của Tiêu gia, Tiêu Chính Quân trên người lúc này chỉ còn lại mỗi ngọc bội này đáng giá để trao đổi với trâm ngọc của Kim Vãng Tích.
“Cô nương thích là tốt rồi. Ngọc bội này vốn là đồ vật gia truyền của Tiêu gia. Cô nương đưa tại hạ vật quý giá như vậy, tại hạ không thể không tặng lại đồ cho cô nương.”
“Huynh biết chiếc trâm ngọc này?” Nam nhân giang hồ biết loại ngọc quý từ Bảo triều quốc được tiến cống lên hoàng đế sao?
“Đó là loại ngọc bích trắng, vô cùng quý giá ở Bảo Triều quốc, có nhiều tiền cũng khó mua được.” Tiêu Chính Quân không am hiểu về nữ trang nhưng cũng biết đôi chút.
“Huynh biết rồi, sao còn nhận… chẳng phải rất lãi cho huynh hay sao?”
Kim Vãng Tích cười tươi nhào về phía người của Tiêu Chính Quân, Tiêu Chính Quân ngơ người ra, Kim Vãng Tích nhìn vào mắt của người nam nhân này, cũng nhận ra được điều gì đó không đúng. Mặt của hai người dường như đã ở gần sát với nhau, Kim Vãng Tích thấy mặt mình đỏ lên, sau đó vội vàng lui người lại, miệng lẩm bẩm “Sao huynh …không đẩy ta ra?”
“Kim cô nương đang bị thương..tại hạ…không dám.”
“À…vậy thì huynh không cần phải đẩy ta ra nữa.”
Tiêu Chính Quân khó hiểu nhìn nhìn Kim Vãng Tích “Cô nương hình như vừa nói…”
“Ta không nói gì.”