“Việc này muội có thể tự làm được.” Bình thường công việc này do Hỷ nhi làm nhưng bây giờ chắc Hỷ nhi đang ở đâu đó tại Gia Hân hiên tủi thân nên đành tự làm.
Kim Thiên Từ muốn thử nhưng động tác lại quá cứng nhắc, Kim Uyển Dư cầm lấy khăn “Việc này huynh không quen đâu.”
“Huynh có thể học từ từ. Sau này ngày nào huynh cũng muốn thức giấc đều thấy muội ở bên cạnh.”
Kim Uyển Dư mỉm cười mãn nguyện, Kim Thiên Từ chủ động ôm lấy mỹ nhân vào ngực.
Trái ngược với những gì Kim Uyển Dư nghĩ, Hỷ nhi cùng 3 cung nữ đang lấp ló ngoài kia nhìn trộm. Kim Thiên Từ nghe thấy tiếng động nhưng vẫn mặc kệ bọn họ.
Đại Minh điện – Đại Nội – Hoàng cung Bắc Định quốc Giữa đại điện rộng lớn, Khâm Định hoàng đế ban phong cho Lý thái bảo Lý Cử Chính làm Thái sư. Thánh chỉ vừa được Đỗ công công đọc xong, các bá quan trong triều đều quỳ xuống tung hô vạn tuế duy chỉ có Bùi tể tướng, Lâm quốc trượng và Vệ thái uý chẳng hào hứng. Ngược lại Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm vui mừng khôn xiết nhìn tướng công. Cả đời Dụ Thánh công chúa đã tốn không ít thủ đoạn để nâng đỡ Lý gia, bảo vệ Kim gia cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Quan lại trong triều đều vui mừng chúc mừng Lý thái sư đương triều. Lý Cử Chính đứng cạnh phu nhân của mình đều khiến quan lại e sợ. Một người là thái sư nhất phẩm nắm trong tay Long vệ quân, một người là tỷ tỷ ruột của hoàng đế.
Sứ thần, Phó sứ và Quách tướng quân Đại Triều bước vào Đại Minh điện khom người hành lễ với Khâm Định hoàng đế. Vạn Phó sứ này là hoàng thân của Đại Triều nên theo nghi lễ không phải quỳ bái hoàng đế nước nhỏ hơn.
Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu khấu tạ hoàng đế Bắc Định quốc “Hoàng đế của bản quốc rất lấy làm tiếc khi thái tử Bắc Định quốc tuổi còn trẻ đã qua đời. Vì vậy hoàng đế Đại Triều quốc định Bắc Định quốc 3 năm không cần cống nạp cống phẩm sang bản quốc.” Quốc thư của hoàng đế Bắc Định được gửi nhanh tới Bắc Định quốc, Ninh kỳ Phiêu đích thân trình lên. Đỗ công công nhận lấy rồi dâng lên cho Khâm Định hoàng đế.
“Giao tình giữa hai nước Đại Triều và Bắc Định quốc không thể vì chuyện này làm xấu đi. Thái tử Bắc Định quốc qua đời trẫm hết lòng thương xót. Nay không ngờ hoàng đế Đại Triều ở nơi xa cũng gửi quốc thư chia buồn.” Khâm Định hoàng đế mở quốc thư xem rồi nói tiếp “Ninh tể tướng hôm nay quay trở về Đại Triều. Trẫm ban thưởng cho Ninh tể tướng một bảo vật vô cùng quý giá. Đỗ công công mau dâng lên.”
Đỗ công công đưa ra trước mặt Ninh Kỳ Phiêu một hộp gỗ, Vạn phó sứ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Hộp gỗ được Đỗ công công mở ra, bên trong đó là một viên minh châu trân quý. Các đại thần đều biết viên minh châu là cống phẩm năm trước từ Tây Vệ quốc trong thiên hạ rất hiếm có.
Ninh Kỳ Phiêu tạ ân hoàng đế sau đó nhận lấy, Vạn phó sứ định cầm nhưng Ninh Kỳ Phiêu đưa cho Quách tướng quân. Viên minh châu này nếu ban đêm mở ra sẽ phát ra ánh sáng màu lam chiếu rọi ánh trăng vô cùng quý hiếm. Ninh Kỳ Phiêu hài lòng với vật này.
Dụ Thánh công chúa đột nhiên cười lớn “Ninh gia tướng có một nữ tướng tài giỏi như Ninh tể tướng quả thật là vinh hạnh tuy nhiên Ninh tể tướng này có thật sự là Ninh Kỳ Phiêu hay không? Bản công chúa hôm nay phải vạch mặt của tên giả mạo này.”
“Dụ Thánh công chúa…” Khâm Định hoàng đế quát lớn.
Các quan trong triều đều không hiểu được mọi chuyện. Khang Nhân vương cười trừ đã sớm nhìn ra điểm kỳ lạ của Ninh tể tướng này.
Ninh Kỳ Phiêu ánh mắt sắc lạnh không hề dao động “Dụ Thánh công chúa tại sao lại nói Kỳ Phiêu là kẻ giả mạo tể tướng Đại Triều? Kỳ Phiêu là ái nữ duy nhất của Ninh đại tướng quân Đại Triều cả thiên hạ đều biết. Dụ Thánh công chúa không nên vu oan cho Kỳ Phiêu.”
“Ngươi còn giả bộ được? Hoàng thượng ban tặng cho ngươi viên minh châu nhưng vẫn nhận. Ngươi không nhận ra rằng viên minh châu này chính là vật mà nhiều năm trước tể tướng Ninh Kỳ Phiêu chính tay quăng xuống đất đẩy sang Tây Vệ quốc. Ngươi là kẻ nào?” Dụ Thánh công chúa bước tới gần Ninh Kỳ Phiêu bàn tay rút lấy Long Phương kiếm từ chỗ Đinh tướng quân.
Ninh Kỳ Phiêu hít một hơi thật sâu nói “Kỳ Phiêu là tể tướng Đại Triều, công chúa không được vô lễ.”
“Ninh Kỳ Phiêu? Ninh Kỳ Phiêu thật sự đã chết trên núi U San từ lâu. Kẻ đứng trước mặt bản công chúa bây giờ đóng giả tể tướng Đại Triều đến Bắc Định quốc nhất định có mưu đồ khác. Cái chết của thái tử Bắc Định quốc cũng do cô ta âm thầm sai khiến.” Dụ Thánh công chúa đâm thẳng Long Phương kiếm về phía Ninh Kỳ Phiêu nhanh như chớp Ninh Kỳ phiêu và Quách tướng quân nhưng kỳ lạ là Quách tướng quân dường như không hề ngăn cản mà người lao ra giữ lấy mũi kiếm là Vạn phó sứ.
Máu từ bàn tay của Vạn phó sứ chảy ra ngày càng nhiều, Ninh Kỳ Phiêu ngẩn người ra ngước mắt nhìn lại những giọt máu chảy xuống nền điện. Thanh Long Phương kiếm vốn được luyện từ máu người nơi chiến trường tung hoành ngang dọc vô cùng sắc bén chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể chặt được cánh tay của một người.
Cả đại điện đều lạnh sống lưng.
Sao hắn lại cứu mình? Mình chết hắn sẽ hoàn toàn nắm quyền độc tôn thiên hạ, hắn còn làm chuyện tự hại chính mình?
Vạn phó sứ bàn tay chảy quá nhiều máu, Quách tướng quân ở sau đó đột nhiên giữ lấy “Vương tử, người không sao chứ?”
Vạn phó sứ lắc đầu bàn tay cố gắng nắm chật chặt lại “Các người làm phản rồi. Hoàng đế Bắc Định quốc lại ở ngay trước đại điện muốn giết chết sứ thần Đại Triều. Bang giao hai nước mà hoàng đế Bắc Định quốc nói ta cũng không thể chắc chắn được điều gì. Mọi chuyện hãy để Hoàng đế Đại Triều quyết định.”
Khâm Định hoàng đế liền ra lệnh “Dụ Thánh công chúa tinh thần không ổn định mau đưa về Lý phủ.”
Khâm Định hoàng đế biết cho dù người đứng trước mặt Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm chính là Ninh Kỳ Phiêu thật sự thì Dụ Thánh công chúa cũng sẽ liều mình giết chết. Bởi người của Ninh gia tướng đã giết chết bao nhiêu binh sĩ của Bắc Định quốc cũng giết cả mối tình đầu của Dụ Thánh công chúa khiến người đau khổ một thời gian. Nay kẻ thù đã đứng trước mặt, Dụ Thánh công chúa chỉ là đang kiếm cớ để giết chết Ninh Kỳ Phiêu nhưng chuyện năm đó trên núi U San Ninh Kỳ Phiêu thoát chết được cũng thật kỳ lạ.
Đỗ công công vội ngăn Dụ Thánh công chúa lại “Công chúa…”
“Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng hay sao?” Quay sang Vạn phó tướng “Ngươi đồng loã với kẻ giả mạo tể tướng còn ngang nhiên ở trước mặt hoàng đế Bắc Định ngăn cản Long Phương kiếm? Thấy Long Phương kiếm như thấy tiên đế, các người ở đây ai dám đụng vào trưởng công chúa của tiên đế?”
Ở Bắc Định những phong hiệu được ban chữ “Thánh” rất hiếm, bởi chữ này tượng trưng cho quyền lực tối cao. Năm xưa Khang Dụ tiên đế cùng các hoàng tử chiến đấu trên chiến trận, xử lý những chuyện trong gia tộc đều giao phó cho trưởng nữ, khi giành được giang sơn Khang Dụ hoàng đế lập tức phong cho trưởng nữ của mình phong hiệu Dụ Thánh công chúa, sau chính biến An Đức vương lên ngôi hoàng đế, công lao của Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm không nhỏ được ban thêm hai chữ “Uy Vũ” phía trước.
Các đại thần đều im lặng không dám ngăn cản Dụ Thánh công chúa. Long Phương kiếm này có sức mạnh giết chết mọi quan lại trong triều, trừ hoàng tộc được tiên đế giao cho hoàng đế đời sau.
Dụ Thánh công chúa vẫn chưa dừng lại nhân lúc Vạn phó sứ đang ở trong tay Quách tướng quân liền đâm một nhát vào bụng Ninh Kỳ Phiêu, Ninh Kỳ Phiêu và mọi người ở đại điện đang tập trung sự chú ý vào Vạn phó sứ nên không kịp trở tay.
Trên khuôn mặt băng giá ấy lập tức toát những giọt mồ hôi, sắc mặt Ninh Kỳ Phiêu tái nhợt, Vạn phó sứ kêu lên “Phiêu nhi…”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ninh Kỳ Phiêu kia, không biết vì sao, tâm đột nhiên chấn động,Vạn phó sứ vùng dậy đẩy Quách tướng quân ra, tiến tới gần ôm lấy bạch y nữ tử trước mặt, rút lấy thanh kiếm ra hất văng kiếm xuống đất. Bàn tay bị thương siết dùng toàn lực trưởng vào ngực của Dụ Thánh công chúa.
Một tiếng “Dừng tay” từ bên ngoài truyền vào trong Đại Minh điện, Lý Thiệu Văn lập tức tiến vào khấu kiến hoàng đế, ái ngại nhìn sang Ninh Kỳ Phiêu cũng bất chợt thấy đôi mắt lạnh lẽo ấy nhìn mình. Ninh Kỳ Phiêu sớm đã biết đó là mẫu thân của Lý Thiệu Văn nên không dám làm Dụ Thánh công chúa bị thương.
Lý Cử Chính thân thủ nhanh nhẹn đỡ lấy Dụ Thánh công chúa tức giận nhìn Vạn phó sứ, đưa Dụ Thánh công chúa rời khỏi điện.
Vạn phó sứ tránh chạm đến vết thương của nữ tử. Giọng của Ninh Kỳ Phiêu có chút run rẩy “Vạn phó sứ, Dụ Thánh công chúa và bản tướng đều bị thương, chuyện này nên kết thúc ở đây thôi.”
Vạn phó sứ tức giận nhìn lên hoàng đế Bắc Định quốc “Hoàng đế Bắc Định quốc dung túng cho Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm ngay trên đại điện hành thích sứ thần Đại Triều? Ninh Kỳ Phiêu đích thực là tể tướng của Đại Triều hay không đều do hoàng đế Đại Triều định đoạt không đến lượt một công chúa Bắc Định phải hao tâm lo lắng.”
“Người đâu, mau dìu tể tướng Đại Triều tới Thừa Huy điện rồi truyền thái y tới.” Khâm Định hoàng biết chuyện này đã không thể cứu vãn được.
“Tính mạng của sứ thần Đại Triều không cần hoàng đế Bắc Định quốc lo lắng. Bản vương phụng mệnh hoàng đế Đại Triều hộ tống tể tướng, việc này bản vương sẽ định đoạt.” Vạn phó tướng bế Ninh Kỳ Phiêu lên bàn tay có máu kia chạm vào y phục trắng như tuyết của Ninh Kỳ Phiêu, một màu đỏ loang lổ.
Lý Thiệu Văn nhìn Vạn phó sứ cũng chiểu được quan hệ giữa hai bọn họ không tầm thường nhưng giữa Lý Thiệu Văn và Ninh Kỳ Phiêu dù sao cũng là bằng hữu, không khỏi lo lắng nói “Hạ quan sẽ đi cùng Vạn phó sứ. Ninh tể tướng không chịu đựng lâu hơn được nữa.”
“Lý đại nhân…” Ninh Kỳ Phiêu nhìn thấy Lý Thiệu Văn định mở miệng nhưng Vạn phó sứ cắt ngang.
“Lý đại nhân hãy lo cho mẫu thân của mình trước đi. Bản vương từng nghĩ Lý đại nhân là một trung thần biết phân biệt phải trái.” Vạn phó sứ cùng Quách tướng quân rời khỏi Đại Minh điện thẳng lên xe ngựa ngoài Đại Nội tiến thẳng về Đại Triều.
Ánh mắt phẫn hận của Ninh Kỳ Phiêu đang nhìn Vạn phó sứ. Núi U San năm đó, tại sao ngươi lại cứu ta? Tỷ Tỷ ta chết như thế nào?
Long Phương kiếm rơi ở mặt đất, Khâm Định hoàng đế chính tay nhặt nó lên, tuyên bố bãi triều.
Dụ Thánh công chúa năm xưa cùng hoàng thượng gây chính biến cướp ngôi tuyệt nhiên không phải là người dễ bị kẻ khác lợi dụng, trừ khi Ninh Kỳ Phiêu này là giả. Dụ Thánh công chúa đã nắm trong tay được chứng cớ gì?
Khi Dụ Thánh công chúa đưa ra chủ ý ban tặng viên minh châu màu lam kia cho Ninh Kỳ Phiêu, Khâm Định hoàng đế đã cảm thấy lạ nhưng không quá để tâm đến việc này nhưng những gì diễn ra trên Đại Minh điện vừa rồi khiến hoàng thượng đau đầu lo nghĩ.
Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc đã nhiều ngày không lên triều vì cánh tay bị thương đang nhàn nhã ngồi đối diện với Ngô Từ Nhiễm, hạ xuống một quân cờ chậm rãi nói “Sau đó, mọi chuyện thế nào?”
Ngô Từ Nhiễm thở dài, giữa bọn họ chính là tình cảm bằng hữu lâu năm cùng đọc y thư nhưng Kim Thiên Phúc là để kéo dài sinh mệnh còn Ngô Từ Nhiễm tiếp bước phụ thân chữa bệnh cứu người. “Hoàng thượng lệnh cho tôi đến Lý phủ bắt mạch cho Dụ Thánh công chúa, cũng chẳng có gì đáng ngại chỉ là vài tháng phải tĩnh dưỡng, không được rời khỏi phủ.” Như nhớ ra điều gì, Ngô Từ Nhiễm nói tiếp “Nhưng mà Ninh tể tướng vết thương sâu e rằng...cũng không biết vượt qua được hay không. Lý Đô ngự sử và Ninh Kỳ Phiêu xem ra quan hệ không đơn giản.”
Theo Kim Thiên Phúc biết thì Ninh Kỳ Phiêu chính là một nữ tướng mà nam nhân Đại Triều ai ai cũng mến mộ “Huynh nói đúng. Tôi cũng muốn tìm hiểu về vị nữ tể tướng của Đại Triều.”
“Đúng rồi. Vết thương của huynh lần này tuy sắp bình phục nhưng mà lúc nhỏ huynh từng bị trúng độc may mắn được phụ thân tôi cứu, nếu như bị trúng độc lần nữa thì tôi cũng không còn cách.” Ngô Từ Nhiễm nhiều lần tìm kiếm y thư của phụ thân để lại nhưng vẫn không có cách giúp Kim Thiên Phúc hoàn toàn khoẻ mạnh. Một thái y ngũ phẩm như mình một năm đâu được nhiều bổng lộc như vương gia. Ngô Từ Nhiễm thở dài nhìn căn phòng toàn y thư của mình.
“Mạng của tôi mong manh đến thế?” Kim Thiên Phúc vẫn tiếp tục đánh cờ.
“Huynh còn đùa được? Tính mạng của mình, mình không giữ thì ai giữ được. Tôi đã thề cứu sống huynh, thay phụ thân tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu y thư cổ.” Ngô Từ Nhiễm chẳng kiêng nể đáp.
Phụ thân của Ngô Từ Nhiễm là thần y từng theo bên cạnh Khâm Định hoàng đế một thời gian nhưng bây giờ tung tích không rõ ràng khiến người ngoài hoài nghi.