Phượng Hoàng Lưu Lạc

Chương 10

"Ngô... Chàng không nên... A ân... Không nên ở trong này..."

Trong sương phòng dán đầy chữ "Song hỷ" bằng giấy đỏ, giọng nói nữ tính mềm mại mê người yêu kiều vang lên, trong phòng nhiều tiếng vang vọng to như vậy.

"Ta đợi không kịp." giọng nói nam tính mang theo tiếng thở gấp dốc chứa đựng một tia hàm hồ, tựa hồ người nói đang bận tối mày tối mặt.

Hắn thật vất vả mới thuyết phục Hoa Triêu nữ vương đem Hướng Lăng Ba hạ gả cho hắn, diều kiện chính là hắn cùng Hướng Lăng Ba hằng năm có một nửa thời gian nhất định ở lại Hoa Triêu quốc, đảm nhiệm chức vụ Hộ Quốc tướng quân; nếu Hoa Triêu quốc có việc, cũng nhất định phải về nước trấn thủ, trực tiếp nghe lệnh với nữ vương cùng Công Tôn Minh Trạch.(hạ gả là vì HLB là công chúa nên để vậy hay hơn)

Hắn trời sinh đam mê tự do, vì cưới nàng làm vợ, thế nhưng chấp nhận đồng ý cái hiệp ước không bình đẳng này,

Khiến ba sư huynh đệ khác kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được.

Nhưng mà tân khách ở bên ngoài từng người một giống như là muốn hắn uống quá chén, nhất là đã biết hắn là người chuyên sử dụng độc, hoàn toàn không để ý tới tối nay là đêm động phòng hoa chúc quan trọng nhất trong đời hắn, lại một chén tiếp một chén kính hắn.

Hai người bọn họ trải qua biết bao trắc trở, thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, chỉ có đồ ngốc mới tiếp tục ngơ ngác đợi ở bên ngoài để đám người kia chuốc cho quá chén!

Vì thế hắn không để ý tới tươi cười ái muội của mọi người, đem mọi người ném qua một bên, trở lại trong tẩm cung của hai người.

Vốn định cùng nàng hảo hảo mà nói chuyện phiếm, trước tâm tình sau lại cùng nhau ngọt ngọt như mật vượt qua một đêm động phòng hoa chúc lãng mạn; ai biết vừa thấy nàng kiều mị động lòng người ngồi ở trên giường, nhu thuận chờ hắn, sau khi tháo xuống khăn voan đỏ, một đôi tròng mắt mọng nước ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn, kia tư thái mê người làm lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, kiềm không được muốn cùng nàng mây mưa thất thường, ân ân ái ái.

Gương mặt nhỏ của Hướng Lăng Ba ửng đỏ, mũ phượng sớm bị cởi xuống, đặt ở trên bàn, trên người mặc dù còn khoác khăn quàng vai đỏ thẫm, nhưng mà nội y cùng tiết khố hạ thân sớm bị Phục Thành Ngạn bỏ đi.

Hiện tại hai chân nàng bị hắn bắt chặt ở trong tay, bị ép đặt trên đầu vai hắn, hoa huy*t nhỏ tràn đầy mật dịch trắng mịn bị lưỡi nam tính đùa bỡn.

"Không nên như vậy..." Nàng khó khăn mở miệng, hai tay run run đặt ở sau lưng chống đỡ chính mình, làm cho mình ngồi ngay ngắn ở bên giường.

"Vì sao? Nàng không vui sao?" Phục Thành Ngạn trêu tức hỏi, lưỡi linh hoạt qua lại ở mật huyệt chặt trất cùng với hoa hạch nở rộ ở giữa.

"A..." Mang theo tiếng khóc nức nở yêu kiều vang lên, "Chàng nên, nên ở bên ngoài... A a... Không, không nên như vậy... Nơi đó không nên..." lúc đầu lưỡi thình lình đâm vào hoa huy*t, nàng khóc kêu một tiếng, hai tay lại cũng không cách nào chống đỡ buông ra.

Nàng nằm ở trên giường, không cách nào ngăn cản hắn làm ra chuyện càng càn rỡ.

"Lăng nhi, nàng thích, đúng không?" Hắn thu hồi đầu lưỡi, lấy ngón tay dài tiếp tục ở trong thân thể đã trở nên phi thường mẫn cảm của nàng làm mưa làm gió, mỗi một lần trừu cắm đều ma sát qua khối thịt non mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng kia.

"Không thích... Ta không thích..." tính cách không chịu hợp tác lại xuất hiện.

"Không thích?" Hắn hiểu rõ nàng khẩu thị tâm phi, vì trừng phạt nàng không hợp tác, đương lúc nàng sắp đến cực lạc thu hồi ngón tay dài.

"A... Không nên đi... Không nên vào lúc này rời khỏi ta..." thân thể mẫn cảm không ngớt cần hắn xoa, nhưng hắn lại tàn nhẫn thu hồi vui thích hắn dành cho nàng, khiến nàng không khỏi cầm tay hắn, cho vào chỗ cũ.

"Không phải là không muốn sao?"

"Muốn... Cho ta..." Nàng nức nở cầu khẩn nói.

"Ngoan Lăng nhi, cởi quần áo." Như nàng mong muốn, tay hắn trở lại chổ khoái cảm đang lan tràn tùy ý trêu đùa, môi mỏng thì tựa vào bên tai của nàng nhẹ nhàng dụ dỗ.

Lỗ tai nàng nóng lên, lại nhu thuận đem khăn quàng vai trên người cùng với y phục còn lại toàn bộ bỏ đi, thân thể trắng trẻo trần như nhộng.

"Lăng nhi, nàng thật đẹp." Hắn thở dài, cúi người ở bên gáy của nàng nói, trước ngực nàng ấn liên tiếp những dấu vết chứng minh nàng thuộc về hắn.

"Ân... Ta muốn... Ngạn..." Ngón tay dài mang đến tê dại dần dần không thỏa mãn được nàng, nàng cần nhiều hơn vui vẻ.

"Tốt, đều cho nàng." Hắn đem nàng đẩy vào giường, đứng dậy đem hỉ phục trên người cởi ra, lộ ra thân thể tinh tráng, dụ dỗ nàng.

Thân thể nam tính vững chắc đặt trên thân thể của nàng, nhưng nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận gánh nặng ngọt ngào này.

Sau đó, lửa nóng thuộc về hắn, thong thả mà kiên định đẩy mạnh vào chỗ nữ tính thần bí nhất, dẫn phát một trận kích tình rừng rực.

Nàng thở hổn hển, trong miệng không nhịn được tràn ra một tiếng lại một tiếng khó nhịn yêu kiều; hắn cũng thở hổn hển, được nàng bao bọc làm hắn mồ hôi đầm đìa.

Hắn bắt đầu luật động, nam tính cứng rắn mang theo vô hạn tinh lực xâm nhập chỗ sâu nhất của nàng, sau đó dụng lực rút ra, dường như sắp cách nàng mà đi, hại nàng nhịn không được lấy hai chân quàng bên hông hắn, rất sợ hắn sẽ giống như vừa rồi giữa đường bỏ mặc nàng tịch mịch lăn qua lăn lại.

"A... Ngô ân... Ngạn..." Nàng cất tiếng rên lãng, bất kể việc sẽ bị các cung nhân canh giữ ở ngoài tẩm cung nghe thấy.

Nàng chỉ biết là, chỉ có kêu như thế mới có thể làm thư thái sóng triều cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể.

Khoái cảm như mưa rền gió dữ kịch liệt, nhưng trời biết nàng căn bản không muốn thoát đi, cam tâm tình nguyện tiếp nhận kích tình cuồng cuộng như muốn bức điên người này.

"Lăng nhi, Lăng nhi của ta... cái dạng này của nàng thật làm người ta muốn liều lĩnh trầm luân ở thân thể của nàng, cả đời không bao giờ nữa rời khỏi..." Hắn cuồng dã mà xúc phạm xông vào chỗ sâu trong thân thể của nàng, mang theo cấp tốc thở dốc ở bên tai nàng nói.

Nàng mặt đỏ lên, vì lời của hắn, cũng vì mình càng lúc càng phản ứng rõ ràng.

hoa huy*t nhỏ thành thục, bởi vì quá nhiều kích thích mà phân bố ra càng nhiều mật dịch thơm ngọt, khi hắn ra vào mang ra càng nhiều mật nước hơn, phát ra từng tiếng vang làm người ta mặt đỏ tới mang tai.

Khoái cảm tầng tầng ngưng tụ ở bụng dưới, khiến nàng run rẩy giơ lên mông nhỏ đón chào, làm cho hắn có thể xâm nhập càng sâu, càng dùng sức.

hoa huy*t nhỏ lúc này truyền đến từng đợt co rút nhanh tiêu hồn, tuyên cáo người dưới thân gần đến cực lạc cao phong.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, lực đạo thắt lưng lại tăng thêm cũng nhanh hơn, mang cho nàng nhiều khoái cảm cùng hỉ nhạc hơn, cũng đem nàng đưa lên đỉnh núi hoàn mỹ.

"A a..." Nàng liên tiếp tràn ra yêu kiều, mê người mà kích thích, thiêu cháy dục vọng đáy lòng của nam nhân.

Hắn nhanh chóng lại luật động mấy cái, dùng đem hết toàn lực xâm nhập vào trong nàng, thả ra tất cả ái dục; hoa huy*t mẫn cảm đáng thương run rẩy, tiếp thu tất cả tình dục của hắn.

Hắn trở mình nằm ở trên giường, đem nàng còn đang run rẩy cẩn thận từng li từng tí kéo vào trong lòng, không muốn nàng nhỏ nhắn xin xắn lại bị đè ép hư.

Bàn tay vô ý đặt ở trên bụng tuyết trắng, bỗng nhiên nhớ lại mấy lần triền miên, hắn cũng không có làm tốt dự phòng, có lẽ người trong lòng đã thai con nối dõi của hắn...

Nghĩ tới điều này, hắn mềm nhẹ chế trụ cổ tay của nàng, xem mạch đập của nàng.

Đáng tiếc, hắn hi vọng thất bại.

Hướng Lăng Ba nồng đậm khốn ý bị loay hoay thập phần bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng mở mắt ra, lại ngoài ý muốn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn.

"Chàng làm sao vậy?"

"Lăng nhi." Phục Thành Ngạn mềm giọng gọi.

"Ân?" Nàng lại lần nữa nhắm mắt lại, đáp lại hắn cho có lệ.

"Lăng nhi, nàng biết không? Nam nhân luôn luôn có một thói hư tật xấu." Hắn dụng tâm kín đáo nói, bất quá muốn trước câu dẫn hứng thú của nàng.

"Thói hư tật xấu gì?" Nàng cũng rất hợp tác hỏi, chỉ muốn hắn nhanh lên một chút nói xong, nàng mệt mỏi có thể ngủ sớm.

"Bọn họ thích nhìn bộ dạng nữ nhân yêu nhất vì mình sinh con dưỡng cái." Hắn trở mình, làm cho nàng nằm úp sấp ở trên người, một đôi bàn tay lại bắt đầu rục rịch.

"Ân..." Nàng không có nghe rõ, lung tung gật gật đầu, muốn thoải mái mà ghé vào trên người của hắn ngủ thật say.

Thế nhưng, hắn lại không có khinh địch như vậy buông tha nàng.

"Như vậy, nàng đáp ứng sao?" Hắn vô lại hỏi, bàn tay to ở trên người của nàng khơi mào một trận chiến hỏa-- tình dục chi chiến.

Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, Phục Thành Ngạn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha!

Kết quả là, trong tẩm cung nhị công chúa, cả đêm đều quanh quẩn tiếng nữ nhân mềm ngấy lại mệt mỏi vô lực ngâm nga, cùng với nam nhân thô suyễntinh lực đầy đủ thở dốc.

Cả một đêm...
Bình Luận (0)
Comment