Hà vệ uý vẫn chưa thôi tức giận “Ta chỉ làm theo lệnh không giống ngươi nịnh hót Đoan Bình vương mà được vô Túc vệ quân thăng chức Chánh võ uý gì đó.”
Hứa Mạc Phong cười nhàn nhã đi tới gần xe ngựa, mắt ra hiệu cho Kim Thương, sau đó cười lớn “Hà vệ uý có biết tại sao Đoan Bình vương đêm khuya thanh vắng lại ở nơi này không? Một vương gia tuổi trẻ anh tuấn giữa đêm khuya ở đây tất nhiên là vì nữ nhân. Hà vệ uý không đoán ra được à? Đừng làm mất nhã hứng của vương gia.”
“Ngươi nói vậy là sao?”
Hứa Mạc Phong đặt tay lên tấm màn che của xe ngựa “Hà vệ uý xem ra đã làm mất nhã hứng của Đoan Bình vương rồi! Nếu vệ uý muốn kiểm tra xe ngựa thì tự mình kiểm tra đi. Hứa mỗ cũng không ngăn được.” Hứa Mạc Phong từ từ kéo tấm màn ra hình ảnh y phục sộc sệnh trên người nữ nhân tóc dài buông thõng che hết khuôn mặt đang đầu trong lòng nam nhân. Kim Thương cũng đang cởi trần, áo khoác ngoài đã được cởi ra bao bọc lấy nữ nhân kia.
Hà vệ uý cả kinh vội quỳ xuống.
Kim Thương tức giận nói “Còn không mau cút cho bản vương?”
Đám binh lính kia vừa nhanh chóng đi khỏi, Hứa Mạc Phong cười nhàn nhã thả màn che xuống “Vương gia bớt giận.”
Kim Thương buông Vũ Đình Đình ra trong bóng tối phía bên trong xe ngựa lần lần lấy y phục mặc lại, Vũ Đình Đình cũng buộc gọn tóc lại thẹn thùng quay mặt đi.
“Đình Đình, muội đợi một lúc nữa rồi hãy trở về.”
Thấy Kim Thương định ra khỏi xe ngựa, Vũ Đình Đình kéo lại “Đình Đình biết rồi. Thương ca ca không cần lo cho muội, muội lớn rồi, muội có thể tự lo cho bản thân mình.”
Kim Thương cười nhẹ xoa đầu tiểu cô nương trước mặt “Huynh cũng mong Đình Đình lớn để huynh không cần lo lắng cho Đình Đình.”
Vũ Đình Đình nhìn sâu vào đôi mắt Kim Thương.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Hứa Mạc Phong giờ đây đã là Chánh võ uý của Túc vệ quân lục phẩm lập được nhiều công trạng lại Đoan Bình vương cất nhắc. Vũ Đình Đình thấy Hứa Mạc Phong chỉ khoảng 19 tuổi mà đã lập được nhiều công trạng cũng khâm phục, cũng đã mấy tháng không gặp Hứa Mạc Phong làm Vũ Đình Đình có chút vui mừng.
Sau khi Vũ Đình Đình rời đi, Kim Thương bình tĩnh nói với Hứa Mạc Phong “Bản vương không tin tưởng nhầm ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi hãy theo sát nhất cử nhất động của Cảnh Định vương phủ rồi báo cáo cho bản vương. Làm theo ý của bản vương, bản vương sẽ giúp ngươi thăng lên Chỉ huy thiêm sự tòng ngũ phẩm. ”
Hứa Mạc Phong tuân lệnh rồi rời đi.
Kim Thương nhìn về phía Vũ Đình Đình vừa bước đi, lẳng lặng nói một câu “Hồi vương phủ.”
Hứa Mạc Phong cũng không biết tại sao mình bị dính vào những toan tính trong triều đình, còn được hoàng thượng trọng thưởng hai lần, dễ dàng thăng lên hai phẩm, mọi chuyện trong Túc vệ quân đều thuận lợi, nếu như chỉ dựa vào thế lực của Đoan Bình vương cũng không thể dễ dàng như thế? Phụ thân Hứa Mạc Phong cũng chỉ là một tướng quân dưới chướng của Đinh tướng quân mà thôi, Đinh tướng quân cũng không thể để tâm cất nhắc đến Hứa Mạc Phong được.
Nhiều đêm liên tiếp theo dõi động tĩnh của Cảnh Định vương phủ, ban ngày lại đến Túc vệ quân trong cung để trực khiến Hứa Mạc Phong mệt mỏi. Cảnh Định vương vẫn ở yên trong phòng, chẳng ra ngoài phòng. Vũ thượng tướng quân đã cử một nghìn quân đến vương phủ bảo vệ an toàn cho thái tử tương lai.
Đêm nay Hứa Mạc Phong ngồi trên mái nhà cao gần Cảnh Định vương phủ quan sát thì đột nhiên thấy mờ ảo trong ánh trăng một bóng áo đen đang chạy trên mái hậu viên của Vũ phủ, sau đó bóng áo đen bị quân lính trong phủ phát hiện và truy đuổi.
Cảnh Định vương còn có kẻ thù ? Hứa Mạc Phong cũng lén đuổi theo bóng đen đó.
Ngoại thành Lăng Vẫn kinh, bóng đen bị khoảng hai mươi binh lính vây chặt lại, vết máu từ cánh tay chảy ra đang nhỏ từng giọt xuống đất. Hứa Mạc Phong đứng đằng xa quan sát, tuy bị thương nhưng võ công rất tốt, những đường kiếm nhanh và dứt khoát tàn độc như muốn lấy mạng đối thủ. Chỉ trong một lúc, bóng đen đã tung hoả mù bỗng chốc biến mất.
Dưới một gốc cây lớn, bóng áo đen đó ngồi gục xuống gốc cây, thở hổn hển ánh mắt nhìn xuống vết thương lại cố nhìn lên trời cố chịu cơn đau, bàn tay run run nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sáng, đó không phải là một đôi mắt lạnh lùng và tàn độc, khác với nhưng động tác giết nhiều nhanh như chớm lúc trước.
Bóng áo đen cởi khăn che mặt ra, lấy khăn che mặt bịt chặt vết thương, im lặng ngồi đấy được một lúc thì đứng dậy định rời đi nhưng chợt nhận ra phía sau mình còn có người khác, bước chân ngưng lại nhưng không quay đầu.
Hứa Mạc Phong đứng từ phía sau quay sát được một lúc nhưng không nhìn trực diện nên cũng không biết được dung mạo của người này, bản thân Hứa Mạc Phong cũng mặc hắc y che mặt kỹ càng nên cũng rút kiếm ra từ từ tiến lên 1 bước về phía bóng người áo đen “Ta không ngờ lại có kẻ đêm hôm muốn ám sát Cảnh Định vương. Ngươi không biết hiện tại Cảnh Định vương phủ được Túc vệ quân canh trừng nghiêm ngặt sao?”
Bóng áo đen vẫn đứng yên, bàn tay cầm kiếm vẫn nắm chặt “Ngươi là ai? Không phải là người của Túc vệ quân? Chuyện ta ám sát ai thì liên quan gì tới ngươi? Trong giang hồ đừng nên xen vào chuyện của người khác.”
“Ta là người của Túc vệ quân nhưng ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn hỏi rõ là kẻ nào đứng đằng sau, hạ lệnh cho ngươi ám sát thái tử đương triều?”
“Ngày nào hắn chưa bước chân vào Đông cung thì không phải thái tử đương triều.” Bóng áo đen muốn bỏ đi.
“Ngươi liền xông vào Cảnh Định vương phủ chắc hẳn chủ nhân ngươi không thể giữ được bình tĩnh nữa. Ta hôm nay nhất định phải biết được kẻ đứng đằng sau ngươi!” Hứa Mạc Phong nhanh chóng lao thẳng kiếm về phía bóng áo đen nhưng người đó lại né được, dây tóc bị đứt, mái tóc dài bung ra, cũng chính lúc đó xung quanh bị bao phủ bởi khói dày, người đó hơi quay mặt lại, khuôn mặt thanh tú mờ ảo trong màu trắng của khói và ánh trăng.
Hứa Mạc Phong sững người vì bóng đen ấy là nữ nhân? Nhớ lại câu nói “Ngày nào hắn chưa bước chân vào Đông cung thì không phải thái tử đương triều.” Hứa Mạc Phong ngầm suy đoán chủ nhân của người này cũng là một thế lực lớn trong triều đình. Nhưng tại sao không giữ bên mình một nam sát thủ vì thân thể nam nhân cường tráng hơn nữ nhân rất nhiều? Người này có lai lịch như thế nào?
Hứa Mạc Phong vội quay về Cảnh Định vương phủ.
Cách đó không xa, bóng áo đen lấp trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, ngồi sụp xuống, mồ hôi lăn dài trên trán xuôi xuống khuôn mặt thanh tú, nhanh chân leo lên xe ngựa đã đậu sẵn cách đó một đoạn ngắn, thay lên người bộ y phục cung nữ rồi tự đánh xe ngựa vào cổng Nam môn của hoàng cung.
Quân lính gác bốn cổng hoàng cung là người của Long vệ quân, đây cũng là các tinh binh được huấn luyện kỹ càng, tuyệt đối không thể coi thường. Xe ngựa đánh gần đến cổng Đông môn thì dừng lại, tiếng ngựa “hí” lên một tiếng. Quân lính Long hổ môn vội vàng chạy ra cản trước xe ngựa, Thuỵ Miên liền rút lệnh bài ra “Ta chính là người của Phượng cung, theo lệnh của hoàng hậu đến phủ Lâm quốc trượng. Còn không mau tránh đường. Làm chậm trễ chuyện của hoàng hậu thống lĩnh Long vệ quân các người gánh nổi trách nhiệm?”
Long hổ môn luôn canh giữa nơi này nên đã từng gặp Thuỵ Miên nhiều lần, dám đắc tội với người của hoàng hậu và Lâm quốc trượng trừ khi chẳng muốn sống nữa. Đám lính ở Long hổ môn lập tức tránh sang hai bên, cổng hoàng cung được mở ra, Thuỵ Miên quất xe ngựa đi vào, bàn tay còn lại phía dưới máu đang chảy không ngừng may Long hổ môn chỉ quan tâm lệnh bài nên cũng không để ý.
Tiền Minh điện – Hoàng cung Bắc Định quốc Tiền Minh điện cung nữ đều thức trắng đêm hầu thuốc cho Khâm Định hoàng đế cho đến sáng nay khi Thành Nguyên hoàng hậu và Dụ Thánh công chúa tới thì đám cung nữ mới được lui ra.
Trên ngai vàng của gian chính điện, Khâm Định hoàng đế bình thản đọc tấu chương, Đinh tướng quân đặt Long Phong kiếm lên giá treo cạnh ngai vàng.
Thành Nguyên hoàng hậu và Dụ Thánh công chúa được truyền vào bên trong liền cùng hành lễ, sau đó Thành Nguyên hoàng hậu bước lên gần ngai vàng khẽ nói “Hoàng thượng, Dụ Thánh công chúa đã được tuyên triệu vào cung.”
“Trẫm biết rồi. Hoàng hậu những ngày này nàng và hoàng tỷ đã vất vả giúp trẫm chuẩn bị cho đại hôn của thái tử. Nàng cũng cần để ý phượng thể. Mau quay về Phượng cung nghỉ ngơi trước.”
“Hoàng thượng thần thiếp cũng đã cho người nhanh chóng chuẩn bị hỷ phục để đưa tới Cảnh Định vương phủ và Vũ phủ, chỉ cần 10 ngày nữa là xong, ngoài ra những thứ khác bộ Lễ, nhạc viện cũng chuẩn bị chu đáo.”
Khâm Định hoàng đế gật đầu hài lòng, Thành Nguyên hoàng hậu cũng lui về Phương cung.
Lúc này Khâm Định hoàng đế nhìn sang Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm đang đứng phía dưới “Trẫm có chuyện muốn nói cho hoàng tỷ. Trên đời này người trẫm tin tưởng chỉ còn hoàng tỷ và Như Phong. Nhưng có nhiều chuyện trẫm không thể nói với nàng ấy, còn hoàng tỷ thì khác, chúng ta lớn lên bên nhau, hoàng tỷ luôn bao bọc cho trẫm, trẫm định sau khi đại hôn của thái tử xong, trẫm sẽ gả Thiên Tư công chúa cho Lý Thiệu Văn.”
“Ta thay Lý Thiệu Văn tạ ân điển của hoàng thượng.” Trên nét mặt kiêu sa tôn quý của Dụ Thánh công chúa liền nở một nụ cười.
Khâm Định hoàng đế nói tiếp “Lý Thiệu Văn là nhân tài hiếm có của Bắc Định quốc để phò trợ tân quân, trẫm có thể tin tưởng giao phó viên minh châu quý giá cho nó. Sau khi diệt trừ được Tạ gia trẫm sẽ phong chức cho Lý thiếu bảo trở thành Thái sư đương triều.”