Phượng Hoàng Nam

Chương 25

Không cần thằng nhỏ nháy mắt, Cái Chí Huy cũng không muốn nhìn thấy cậu ta gặp khó khăn.

Sau khi vào doanh trại, thằng nhỏ đen gầy đi nhiều, chắc chắn là được mấy ông chú già huấn luyện. Đồng chí Cái liếc cậu một cái rôi không để ý nữa, nghiêm chỉnh chỉ đạo đám tân binh.

Hiểu Bảo thấy Cái Chí Huy không đáp lại, cũng ngượng ngùng thu hồi khuôn mặt chim sẻ tung tăng tươi cười.

Đợi đến lúc giải tán, người khác đều nhe răng nhếch miệng lao về ký túc xá, chỉ có Cao Hiểu Bảo nấn ná phía sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cái Chí Huy.

Cái Chí Huy thở dài, phất phất tay với Hiểu Bảo, thằng nhãi con này còn  làm cao, vểnh cổ tức giận đi tới.

Cái Chí Huy cũng không khách khí “Thế nào?  Ngủ bị sái cổ? Cổ uốn éo cũng không tới mức mắt chẳng  thấy ai chứ?”

Hiểu Bảo không cam  lòng quay sang nói “Cho tôi số di động của anh đi, tân binh không được ra ngoài, tôi không cách nào tìm được anh”

“Tìm tôi có việc gì?”

“Cha tôi gửi đậu tương với vò rượu gạo, đặc biệt dặn dò là mang cho anh”

Cái Chí Huy định nói không cần, nhưng nghĩ lại, người ta mất bưu phí ngàn dặm xa xôi gửi lên đây, không nên phụ tấm lòng của người ta, vì vậy liền vui vẻ nhận lấy.

Sau đó kéo Hiểu Bảo tới khu hậu cần mua vài hộp cá cùng mấy cái bánh mỳ, tìm một phòng học trống, mở đồ hộp cùng bình rượu đế,  dùng bánh mỳ chấm tương, cùng Hiểu Bảo vui vẻ.

Đứng nhìn Hiểu Bảo tuổi nhỏ, tửu lượng cũng không tệ lắm. Chỉ trong chốc lát, một bình rượu đế đã vào bụng hai người.

Uống uống, Cái Chí Huy phát hiện Hiểu Bảo uống tới hai mắt tỏa sáng ngó anh đăm đăm.

Anh cúi đầu nhìn, hóa ra là mải uống rượu không cẩn thận làm vạt áo trước ngực phanh ra. Anh thuận tay cởi luôn cúc cổ, lấy tay qua loa lau ngực.

Vừa ngẩng đầu,anh  đã bị một bóng đen đánh úp lại, không kịp tránh bị đè lên.

Chất cồn trong máu lập tức bốc lên.

Một ý niệm nảy lên  trong đầu đồng chí Cái, đệt, Cao Hiểu Bảo hôn mình lại còn duỗi đầu lưỡi vào.

Thằng nhãi ranh này say rồi sao? Hay hắn bị Phó lão nhị chơi tới phát điên rồi? Tìm món nhắm rượu lại tim trên miệng anh.

Còn ngại chưa đủ loạn, lại học tập người ta giật quần áo anh.

Cái Chí Huy đẩy Hiểu Bảo ra, nhìn kỹ, đứng ngoài cửa không ai khác chính là Phó đại thiếu gia.

Khá lắm, nhìn sắc mặt họ Phó âm trầm cứ như bị giội cho một xô mực. Sống chết nhìn chăm chăm vào hai kẻ bị bắt gian, nhìn đến lòng người run rẩy.

Cái Chí Huy lắp bắp giải thích “Chính cậu ta nhào lên, tôi…” Nói được một nửa, phát hiện có gì đó không đúng, tại sao anh lại giống cô vợ nhỏ, tại sao phải giải thích với hắn.

Vì vậy anh lập tức thẳng lưng “Cậu xem em cậu gây ra chuyện gì tốt đây, đứa trẻ chất phác này cũng bắt đầu học mấy người làm chuyện xấu nè”

Phó Suất không để ý tới anh, ngược lại đi tới trước mặt Cao Hiểu Bảo, chỉ vào mặt đứa nhỏ.

“ Tôi không phải Phó Hồng Quân, nếu ai dám mó vào người của tôi, tôi sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”

Hiểu Bảo cũng không lập tức sưng mặt, ngược lại còn dùng ánh mắt lạnh lùng hơn trừng Phó Suất.

Nhìn đi, hai thằng đàn ông tranh giành anh, đủ kích thích chứ, tại sao không có ai lái xe tăng tới cán chết hai thằng hâm này? Mẹ nó tất cả đều không bình thường, Cái Chí Huy oán hận nghĩ.

“Hai người cứ chậm rãi ngâm cứu nha, nếu không, hai người cũng là những người đàn ông hiếm có, gom góp thành đôi cũng được, vừa đẹp”

Dứt lời, Cái Chí Huy liền hối hận, anh đang muốn trốn, nói mấy lời dẫn lửa thiêu tầng ô zôn làm gì!

Quảnhiên Phó Suất chậm rì rì chuyển mắt, đột nhiên hô to “Trạm trưởng”

Âm thanh cách đó không xa truyền tới “ Hả, làm sao? Không tìm thấy thư à? Tôi đã nói với cậu là ở ngăn thứ hai giá sách ấy”

Chỉ thấy trạm trưởng bưng trà vui tươi hớn hở đi đến.

Lúc vào phòng ông liền sững sờ, sau đó quét mắt tới cái chén với đống vừa bộn trên bàn, lại hít hít mũi, nhăn mi hỏi “Ai uống rượu trong phòng học”

Phó Suất lập tức chào theo nghi thức quân đội “Báo cáo trạm trưởng, hình như đồng chí Cái Chí Huy cùng tân binh Đoàn 3 Cao Hiểu Bảo đang uống trà chiều ạ”

“Trà chiều? Còn uống cả rượu! Cái Chí Huy, cậu không biết trong lúc gác cấm uống rượu hửm? Uống một mình không nói còn kéo tân binh tới uống cùng? Cậu muốn kết bè kéo cánh tạo phản phải không?”

Lúc này chất cồn trong máu Cái Chí Huy đã bốc hết, biến thành mồ hôi lạnh theo lỗ chân lông bừng  lên.

“Không phải…. trạm trưởng… là Cao Hiểu Bảo bảo cha cậu ta gửi rượu lên…”

“Người nhà tân binh gửi rượu cho cậu? Cậu cùng Cao Hiểu Bảo quan hệ thế nào? Cũng không phải đồng hương mà.”

Phó Suất bên cạnh lập tức nhắc nhở “Lần công tác tuyển binh, đồng chí Cái Chí Huy phụ trách thăm hỏi gia đinh đồng chí Cao Hiểu Bảo”

Thấy nét mặt trạm trưởng như hiểu ra gì đó, Cái Chí Huy hận không thể lập tức bóp chết tên tiểu nhân âm hiểm kia. Ngay từ đầu anh với Cao gia đã không có giao dịch tiền bạc gì, sao hắn có thể khiến trạm trưởng có suy nghĩ lệch lạc như thế được.

Thời gian tân binh giới nghiêm, các sĩ quan rảnh rỗi không thể nhảy ra ngoài rửng mỡ.

Buổi tối ban ra đa mở hội nghị giáo dục, trước mặt mọi người Cái Chí Huy phải niệm 5 trang kiểm điểm. Cố bới móc căn nguyên sai lầm này ở chỗ sâu nhất trong linh hồn với khe xương cốt.

Bề ngoài là cùng tân binh uống rượu, thực chất chính là ham cái lợi nhỏ, lừa bịp quần chúng, kỷ cương rời rạc. Nếu không thay đổi chắc chắn sẽ trở thành khối u ác tính trong quân đội, rác rưởi của xã hội, ký sinh trùng của nhân loại.

Các vị đang ngồi ở đây cũng tích cực giúp Cái Chí Huy đào móc những sai trái được che giấu, biến Cái Chí Huy trở thành kẻ siêu hư hỏng lại còn cố chấp, ví dụ như lấy nước sôi của người khác rồi thì là chen lấn tranh giành kem đánh răng với người ta trong phòng tắm, sự tích ti tiện gì cũng được mấy chiến hữu thân ái này moi ra sạch.

Phê bình cùng tự phê bình được tiến hành mười phần nhiệt liệt.

Thời gian nhận cải tạo, Cái Chí Huy liếc thấy Phó Suất luôn một mực mỉm cười, trong lòng âm thầm khắc một chữ HẬN rất đậm.
Bình Luận (0)
Comment