Hậu hoa viên – Hoàng cung Bắc Định quốc Bóng một tiểu cô nương thích thú bay nhảy trong Hậu hoa viên rộng lớn ngắm hết bông hoa này tới bông hoa khác “Thật đẹp! Thật thơm quá! Ta không nghĩ nơi này lại nhiều hoa đến thế. Qủa là hoàng cung!”
Một nam nhân ung dung tay cầm quạt trắng lặng lẽ tiến lại phía tiểu cô nương, một hồi lâu cũng không lên tiếng, sau cùng tiểu cô nương vì mải ngắm hoa trong Hậu hoa viên mà không nhận ra người đứng đằng sau đành phải chủ động lên tiếng “Vũ tiểu thư hôm nay nhập cung sao?”
Tiểu cô nương vội quay mặt lại, bất chợt không nhận ra người này là ai nhưng khuôn mặt rất quen hình như gặp trong lần đi săn ở Dương châu, là một vương gia. Đang ngây ngốc thì cung nữ bên cạnh kéo áo Vũ Đình Đình “Vũ tiểu thư đây là Cảnh Minh vương. Người mau hành lễ đi.”
Vũ Đình Đình chột dạ, những quy củ như vậy thật khó để làm theo liền không biết làm thế nào, miệng lắp bắp “Tiểu nữ tham kiến Cảnh Minh vương điện hạ.”
Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc cười cười tuy nhiên dáng vẻ ung dung tự tại vẫn còn phảng phất làm Vũ Đình Đình không được tự nhiên. Vũ Đình Đình chỉ là muốn lấy cớ theo ông nội vào cung để hẹn gặp Kim Thương tại Hậu hoa viên một chút ai ngờ lại gặp Cảnh Minh vương điện hạ, thật trùng hợp.
Dáng vẻ của Vũ Đình Đình lọt vào mắt của Kim Thiên Phúc chính là đang miễn cưỡng “Vũ tiểu thư thật biết thưởng thức, hoa tuyết lan chính là loại hoa quý giá nhất trong Hậu hoa viên hương thơm có thể lan ra cả hoàng cung.”
“Tiểu nữ chỉ tình cờ đi ngang cũng không biết tên của loà hoa này. Làm phiền Cảnh Minh vương điện hạ.” Vũ Đình Đình chỉ là ngắm hết hoa trong Hậu hoa viên thôi mà.
Kim Thiên Phúc gấp quạt trắng trên tay lại “Thì ra là vậy. Bản vương cũng vừa từ Phượng cung tới đây. Gặp được Vũ tiểu thư chính là có duyên.”
Vũ Đình Đình lắc đầu xua tay “Duyên gì chứ? Cảnh Minh vương điện hạ chẳng phải thường tới phòng sách trong cung sao? Bây giờ cũng không còn sớm, vương gia nên đi thôi.”
Cảnh Minh vương ngược lại ung dung ngồi xuống ghế đá gần đấy “Bản vương hôm nay đã tới phòng sách rồi. Vũ tiểu thư là đang lẩn tránh bản vương? Hay đang ở đây đợi người khác?”
Vũ Đình Đình tất nhiên lại lắc đầu “Không phải. Vương gia đừng hiểu lầm. Tiểu nữ đâu quen ai trong cung, cũng không có chờ đợi ai.” Giờ Kim Thương có vương phủ bên ngoài cung nên cũng không thể gọi là người trong cung.
“Vậy bản vương có thể mời Vũ tiểu thư về vương phủ một chuyến không?” Kim Thiên Phúc nho nhã nói, giọng rất nhẹ nhàng. Từ sau lần gặp Vũ Đình Đình tại Dương châu, tiểu cô nương ngây thơ trong sáng cùng ánh mắt long lanh khi ngắm những bông hoa trong núi đã khiến Kim Thiên Phúc nhớ mãi không quên.
“Vương gia … tiểu nữ còn đang đợi ông nội, không thể tới vương phủ.” Sao Cảnh Minh vương lại giống huynh ấy quá vậy? Rất thích mời mình tới vương phủ nhưng nghe nói Cảnh Minh vương phủ thanh nhã, còn có một dòng suối trong từ núi chảy xuống vô cùng thú vị.
“Phụ hoàng truyền Vũ thượng tướng quân vào Thừa Chính điện có lẽ sẽ không nhanh trở ra. Nếu không kịp, bản vương sẽ đưa tiểu thư về Vũ phủ.”
“Ờ…vậy cũng được…” Vũ Đình Đình cũng muốn đến Cảnh Minh vương phủ xem một chuyến để mở rộng tầm mắt, không biết chừng huynh ấy hôm nay phải ở lại Thừa Chính đến chiều.
Nụ cười trên môi tiểu cô nương nào đó vụt tắt khi bị người đằng sau kéo lại. Cung nữ kia dám kéo mình? Vũ Đình Đình không tự chủ được liền ngã vào lòng người đằng sau, ngửi được mùi trầm hương quen thuộc cũng thưởng thức một chút nhưng chợt nghĩ ra Cảnh Minh vương cũng đang đứng đây liền đẩy đẩy người kia ra nhưng người kia không buông ra mà còn siết chặt hơn. Huynh ấy phát điên gì vậy?
“Buông ra...buông ra…”Vũ Đình Đình kêu lên.
Kim Thiên Phúc tiến tới kéo tay Vũ Đình Đình “Vũ tiểu thư bảo đệ buông ra. Thiên Hữu, đệ nên buông được rồi.”
Kim Thương cười cười, bàn tay nâng cằm Vũ Đình Đình lên “Đình Đình sẽ không từ chối huynh đúng không? Huynh là Thương ca ca của muội.” Cũng nhìn vào bàn tay đnag bị Kim Thiên Phúc nắm chặt “Hoàng huynh nên bỏ tay Đình Đình ra.”
“Thiên Hữu, đệ ở Hậu hoa viên hoàng cung giữa thanh thiên bạch nhật sao có thể ôm tiểu thư danh môn?” Kim Thiên Phúc buông tay Vũ Đình Đình ra cũng nói thêm.
Kim Thương cười cười vẫn chưa buông cằm Vũ Đình Đình ra ngược lại còn từ từ cúi xuống, mặt tiểu cô nương nào đó vội đỏ bừng, Kim Thiên Phúc sững người quạt trắng trong tay vội đặt ra phía sau.
“Hoàng huynh, huynh xem rồi đấy, Đình Đình chính là thích đệ, thích Kim Thiên Hữu này. Huynh đừng tiếp tục lại gần nàng ấy.” Kim Thương chỉ còn một chút nữa là chạm tới môi của Vũ Đình Đình nhưng không tiếp tục mà vội buông ra, ánh mắt nhìn thẳng Kim Thiên Phúc không nhân nhượng nói.
Trong đôi mắt ôn hoà của của Kim Thiên Phúc gợn lên ý cười chua xót, khuôn mặt vẫn bình thản chậm rãi nói “Vũ tiểu thư và đệ không thể nào đâu. Đệ nên học cách chấp nhận sự thật, Vũ tiểu thư đã định sẵn sẽ trở thành thái tử phi, hoàn toàn không liên quan đến đệ, đệ không cần phải tranh giành!”
“Vậy hoàng huynh nghĩ phụ hoàng sẽ lập huynh làm thái tử? Chuyện đó không thể xảy ra.” Kim Thương nhìn sang Vũ Đình Đình “Hơn nữa…Đình Đình và đệ không dễ dàng chia tách!”
Vũ Đình Đình có hơi sững người, Thương ca ca nổi giận rồi sao?
Kim Thương giữ chặt lấy cơ thể của tiểu cô nương trong lòng, thấp giọng nói tiếp “Hoàng huynh ôn nhu phóng khoáng, tiểu thư khuê các trong cả nước đều mơ ước bên cạnh huynh. Chẳng phải còn có Tĩnh tiểu thư mê văn thơ của huynh, thỉnh thoảng gửi thư đến Cảnh Minh vương phủ? Hoàng đệ nghĩ hoàng huynh nên chấp nhận tình cảm của người ta, hơn là ở đây tranh giành Đình Đình với đệ. So với việc phụ hoàng lập huynh làm thái tử thì đệ có nhiều khả năng hơn.”
Kim Thiên Phúc thản nhiên nói “Hoàng đệ hiểu nhầm rồi, bản vương chỉ là tình cờ gặp mặt Vũ tiểu thư ở Hậu hoa viên nên mới đến chào hỏi, không hề có ý mạo phạm hay trêu đùa, bản vương còn đứng cách Vũ tiểu thư 1 thước, còn đệ thì không.”
“Hoàng huynh nói huynh chỉ tình cờ gặp Đình Đình? Lần cùng Đình Đình ngắm hoa, cưỡi ngựa ở Dương châu cũng là tình cờ?” Kim Thương cười nhìn Kim Thiên Phúc.
Kim Thiên Phúc vẫn luôn giữ dáng vẻ ôn nhu nhưng trong lòng đã hiện lên sự phức tạp khó nói thành lời, lần gặp ở Dương châu khi thấy tiểu cô nương vô cùng hoạt bát đáng yêu, bản thân không thể tự chủ nên mới tiến tới làm quen, điều này là cố ý “Lần đó bản vương chỉ là tình cờ, bản vương đâu thể có ý gì với Vũ tiểu thư?”