Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 37


Huyễn Tư Khanh còn ngạc nhiên hơn cả, hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng vạn phần ghét bỏ.
"Lại là ngươi, Ngụy Linh Hy."
"Ái phi mau đứng dậy.

Nào, lên đây với trẫm."
Ngụy Linh Hy không biết Huyễn Dạ Khuyết sẽ làm gì, nàng chỉ theo lời mà tiến tới chỗ của y, cùng ngồi xuống long ỷ.

Dược Uyên cùng các sứ giả vô cùng tức giận, y nắm chặt tay thành quyền, hỏi lớn.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào, Lạt Chân đâu? Tại sao nữ nhân này lại trở thành Quý phi?"
Huyễn Dạ Khuyết chỉ cười, ẩn giấu đằng sau nụ cười ấy là ánh mắt khó đoán.
"Ừm, ta cũng muốn hỏi, Tây An Công chúa đâu?"
Du Uyên nhíu chặt mày, tên Hoàng đế này rốt cuộc đang phát điên chuyện gì?
"Ngày thành thân, nàng ta dắt tay tình lang bỏ trốn, dùng chiêu lấy mận đổi đào, đưa nàng ấy thành người bái đường với ta.

Ngươi còn dám hỏi, Công chúa ở đâu?"
"Nói láo, Lạt Chân tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"
"Trẫm cũng không cần tốn thời gian giải thích với ngươi.

Ngươi có thể sai người lục khắp cả Hoàng cung này, ngươi tìm thấy Công chúa, trẫm sẵn sàng, từ bỏ cái ngôi vị này!"
Sáu từ cuối, Huyễn Dạ Khuyết rít thật mạnh với sự phẫn nộ, ánh mắt sắc nhọn như thể muốn đâm chết người trước mặt.

Du Uyên có vài phần kinh sợ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn sai người đi tìm.
Quýnh quáng cả buổi trời, kết quả nhận được lại là một cái lắc đầu.
"Trẫm vốn dĩ sẽ không để yên chuyện này, nhưng tiểu Công chúa đã có nhã ý, đem đến cho ta một nương tử tốt thế này, ta miễn cưỡng không truy cứu."
"Bệ hạ, thần đệ phản đối." Huyễn Tư Khanh đứng ra nói.
"Ngụy Linh Hy chỉ là một cung nữ bình thường, vị trí của Quý phi không thể là một nữ nhân thấp kém được."
Huyễn Dạ Khuyết đập mạnh tay xuống bàn, y đáp lại.
"Hỗn xược! Nữ nhân của trẫm là thứ để ngươi tùy tiện lăng nhục như vậy sao? Nàng cùng trẫm bái đường liền trở thành thê tử của trẫm."
Dược Uyên rốt cuộc cũng không còn gì để chối cãi, hắn cúi đầu, chỉ nói một lời.
"Thục Vương quảng đại từ bi, tiểu Công chúa nổi loạn, người làm ca ca như ta đáng tội.

Nếu Thục Vương đã không truy cứu, vậy cáo từ."
"..."
Huyễn Dạ Khuyết một tay cầm tấu sớ, một tay chống thái dương nghiêm túc làm việc.

Thân ảnh lấp ló ở phía ngoài cứ thỉnh thoảng lại ghé đầu lén nhìn, Ngụy Linh Hy giấu thứ gì đó ở phía sau, nàng chầm chậm bước vào trong phòng, ngồi ngay phía đối diện của Huyễn Dạ Khuyết.


"Nàng to gan thật đấy, gặp trẫm còn không hành lễ?"
Ngụy Linh Hy chu miệng.

"Đến chuyện này chàng cũng keo kiệt với ta à?"
Huyễn Dạ Khuyết bật cười, y ném tấu sớ xuống bàn, cưng chiều mà xoa xoa đầu Ngụy Linh Hy.

Nàng mỉm cười, lấy từ sau lưng một đĩa anh đào đỏ rực, căng tròn.

"Chàng xem, ta tìm vất vả lắm mới có được một đĩa anh đào cho chàng đấy."
"Nàng lấy từ đâu ra vậy?"
"Ây da chàng đừng hỏi nữa, mau ăn thử đi."
Nàng cầm lấy một quả, đưa vào miệng Huyễn Dạ Khuyết.

Anh đào này đúng là rất ngon, hương vị thơm nồng, ngọt đến tận não.

Ngụy Linh Hy hào hứng đưa cho y thêm một quả nữa, trong lòng vui đến mức cười như nàng ngốc.

Huyễn Dạ Khuyết gõ nhẹ vào chóp mũi của nàng, cưng chiều mà nói.

"Nào, mau lại đây, đừng ngồi mãi ở đó, lạnh."
Ngụy Linh Hy vui vẻ đứng dậy, nàng tiến lại chỗ của Huyễn Dạ Khuyết, vốn định ngồi bên cạnh ai ngờ y lại gian manh, kéo tay nàng một cách bất ngờ khiến cho nàng ngã nhào vào lòng y.

"Chàng..."
"Ngoan, đừng động, ta muốn ôm nàng nhiều thêm một chút."
Nàng cũng chỉ còn cách bất lực ngồi yên vị trong lòng của Huyễn Dạ Khuyết.

Y nghịch nghịch lọn tóc của nàng, chợt nhớ ra một chuyện liền lấy từ trong ngực áo ra một chiếc vòng.

"Cái này tặng nàng, xem như quà tân hôn của ta."
Chiếc vòng mà lúc ở chợ đêm Ngụy Linh Hy có nhìn qua nhưng không dám mua, không ngờ Huyễn Dạ Khuyết đã có từ bao giờ.

Nàng phấn khích quay đầu hỏi.

"Cái này chàng mua khi nào vậy? Chợ đêm chỉ mở trong tết thanh minh, làm gì còn dịp nào để mua nữa?"
"Đương nhiên là ta mua ngay trong đêm tết ấy rồi.

Nàng chẳng phải rất thích nó sao?"
Lúc này, Ngụy Linh Hy mới nhớ ra.


Huyễn Dạ Khuyết lúc ấy đi rất chậm ở phía sau, nàng cũng không biết tại sao, hóa ra là vì y muốn mua cho nàng chiếc vòng này.

"Ta rất thích nó, cảm ơn chàng."
"Cảm ơn suông như vậy?"
Huyễn Dạ Khuyết áp sát lại gần nàng, tưởng tượng đến một cái hôn nồng thắm.

Rốt cuộc, Ngụy Linh Hy lại lạnh lùng quay mặt đi, ném cho y một câu ngắn gọn.

"Được voi đòi tiên."
Huyễn Dạ Khuyết không quan tâm, y tự mình chủ động cúi xuống hôn lên má Ngụy Linh Hy, tự coi đó là lời cảm ơn của nàng dành cho mình.

"Chàng...!hưm, vô lại!"
"Cái miệng nhỏ sao lại nói như vậy! Nào, ăn trái anh đào này đi, ngọt lắm."
Lần này liền đến lượt Huyễn Dạ Khuyết phục vụ cho Ngụy Linh Hy, không những để nàng ngồi thoải mái trong lòng mình, còn nhặt từng trái anh đào đỏ mọng cho nàng ăn.

Nhìn nàng vui như vậy, y cũng bất giác hạnh phúc theo.

Huyễn Dạ Khuyết không nghĩ rằng bản thân lại có được nàng bằng cách này.

"Linh Hy, nàng...!nàng có sợ không?"
"Sợ? Sợ cái gì?" Ngụy Linh Hy vẫn nhởn nhơ cầm lấy chiếc vòng ngắm nghía.

"Cho dù ta có cấm tất cả những lời đồn đoán không hay về nàng, đám cung nữ bên ngoài vẫn lời ra tiếng vào.

Ta không thể cứ vậy mà lạm sát người vô tội, nhưng ta không muốn vì thế mà nàng phải chịu tổn thương."
Niềm vui của Ngụy Linh Hy bỗng dưng vụt mất nhưng ngay sau đó, nàng liền mỉm cười trở lại.

"Ta không có để tâm."
"Thật sao?"
"Ta cũng không phải quyến rũ chàng để trèo lên ngôi vị Quý phi này, ta là bị phu quân quân thông đồng với tiểu Công chúa nước nọ lừa! Ta việc gì phải để tâm!"
Nàng đã nói như vậy, Huyễn Dạ Khuyết cũng yên tâm được vài phần.

Hai người lại nhìn nhau đắm đuối, y không cưỡng lại được sức hút mê người từ đôi môi kia, không nhìn nhìn vào đó.

Trong khoảnh khắc im lặng, cả hai đều tiến lại gần nhau, trao cho đối phương một nụ hôn ngọt ngào.


Huyễn Dạ Khuyết nắm chặt lấy bàn tay thanh mảnh, ôm lấy cái eo nhỏ như muốn độc chiếm cho riêng mình.

"Bệ hạ, Cẩm Vương..."
Trạch Mục Viêm tới thật không đúng lúc, phá hoại đôi uyên ương đang ân ái.

Ngụy Linh Hy giật mình dúi cả gương mặt đang đỏ ửng vào lồng ngực, một tiếng cũng không dám phát ra.

"...!gia cầu kiến!"
"Ngươi...!ngươi vào không biết gõ cửa à?" Huyễn Dạ Khuyết tiếc nuối mắng hắn, làm phiền lúc nào không làm phiền, lại chọn đúng lúc cao trào.

"Cửa...!cũng đâu có đóng."
"Ngươi..."
Ngụy Linh Hy bấu chặt lấy áo của Huyễn Dạ Khuyết, chui vào lồng ngực của y không dám ngẩng mặt lên.
"Mau đi mau đi, chút nữa ta sẽ gặp Cẩm Vương gia sau."
Trạch Mục Viêm vội cúi đầu, sau đó không dám ở lại mà vắt chân lên cổ rời đi.

Hắn đi rồi, Huyễn Dạ Khuyết mới thở dài, nhưng nhìn nàng như thỏ con ngốc nghếch cứ dụi vào lồng ngực thế này lại thật đáng yêu, y cứ thế cười cười, không có ý định thông báo cho nàng biết.

"Người đi...!hết chưa?"
"À...!đi rồi, đi rồi."
Ngụy Linh Hy vội vàng đứng dậy, hai vành tay nàng đã đỏ ửng cả lên.

"Thần thiếp cáo từ!"
"Ơ..."
Ngụy Linh Hy chạy còn nhanh hơn cả thỏ, thoắt một cái đã biến mất dạng.

Huyễn Dạ Khuyết nhìn bóng lưng ấy, bất giác cười lên.

Nàng chạy thục mạng như bị ma đuổi, đến được hồ Ngọc Câm liền chống tay vào khiến đá thở dốc.

Khi nãy, trái tim của nàng lại có phản ứng dữ dội.

Lần này đau hơn những lần khác rất nhiều, nhưng vì có Huyễn Dạ Khuyết ở đó nên nàng đã phải kìm nén.

Cơn đau khiến cho đầu óc của Ngụy Linh Hy mụ mị, nàng phải vội vòng qua hướng của lãnh cung để đến Bát Sinh Động, chỉ có ở đó, cơn đau mới chấm dứt.

Trong lúc Ngụy Linh Hy chạy đến đó, Ngụy Vân Nguyệt đã nhìn thấy.

Nàng ta mặt mày lấm lem vừa vừa phải khiêng một khúc gỗ lớn đến phường nhuộm vải.

Kể từ khi ở thôn Vương Kiều trở về, Ngụy Vân Nguyệt bị Huyễn Tư Khanh trút giận, ném nàng vào phường nhuộm vải, công việc vừa nặng nhọc, vừa bẩn thỉu.

Mới đây, nàng ta lại nghe được tin Ngụy Linh Hy trở thành An Cơ Quý phi, thân phận tôn quý vô cùng.


Vốn dĩ nàng ta còn không tin, nhưng khi nhìn Linh Hy với lớp y phục thượng phẩm, trâm cài quý giá mới thực sự tin vào mắt.

Nàng ta siết chặt tay, lựa lúc mọi người không chú ý mà bám theo.

Ngụy Linh Hy khó khăn đi tới Bát Sinh Động, bước được vào bên trong cơn đau mới thuyên giảm đi.

Các Dạ thấy người liền chạy ra, ngó nghiêng xung quanh lại chẳng thấy nàng mang đến gì.

Y thở dài.

"Haizz, tưởng ngươi đem rượu mừng đến biếu, ai ngờ lại đem theo cái thân xác tồi tàn này."
"Các Dạ Thượng tiên thứ lỗi, ở đây cũng hẻo lánh quá, ta đem rượu đến chẳng phải rất đáng nghi sao?"
"Được được, ta uống được ly rượu của ngươi chắc cũng không bay được lên trời mất.

Nói đi, lại bị động tâm rồi?"
Nàng gật đầu, sắc mặt lúc này mới đỡ tái đi.

Các Dạ chậc miệng.

"Đúng là nói được làm được, yêu ra yêu, hận ra hận.

Lam Tinh lại dưỡng ra được một tiểu yêu như ngươi, đúng là khó khăn."
"Ta sẽ coi như đó là một lời khen.

Dù sao bây giờ Huyễn Dạ Khuyết cũng bận việc với Cẩm Vương gia, ta ở đây tu luyện một chút, tối sẽ không đến nữa."
Các Dạ cắn một miếng đào lớn, vẻ mặt không hài lòng.

"Ngươi vì tên đó mà bỏ ta một mình à? Các Dạ ta khó khăn lắm mới có người bầu bạn cùng buổi đêm, ngươi không tới, ta biết bầu bạn với ai?"
Ngụy Linh Hy ngồi xuống, vận nội công, luồng yêu khí đỏ rực vây quanh người.

"Bây giờ thân phận của ta khác biệt, đến đây cũng không cố định thời gian được.

Các Dạ Thượng tiên, sau này Chi Hy thành tiên nhất định sẽ dành thời gian bầu bạn với người."
Các Dạ nhai nhai miếng đào, y liếc mắt.

"Muốn cùng chết với người ta, còn nói thành tiên.

Ngươi coi ta là trẻ con đấy à? Hừ, không chơi với ngươi nữa, ta về thiên đình tìm mấy lão tiên trò chuyện."
Nói rồi, Các Dạ biến thành một vầng trắng màu vàng rồi biến mất vào cõi hư không.

Ngụy Linh Hy vẫn tập trung tu luyện, nàng nhắm nghiền mắt, thả lỏng tâm trí hết mức..

Bình Luận (0)
Comment