Âm Nguyệt các chỉ còn tiếng khóc lóc của tỳ nữ “Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại, đừng làm nô tỳ sợ… tiểu thư…”
Thì ra Liễu Diệp Tư phải chịu những đau đớn như thế, bênh tật hành hạ, còn phải chịu học đàn đến chảy máu tay để gảy đàn góp vui trong yến tiệc, bây giờ còn bị phụ thân mang ra làm công cụ để thăng quan tiến chức. Kim Thiên Hải thở dài, đường đường là một tiểu thư quan tam phẩm bề ngoài ai cũng nghĩ rằng nàng thật hạnh phúc được phụ thân yêu quý được xây Âm Nguyệt các để ở, được Cảnh Định vương để ý đến nhưng thật ra tất cả chỉ là giả tạo. Kim Thiên Hải càng thương xót cho Liễu Diệp Tư kia.
Qua đi đã mấy ngày, tỳ nữ trong phủ đến báo tiểu thư của Liễu phủ muốn gặp mình, Kim Thiên Hải nhớ lại chuyện của nhiều ngày trước, băn khoăn nhưng vẫn quyết định đến Âm Nguyệt các.
Trong lòng nghĩ Liễu Diệp Tư chỉ là một cô gái đáng thương nếu có thể Kim Thiên Hải cũng muốn cứu cô gái này thoát khỏi Liễu phủ.
Trời đã không còn sớm, Liễu tiểu thư ngồi sẵn bên chiếc bàn nhỏ giữa bên trong Âm Nguyệt các, thấy vậy Kim Thiên Hải bước vào nhìn quanh một hồi rồi từ từ ngồi xuống. Liễu Diệp Tư mặc y phục mỏng manh nhưng cơ thể yếu ớt như vậy làm sao chịu được cơn gió đêm, Kim Thiên Hải nhắc nhở “Người đâu, Liễu tiểu thư không thể chịu được lạnh mang áo choàng ra đây.”
Tỳ nữ thấy tiểu thư của mình không nói gì nên cũng theo lệnh mang áo khoác ra, Kim Thiên Hải cầm lấy chiếc áo trên tay khoác nhẹ lên người Liễu Diệp Tư “Cửa sổ vẫn còn đang mở, trời đêm gió lạnh, tiểu thư cần phải chú ý sức khoẻ hơn. Tiêu thư hôm nay cho mời bản vương tới không biết là có chuyện gì?”
Liễu Diệp Tư cởi khăn che mặt xuống “Tiểu nữ muốn hàn huyên tâm sự với vương gia. Vương gia hãy nếm thử những món ăn này đi, chúng đều được đầu bếp đến từ Định Thiên quốc làm.” Không thấy Kim Thiên Hải vui vẻ, Liễu Diệp Tư tâm trạng cũng chùng hẳn xuống “Vương gia cảm thấy tiểu nữ rất phiền?”
“Không. Bản vương cũng rảnh rỗi. Liễu tiểu thư có tâm sự có thể nói với bản vương. Bản vương sẽ giúp đỡ.” Kim Thiên Hải chăm chú nhìn sắc mặt Liễu Diệp Tư, lớp phấn hồng che đi vẻ u sầu của mỹ nhân.
Nhìn bàn thức ăn trên bàn, Kim Thiên Hải cũng thử trước một chút. Mùi vị của những món ăn của Định Thiên quốc quả thực rất đặc biệt.
Bước chậm đến bình trà, Liễu Diệp Tư bàn tay run run lấy gói giấy nhỏ, cẩn thận giữ bình tĩnh đổ thuốc bột màu trắng vào rượu, sau đó lắc nhẹ từ từ bê đến trước Kim Thiên Hải “Vương gia hãy uống thử loại rượu này đi. Để tiểu nữ rót cho vương gia.”
Kim Thiên Hải nhìn sắc mặt hơi căng thẳng của Liễu Diệp Tư rồi nhìn bàn tay run run liền hiểu ra tất cả “Được rồi. bản vương cũng muốn uống thử rượu từ Định Thiên quốc.”
Chén rượu đầy, Kim Thiên Hải đưa lên miệng, chân chừ một lát rồi nhanh chóng uống.
“Vương gia cảm thấy như thế nào? Tiểu nữ xin kính vương gia một chén nữa.” Liễu Diệp Tư đưa đến trước mặt Kim Thiên Hải.
Kim Thiên Hải cố ý làm rơi chén xuống đất, chén rượu vỡ tan, tỳ nữ bên cạnh cúi xuống dọn dẹp, Kim Thiên Hải dẫm lên một mảnh vỡ sau đó nói với tỳ nữ kia “Ở đây hết chuyện của ngươi rồi. Mau lui xuống đi.”
Tỳ nữ nhanh chóng thu dọn các mảnh vụn còn lại rồi rời đi, đóng cửa lại.
Liễu Diệp Tư tò mò hỏi “Sao vậy vương gia?”
Kim Thiên Hải lắc đầu “Liễu tiểu thư, bản vương thật thất lễ, tiểu thư hãy rót cho bản vương thêm chén rượu nữa.”
Từ nhỏ đến lớn nêú như chỉ là rượu bình thường thì vài ly không thể chuốc say Kim Thiên Hải được nhưng nếu như đây không phải là rượu bình thường thì…
Uống được năm chén rượu Kim Thiên Hải đột nhiên trong người cảm thấy rất lạ, chẳng lẽ…
Kim Thiên Hải nắm chặt tay Liễu Diệp Tư làm Liễu Diệp Tư hoảng sợ “Vương gia…vương gia…”
“Bản vương … say rồi, đành đắc tội với tiểu thư…” Vừa dứt câu, Kim Thiên Hải cúi xuống nhặt mảnh vụt dưới nền đất nắm chặt vào tay bế Liễu Diệp Tư lên, nhìn sâu vào mắt nữ nhân này. Liễu Diệp Tư nhắm chặt mắt chịu đựng.
Đặt Liễu Diệp Tư xuống giường, Kim Thiên Hải bỏ rèm che xuống, quan sát nữ nhân đang nhắm mặt như ngủ kia rồi kéo chăn ra chùm kín hai người. Kim Thiên Hải cảm nhận được Liễu Diệp Tư đang rất run liền thì thầm “Tiểu thư, bản vương muốn biết phụ thân tiểu thư muốn làm gì?”
Liễu Diệp Tư lập chăn ra, ảnh mắt ngạc nhiên “Vương gia…không phải vương gia đã uống rượu hay sao?” Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?
Kim Thiên Hải đầu ốc lúc này đã trở nên mơ hồ, bàn tay nắm chặt mảnh sứ trong tay, tay truyền đến cảm giác đau “Tiểu thư đừng lên tiếng để người bên ngoài nghe được sẽ không tốt. Tiểu thư ngồi dịch ra đi.”
“Vương gia đang làm gì?”
Kim Thiên Hải xoè bàn tay đã thấm máu ra trước mặt Liễu Diệp Tư “Chuyện này tiểu thư hãy coi như không biết.” Sau đó Kim Thiên Hải bôi toàn bộ máu từ bàn tay mình xuống lớp chăn.
“Vương gia …. đã biết tất cả sao? Để tiểu nữ băng vết thương lại cho vương gia.” Nhìn thấy bàn tay có máu của Kim Thiên Hải, Liễu Diệp Tư bị doạ cho sợ.
“Đừng đi, bản vương không sao, vết thương nhỏ một lúc máu sẽ ngưng chảy, tiểu thư nằm im trong này, bản vương ra đó tắt nến.” Nói xong, Kim Thiên Hải cởi bớt y phục trên người, tắt nến, cả Âm Nguyệt các chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ vầng trăng chiếu rọi vào phòng.
Kim Thiên Hải quay trở lại giường kéo chăn đắp kín người cho Liễu Diệp Tư “Đã diễn thì phải diễn cho giống. Tiểu thư bàn tay run như vậy sao có thể làm người ta tin tưởng.”
Nằm bên cạnh nam nhân khiến Liễu Diệp Tư không quen nhưng rất nhanh đi vào giấc ngủ. Kim Thiên Hải chỉ thở dài, điềm tĩnh giơ vết thương lên và nghĩ làm sao có thể che dấu được vết thương này.
Bình minh chiếu rọi cũng là lúc Liễu Diệp Tư tỉnh dậy, thấy Kim Thiên Hải đang ngồi bên cạnh băng lại vết thương sau đó mặc y phục chỉnh tề liền nói “Vương gia sẽ không trị tội phụ thân tiểu nữ chứ?”
“Phụ thân của tiểu thư đâu hại được bản vương? Nhưng chuyện này tiểu thư phải tuyệt đối giữ bí mật như vậy mới bảo đảm được tính mạng của mẫu thân tiểu thư.” Kim Thiên Hải không muốn Liễu tiểu thư
“Đa tạ vương gia đã giúp tiểu nữ.” Liễu Diệp Tư cảm động, không ngờ vương gia còn biết nhiều chuyện như vậy.
Kim Thiên Hải từ từ quan sát “Bản vương giờ bước chân ra khỏi Âm Nguyệt các, cả đêm không rời khỏi đây, tin tức lan truyền nhất định khiến thanh danh của tiểu thư bị huỷ hoại. Bản vương nghĩ không chu toàn.”
“Vương gia đừng nói vậy. Đối với tiểu nữ thì thanh danh có là gì.” Với một người chẳng sống được lâu nữa thì thanh danh đâu có gì quan trọng.