Ngọn lửa như muốn thiêu trụi tất cả, hơi thở của ta yếu dần, chính vào lúc ta tưởng mình sắp mất đi ý thức, ta chợt nghe tiếng chàng lo lắng gọi ta. Ta chưa bao thấy vẻ mặt lo lắng lúc này của chàng, thì ra ta quan trọng hơn mạng sống của chàng … Cảnh Định vương phủ - Bắc Định quốc Đại lễ sắc phong thái tử chỉ còn ba ngày nữa, Khâm Định hoàng đế hạ lệnh cho Thượng thư bộ binh Tiêu Khải ngầm phong toả kinh thành người xe ra vào kinh thành phải lục soát thật kỹ, Lý thiếu bảo cùng Lý Đô ngự sử Lý Thiệu Văn vẫn tiếp tục âm thầm dùng một nghìn binh của Long vệ quân đợi sẵn phụng mệnh gần Cảnh Định vương phủ, Đoan Bình vương Kim Thiên Hữu chỉ huy thống lĩnh mười nghìn binh mã của Hổ doanh trong kinh thành và Túc vệ quân trong cung. Sau khi thích khách ám sát thái tử thất bại lần trước, thống lĩnh Cấm vệ quân Túc vệ quân luôn cảnh giác nhất là vào ban đêm thường thay phiên nhau, số lượng quân lính trong phủ không lúc nào dưới năm trăm.
Sau mấy đêm canh giữ Cảnh Định vương phủ phòng trường hợp người của Tàng Nhân đường quay lại thích sát, Kim Vãng Tích ngồi cạnh Tiêu Chính Quân rồi nhìn không gian yên tĩnh xung quanh, không gian lúc nửa đêm luôn tĩnh mịch như thế.
Một bóng đen ở phía xa đang từ nóc nhà phía bên kia lặng lẽ ngồi đó, đã một lúc lâu cũng không thấy di chuyển Kim Vãng Tích ban đầu cứ nghĩ là người của Tàng Nhân đường nhưng trước giờ Tàng Nhân đường không bao giờ hành động riêng lẻ.
Tiêu Chính Quân kéo tay Kim Vãng Tích “Tàng Nhân đường cũng có thể đang chờ đợi một cơ hội khác bây giờ tình thế bất lợi, ta nghĩ đám sát thủ đó sẽ không mạo hiểm, dễ dàng nhận ra xung quanh Cảnh Định vương phủ có nhiều quan binh sát thủ của Tàng Nhân đường sẽ không dại dột xông vào.” Tàng Nhân đường hành tung bí ẩn đâu dễ bị hai người nhìn ra như vậy, Tiêu Chính Quân nhìn người mặc hắc y ở phía xa, kẻ này là ai?
Kim Vãng Tích cũng cho rằng sau đại lễ sắc phong thái tử Tàng Nhân đường vẫn còn nhiều cơ hội để thích sát thái tử sao nhất định phải tiến hành trong lúc bất lợi như thế? “Tàng Nhân đường chính là vậy trước giờ luôn không xem quan binh triều đình ra gì. Nếu đám sát thủ này còn tồn tại Bắc Định quốc sẽ không thể thái bình.”
Một lúc lâu sau khi hai mắt Kim Vãng Tích đã gượng hết sức ngả đầu vào vai Tiêu Chính Quân cũng là lúc một đốm sáng loé lên như một vật cứng bị rơi vào tường phía trung viện của vương phủ, chính là nơi ở Cảnh Định vương Kim Thiên Hải, Tiêu Chính Quân lay lay người Kim Vãng Tích “Tàng Nhân đường…”. Nếu xét về võ công Cảnh Định vương Kim Thiên Hải cũng rất thông thạo nhưng đám sát thủ của Tàng Nhân đường rất lợi hại lại đã chuẩn bị từ trước.
Ngay tức khắc khoảng hơn bốn mươi hắc y nhân nhảy qua tường của vương phủ xông vào. Thống lĩnh Túc vệ quân ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ chiến đấu nhưng đối mặt với sát thủ của Tàng Nhân đường hàng trăm binh sĩ của Túc vệ quân hoàn toàn không thể đánh lại. Ba mũi tên từ phía xa lao thẳng vào người Thống lĩnh Túc vệ quân đang hô hoán binh sĩ, mũi tên có chứa chất kịch độc từ độc rắn nên lập tức thống lĩnh Túc vệ quân lăn ra đất. Mất đi người thống lĩnh, Túc vệ quân lại càng hoang mang và yếu thế.
Kim Vãng Tích từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng đó trong mắt hiện lên hình ảnh tên sát thủ cầm cung, hắn lại xuất hiện sao?
“Công chúa, nguy hiểm, nàng mau quay lại Tiêu phủ.” Tiêu Chính Quân vừa nói xong lập tức chạy nhanh về phía vương phủ.
Bóng hình ấy nhanh chóng biến mất, Kim Vãng Tích không thể để Tiêu Chính Quân xông vào nguy hiểm.
Nước xa không thể cứu được lửa gần, Kim Vãng Tích đã nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đi tìm Long vệ quân nhưng bây giờ chẳng còn kịp được nữa tính mạng thái tử đang bị đe doạ.
Tiêu Chính Quân xuyên qua đám người đang chém giết lẫn lộn, trên y phục đã dính phải những vết máu loang lổ, trở lại bên chỗ thống lĩnh Túc vệ quân, phát hiện ra ông ta đã chết, Tiêu Chính Quân rút lệnh bài ra, hô lớn cho các binh sĩ nghe “Thống lĩnh Túc vệ quân đã chết, ta là Chỉ Huy sứ của Đô ty Tiêu Chính Quân, các ngươi phải nghe lệnh của ta. Thái tử đêm nay xảy ra bất chắc gì tất cả các ngươi đều không giữa được mạng.”
Binh sĩ của Túc vệ quân chỉ nghe lời của chỉ huy Túc vệ quân, người của Đô ty cho dù phẩm hàm cao hơn cũng không được ra lệnh cho họ nhưng nếu thái tử xảy ra mệnh hệ gì mạng sống của tất cả bọn họ đều không gữa được nên lều mình chiến đấu ít nhất bây giờ còn có một Chỉ huy sứ tứ phẩm đứng ra lãnh đạo bọn họ, danh tiếng của Tiêu Chính Quân từ khi giết được hổ trắng cứu công chúa ở Dương châu đã sớm lan ra khắp Bắc Định quốc, bọn họ đều nể phục.
Lòng quân đã ổn định vì có người đứng đầu nhưng bóng đen phía bên kia vẫn tiếp tục giương cung bắt cùng lúc ba mũi tên vào đám đông hỗn loạn. Tiêu Chính Quân hạ lệnh “Mau chóng bảo vệ trung viện.” Thái tử đang ở trung viện, nếu đám thích khách có thể xông vào trung viện chắc chắn mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Tiêu Chính Quân rút kiếm giết nhằm thẳng vào tên thích khách mặc hắc y đang đứng gần đó, một nhát kiếm thẳng đoạt mạng, máu bắn tung toé lên y phục, nhớ ra cần để lại vài tên thích khách để lần ra kẻ chủ mưu nên ra lệnh “Giữ mạng cho bọn chúng.”
Trong tiền viện rộng lớn của vương phủ, xác người la liệt, một cảnh thảm sát đang diễn ra trước mắt, trong ánh trăng mùa thu mờ ảo không thể phân biệt được người phía trước là ai ở quanh cảnh hỗn loạn. Tiếng binh khí va chạm vào nhau, Kim Vãng Tích cởi áo choàng màu đen ra, nhanh chóng tiến đến phía sau Tiêu Chính Quân “Chính Quân, cẩn thận.”
Lời nói vừa dứt, Kim Vãng Tích kéo nam nhân bên cạnh cúi xuống cũng vì vậy mà mũi tên từ phía xa đã không nhằm trúng Tiêu Chính Quân mà đâm thẳng vào ngực một tên thích khách phía sau. Kim Vãng Tích nhìn lên chợt thấy bóng áo đen biến mất.
“Mau tới trung viện.” Tiêu Chính Quân bất ngờ nhìn Kim Vãng Tích. Sao nàng ấy lại ở đây? Nếu Kim Vãng Tích không đến kịp lúc thì Tiêu Chính Quân cũng quên mất rằng còn có một tên thích khách ở phía xa.
“Được.”
Hai người cùng với một số quân lính của Túc vệ quân xông vào trung viện nhưng không gian yên tĩnh của nơi này trái ngược với bên ngoài tiền viện.
Hoàng đế rất sủng ái Lan quý phi, Cảnh Định vương Kim Thiên Hải lại được tin tưởng nên Cảnh Định vương phủ rất lớn, muốn đi từ tiền viện vào phía trung viện cũng thể nhanh chóng. Tiêu Chính Quân hiện tại cũng không rõ Tàng Nhân đường muốn làm gì, muốn thích sát thái tử thì đây là cơ hội hiếm có, bọn chúng không thể bỏ qua ngày hôm nay được. Nhiều lần từng đối mặt với thích khách của Tàng Nhân đường, Kim Vãng Tích rất cảnh giác bởi bọn chúng sẽ đuổi cùng giết tận, sẽ không từ bỏ ý định.