Kim Uyển Dư cố ý mặc chiếc áo choàng của Kim Thiên Từ, thật ra cũng là áo choàng do Uyển Dư may.
“Dư nhi, muội chắc cũng đã mệt. Huynh cho người chuẩn bị nơi ở cho muội.” Kim Thiên Từ dặn dò tổng quản vương phủ rồi trở lại thư phòng.
“Huynh mặc thử xem có vừa không?” Kim Uyển Dư đưa y phục cho Kim Thiên Từ rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Kim Thiên Từ liền kéo tay Kim Uyển Dư lại “Dư nhi, muội thay y phục giúp huynh.”
Kim Uyển Dư cũng không còn cách nào khác đành ở lại.
Sau khi thay y phục mới, Kim Thiên Từ liền ôm lấy Kim Uyển Dư từ phía sau “Huynh biết là muội không thể giận huynh lâu được. Xem ra Hỷ nhi rất hữu dụng.”
“Huynh mua chuộc Hỷ nhi theo dõi muội?” Kim Thiên Từ quả nhiên mua chuộc được người bên cạnh mình.
“Không, Hỷ nhi tình nguyện giúp huynh. Muội cũng nên nhớ rằng Hỷ nhi trước đây huynh cũng giúp đỡ không ít.” Kim Thiên Từ lạnh lùng nói, ôm càng chặt lấy Kim Uyển Dư.
Kim Uyển Dư mặc cho Kim Thiên Từ ôm mình, cảm nhận hơi ấm từ người đằng sau, Uyển Dư nhắm mắt lại, thật sự mong muốn được ở lại Khang Nhân vương phủ mãi mãi để chăm sóc cho Kim Thiên Từ. “Huynh có biết chuyện gì liên quan tới phụ vương muội không?”
Câu nói này của Kim Uyển Dư khiến Kim Thiên Từ cứng người lại rồi ôm nữ nhân trong lòng chặt hơn, tì cằm vào vai của người đó, thì thầm “Tam hoàng thúc chẳng phải đã mất từ lâu? Dư nhi, muội nghĩ nhiều thôi.”
“Muội thấy đây không phải chuyện đơn giản. Có khi nào có kẻ đã….” Kim Uyển Dư không biết có nên nói ra ý nghĩ hay không.
Kim Thiên Từ vội vàng xoay người Kim Uyển Dư lại, đối mặt với mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân mình yêu “Dư nhi…đêm nay muội ở lại với huynh.”
Kim Uyển Dư không hiểu vì sao lời nói này lại có thể do Kim Thiên Từ nói. Kim Uyển Dư mất bình tĩnh, đẩy tay Kim Thiên Từ ra “Huynh nghỉ ngơi sớm đi. Hỷ nhi đang đợi muội ở bên ngoài. Nếu muội không đi ra, Hỷ nhi sẽ vào đây.” Kim Uyển Dư bước ra cửa theo Hỷ nhi đi về gian phòng phía tây.
“Hỷ nhi không dám đâu. Huynh cược với muội là vậy.” Kim Thiên Từ quả quyết.
Bàn tay của Kim Thiên Từ nắm chặt lại, chẳng lẽ Dư nhi đã biết được chuyện năm đó? Mình phải làm sao bây giờ? Dư nhi sẽ gặp nguy hiểm khi tiếp tục tìm hiểu đến cái chết của An Huy vương. Không thể để Dư nhi trong hoàng cung nữa.
Kim Thiên Từ hôm sau vào cung tâu lên hoàng đế rằng Uyển Hoà quận chúa đổ bệnh, cần ở lại Khang Nhân vương phủ tĩnh dưỡng. Khâm Định hoàng đế đồng ý.
Khi trở về Khang Nhân vương phủ, Kim Thiên Từ cởi bỏ vương bào thay lại thường phục rồi tới hậu viện thăm Kim Uyển Dư. Mỹ nhân đang ngồi say sưa đánh đàn. Kim Thiên Từ lại gần rồi hỏi “Dư nhi, muội cứ ở lại vương phủ với huynh.”
Kim Uyển Dư bình tĩnh “Huynh đã muốn muội ở lại, muội sẽ ở lại.” Mỹ nhân vẫn còn do dự trong đôi mắt “Muội tin huynh. Muội từ nhỏ đã là cô nhi may mắn được hoàng thượng mang vào cung nuôi dưỡng coi như con đẻ, lại có huynh quan tâm muội như thế. Muội chẳng cần điều gì nữa.”
“Đợi chuyện triều chính xong xuôi, huynh sẽ lấy muội.”
“Huynh không phải muốn lấy Vũ tiểu thư để trở thành thái tử?”
“Hoàng vị không còn ý nghĩa gì khi không có muội bên cạnh. Huynh tranh giành hoàng vị để làm gì?” Kim Thiên Từ không nghĩ chính bản thân mình có thể dễ dàng buông bỏ hoàng vị vì Dư nhi.
“Muội tin huynh.” Kim Uyển Dư mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên Kim Thiên Từ thấy mỹ nhân luôn u buồn mỉm cười, thì ra mỹ nhân khi buồn hay vui vẻ đều đẹp như vậy. “Dư nhi, muội khi cười thật đẹp.”
Kim Uyển Dư dựa vào lòng Kim Thiên Từ “Huynh sao có thể nói như vậy?”
“Sao huynh không được nói như vậy?” Kim Thiên Từ lạnh lùng nói.
Khang Nhân vương phủ dường như đang là nơi hạnh phúc giữa hai người. Giống như một gia đình nhỏ, hằng ngày Kim Uyển Dư sẽ ở phủ đợi Kim Thiên Từ trở về, sau đó hai người sẽ cùng ăn tối.
Tiêu phủ - Bắc Định quốc Tiêu Chính Quân cơ thể vẫn còn đau nhức vì từ lần trở về từ núi tuyết Kim Châu.
Sau ngày đưa Kim Vãng Tích hồi cung từ Hoà châu, độc tính trong người của Vãng Tích quá nặng, Ngô thái y cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tính tái phát. Tiêu Chính Quân nhìn sự đau đớn trên mặt của Kim Vãng Tích mỗi khi độc tính tái phát liền không thể tự chủ được.
Ngô thái y nói “Loại độc này không gây ảnh hưởng đến tính mạng, tuy nhiên rất khó để giải trừ, mỗi lần độc tính phát tác sẽ gây ra đau đớn, ngọc thể của công chúa khó mà chịu đựng được.”
Tiêu Chính Quân đã sụp đổ mọi hy vọng khi nghe Ngô thái y nói “Chắc chắn còn có cách khác.”
“Đúng. Loài hoa Anh Tử trên núi tuyết của Kim Châu có thể trị được bách bệnh, đây chính là hy vọng duy nhất. Hoa Anh Tử sau khi được hái về sẽ được Thái y viện chế biến thành thuốc. Ngoài ngự y trong cung ra thì chẳng ai biết cách chế biến thuốc từ hoa Anh Tử.”
“Vậy nghĩa là công chúa sẽ được cứu?”
Vẻ mặt vui mừng của Tiêu Chính Quân vụt tắt khi Ngô thái y lắc đầu “Loại hoa Anh Tử này quanh năm sinh trưởng trên núi tuyết, một năm chỉ nở hoa một lần, hái được nó đã không dễ dàng, mọi năm triều đình phải huy động nhiều binh lính mới có thể mang về được. Sức khoẻ của hoàng thượng nhiều năm nay đã phải dùng đến hoa Anh Tử, hiện ở thái y viện đã hết rồi. Hơn nữa, hoa Anh Tử thường chỉ dùng cho Thiên tử, cho dù là công chúa cũng không thể dùng.”
Tiêu Chính Quân lo lắng nhìn sắc mặt của Kim Vãng Tích “Mạt tướng sẽ tới Kim Châu tìm.”
“Hoa Anh Tử chỉ nở vào mùa đông, giờ đã sắp hết mùa xuân, ta nghĩ...” Khuôn mặt của Ngô Từ Nhiễm tiếc nuối nói.
Tiêu Chính Quân vẫn tiếp tục đi “Mạt tướng sẽ thử một lần.”
Đường tới Kim Châu xa xôi Tiêu Chính Quân tức tốc phóng ngựa không quản ngay hay đêm. Núi tuyết Kim Châu quanh năm tuyết phủ, cả thân người lạnh cóng, dù biết có thể mùa xuân không gặp được Hoa Anh Tử nhưng Tiêu Chính Quân không thể từ bỏ cơ hội duy nhất cứu Kim Vãng Tích.
Các quân sĩ ở Kim Châu ngăn cản Tiêu Chính Quân, núi tuyết thuộc địa phận cai quản của triều đình vì hoa Anh Tử là bảo vật quý giá nên trừ khi có lệjnh bài của hoàng đế ban mới được lên núi. Quan binh vây quanh Tiêu Chính Quân, nếu bây giờ rút kiếm chính là chống đối lại với triều đình, Tiêu Chính Quân nhìn đám quan binh, thanh kiếm trường kiếm trên tay đã rút ra đến phân nửa thì tiếng nói to từ phía sau làm chậm lại suy nghĩ của Tiêu Chính Quân.
Đinh tướng quân cùng một vài binh sĩ cưỡi ngựa phi tới “Lệnh bài ở đây. Tất cả tránh ra.”
Đám quân binh đứng gọn lại phía sau, thủ lĩnh của đám quân binh vội vàng quỳ xuống “Đinh tướng quân.”
“Cho Tiêu chỉ huy sứ lên núi.” Đinh tướng quân cất lệnh bài vào người, nhảy xuống ngựa và ra lệnh, mắt cũng nhìn sang phía Tiêu Chính Quân nhưng không nói gì.
Đinh tướng quân là thân tín của hoàng thương, sao giờ lại ở đây? Chẳng lẽ hoàng thượng đã biết tất cả mọi chuyện? Tiêu Chính Quân cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều vội vàng tìm hoa Anh Tử.
Hoa Anh Tử được nhân gian truyền lại là loài hoa minh chứng cho tình yêu của Anh Tử tiên nữ và hoàng đế của đất nước Tử Hư quốc trong truyền thuyết, chẳng ai biết rằng câu chuyện đó có thật hay không nhưng loài hoa Anh Tử vẫn ở núi tuyết Kim Châu nghìn năm nở hoa trong tuyết trắng. Bàn tay của Tiêu Chính Quân bám vào những lớp đá được phủ đầy tuyết. Nơi này quanh năm lạnh giá đủ làm tê cóng cơ thể con người. Gió thổi mạnh cuốn phăng lớp tuyết dày, bàn tay Tiêu Chính Quân bấm chặt vào tuyết từng chút từng chút tới được đỉnh cao nhất của núi tuyết. Hơi thở lạnh giá, bàn tay chẳng còn chút sức lực từ từ buông lỏng, dần mất đi ý thức.
Là Kim Vãng Tích? Là thiếu nữ trong bộ hoàng y bồng bềnh giữa rừng trúc An châu? Là Thiên Tư công chúa múa điệu Lạc Hoa Thiên Vũ trong yến tiệc làm say đắm lòng Tiêu Chính Quân? Là người dùng bản thân để đỡ tên độc cho chàng trai ấy?
Lúc dần mất đi ý thức cũng là lúc những kỉ niệm bên Kim Vãng Tích càng hiện hữu rõ hơn, cũng không biết từ bao giờ thiếu nữ ấy đã độc chiếm toàn bộ suy nghĩ của Tiêu Chính Quân.
Tiêu Chính Quân mở mắt, bàn tay dù lạnh cứng vẫn tiếp tục tìm kiếm hoa Anh Tử, chỉ cần có hoa Anh Tử là có thể cứu thiếu nữ mình yêu, cho dù có đánh đổi sinh mạng này cũng không tiếc.
Trời không phụ lòng người, trên dốc núi cao, đoá hoa Anh tử cuối cùng trắng như tuyết đang sắp tàn vào cuối xuân.
Cả cuộc hành trình hơn 20 ngày tới Kim Châu của Tiêu Chính Quân đã mang được hoa Anh Tử cứu Thiên Tư công chúa nhờ vậy mà độc tính trong người công chúa đã hết.
Kim Vãng Tích không hề biết chuyện này, chỉ mong ngóng Tiêu Chính Quân đến Tư Phong cung ngược lại Lý Thiệu Văn cũng cầu xin Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm ban cho mình viên trân châu để giúp Kim Vãng Tích giảm bớt độc tố. Trong suốt khoảng thời gian Kim Vãng Tích hôn mê bất tỉnh, người luôn nắm chặt bàn tay không buông, dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc là Lý Thiệu Văn.