“Đẹp quá !” Đình Đình thích thú nhìn ngọc bội rồi với với tay Kim Thương “Bao giờ về tới phủ, muội sẽ bảo ông nội là muội muốn gả cho huynh, có ngọc bội này làm chứng.”
Kim Thương không hiểu rằng thật ra ông trời bắt mình gặp được tiểu cô nương này là phúc hay hoạ nữa. Một người còn chưa có ý trung nhân đã sắp có vương phi rồi. Có lẽ là Kim Thương thấy bản thân mình có một mối duyên trời định với Đình Đình. Không có Đình Đình chắc những ngày ở rừng sâu bản thân đã buồn và tuyệt vọng ra sao. Từ khi gặp Đình Đình, Kim Thương vui hơn, không còn nghĩ tới những tranh đấu trên triều đình nữa.
“Khi muội 17 tuổi ta sẽ để muội gả cho ta.” Kim Thương bình thản nói và cou đó là một chuyện đương nhiên. Có những việc là duyên số. Phải chăng mẫu phi trên trời có linh thiêng đã giúp Kim Thương tìm được một tiểu cô nương để bầu bạn. Nghĩ như thế, Kim Thương đột nhiên thấy vui lên được phần nào.
“Ừ ừ….” Đình Đình cười tít mắt, ôm lấy ngọc bội trong lòng. Đôi mắt long lanh trong veo như sáng lên. Vũ Đình Đình lén nhìn Kim Thương, nhìn nghiêng mà vẫn có thể tuấn tú đến như vậy? Không ngờ Vũ Đình Đình trong một lần đi lạc lại nhặt được tướng công như ý. Nhưng mà tướng công như ý này cũng quá tuấn tú rồi! Bình thường mình làm nhiều điều tốt lại vô cùng liên thiện, ông trời thương xót nên để mình lạc đến đây gặp được lang quân!
Gia Hân hiên - Hậu cung Bắc Định quốcGia Hân hiên là nơi các công chúa thường ở, nơi này khá rộng, bố trí một chính điện ở trung tâm, một điện lớn ở hậu viên, còn có 6 điện nhỏ xếp ở hai bên khuôn viên. Kim Uyển Dư ở trong chính điện lớn của Gia Hân hiên, phía ngoài cửa trồng nhiều cây liễu nên khung cảnh ở đây lúc nào cũng cho người ta sự thanh tĩnh.
Kim Uyển Dư tỉnh giấc, vội rời giường, nhìn thấy chiếc áo choàng của Kim Thiên Từ để trên bàn, Uyển Dư khoác áo lên người rồi mở cửa điện, từ từ bước ra ngoài.
Từ xa đã thấy Kim Thiên Từ đang ngồi thư thái đọc sách dưới gốc cây liễu, Uyển Dư liền bước tới gần, ôm chặt cổ Kim Thiên Từ từ phía sau, giọng thì thầm “Huynh dậy sớm như vậy? Trời đã sáng từ lâu, huynh bảo cung nữ không gọi muội dậy.”
Nhìn sắc mặt có phần xanh xao của Kim Uyển Dư “Tại sao? Thân thể muội không thoải mái? Có muốn huynh đưa muội vào trong điện hay không?” Kim Thiên Từ gấp gáp hỏi thăm.
Kim Uyển Dư lắc nhẹ đầu một cái “Muội không sao cả”. Kim Thiên Từ trước giờ luôn ôn nhu như thế đối với mình nhưng sao lại luôn lạnh lùng tàn nhẫn đối với những người khác?
Kim Thiên Từ cũng không có phản ứng gì nữa “Tới đây. Huynh giúp muội sưởi ấm cơ thể một chút. Muội xem, muội đã gầy đi không ít.” Ngự thiện phòng trong cung đã mải lo cho các phi tần mà quên mất còn có một quận chúa. Kim Thiên Từ biết Uyển Dư rất sợ lạnh, trời mới đầu xuân rất ít khi ra khỏi điện.
Diệu Hoà bỗng có một chút rung động nhẹ nhàng, từ phía sau ôm lấy cổ Kim Thiên Từ. Hai người cứ như vậy một lúc. Kim Uyển Dư biết đêm qua khi ôm mình về phòng Kim Thiên Từ cũng nhanh chóng rời khỏi chính điện, đi tới gian phòng phía đông nghỉ ngơi. Gia Hân hiên quá lớn để một mình Kim Uyển Dư ở, Kim Thiên Từ từ nhỏ nhiều lần ở lại đây do vậy Kim Uyển Dư đã đích thân chuẩn bị một gian phòng rộng rãi ngay bên cạnh chính điện cho Kim Thiên Từ nhưng bây giờ hai người đã không còn nhỏ nữa vì thế mà Kim Thiên Từ nhiều năm đã không ngủ lại Gia Hân hiên.
Kim Uyển Dư ôm chặt Kim Thiên Từ một lúc lâu, chăm chú quan sát gương mặt nam nhân này. Đôi mắt hẹp dài tựa như chim ưng, lạnh lùng, vô tình.
Kim Thiên Từ vẫn thản nhiên đọc sách chăm chú, Kim Uyển Dư tiến tới ngồi xuống cạnh chàng trai này, thì thầm “Một hoàng đế hậu cung có thể có duy nhất một nữ nhân không?”
Kim Thiên Từ cười cười, mắt rời khỏi trang sách, duy trì ngữ điệu bình tĩnh “Huynh không biết. Huynh không phải hoàng đế. Sao tự dưng muội lại hỏi?” Kim Thiên Từ lấy nụ cười để không để cho Uyển Dư nhận ra tâm trạng của mình.
“Trấn Tông hoàng đế của Hoàng triều năm xưa cũng vì độc sủng một nữ nhân tên Hà Tôn Nhiễmmà không màng triều chính, cũng khiến cho Hoàng triều ngày một suy vong. Người đời sau nhắc tới Trấn Tông hoàng đế đều nói đó là một hoàng đế hoang dâm, tàn bạo, còn Hà Tôn Nhiễm chính là yêu nữ hoá thành.” Kim Thiên Từ vội nắm lấy bàn tay của Kim Uyển Dư “Nếu là Trấn Tông hoàng đế huynh cũng sẽ vẫn độc sủng Hà Tôn Nhiễm.”
“Vậy muội cũng không ngại làm yêu nữ Hà Tôn Nhiễm.”
“Hà Tôn Nhiễm là hoàng hậu của Trấn Tông hoàng đế sao có thể gọi là yêu nữ?”
“Ý huynh là...?” Còn có cách gọi khác? Kim Uyển Dư thật sự muốn biết Kim Thiên Từ đang ám chỉ điều gì.
“Là yêu hậu. Trên thế gian này quân vương tìm được một yêu hậu cũng là chuyện tốt.” Kim Thiên Từ cũng chẳng biết vì sao lại nói như thế, chỉ khẽ thở dài.
Kim Uyển Dư sờ nhẹ lên vạt áo của Kim Thiên Từ, nói “Giang sơn và mỹ nhân huynh đều muốn? Từ trước đến giờ muội chưa từng thấy vị hoàng đế nào có được cả hai.”
“Phụ hoàng là một minh chứng rõ nhất. Dư nhi, muội thấy có phải không?” Kim Thiên Từ khi nhắc lại chuyện này trên mặt cũng chẳng biểu lộ một chút sắc thái nào.
“Muội không biết. Huynh vì một nữ nhân mà làm nhiều chuyện như vậy, có đáng không?” Kim Uyển Dư cũng đã nghe kể về chuyện tình của Khâm Định hoàng đế và Thành Nguyên hoàng hậu, nhiều lần được các cung nữ lớn tuổi kể lại lúc mới nhập cung Thành Nguyên hoàng hậu chỉ là con gái của một vị quan nhỏ nhưng đã được phong tiệp dư sau này khi hạ sinh trưởng tử cho hoàng thượng được thăng dần lên bậc phi, không lâu sau khi Nhất Huy hoàng hậu qua đời vì băng huyết, Tuệ phi được lập làm hoàng hậu.
“Nếu nữ nhân đó là Dư nhi, huynh làm bất cứ chuyện gì cũng đáng.” Kim Thiên Từ lạnh lùng nói nhưng giọng đã ôn nhu hơn nhiều so với mọi khi. Lúc trước Kim Thiên Từ nghe được một câu Kim Thiên Phúc đọc “Hoa trong tay không hương không sắc cũng đủ làm quân tử ngây nhất”, bản thân thấy chẳng có gì thú vị nhưng tới lúc này mới chợt hiểu hương sắc không phải tất cả vẻ đẹp của một bông hoa.
Ánh mặt Kim Uyển Dư tràn ngập xúc động, hai tay vươn lên ôm cổ Kim Thiên Từ “Ngoài huynh ra, muội sẽ không thành thân với ai khác.”
“Dư nhi, cả đời huynh cũng sẽ yêu một mình muội.” Kim Thiên Từ kéo tiên nữ bên cạnh vào lòng, dùng hơi ấm cơ thể mình bao bọc lấy người kia “Là thế này phải không? Dư nhi thật ấm áp.”
“Huynh…” Kim Uyển Dư nói không lên lời. Cũng may các cung nữ đã biết ý rời đi khỏi tiền viện.
Muội cũng mong cả đời có thể ở cạnh huynh như lúc này, đó là tất cả những gì muội mơ ước.