Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 41


Ngụy Linh Hy toàn thân đều dính máu, cung nữ không ai dám động đến, chỉ có duy nhất Lâm Y chịu vào trong giúp nàng lau rửa vết thương.
Nàng với Ngụy Linh Hy là tỷ muội thân thiết, cho dù ở vị trí cao hơn, Ngụy Linh Hy cũng dành cho Lâm Y sự đối đãi đặc biệt.

Vì vậy cho dù nàng có là Yêu nhân đi chăng nữa, Lâm Y vẫn không sợ hãi mà bước vào trong.
"Bệ hạ, trên người Hoàng hậu không có vết thương gì lớn, ngoài...!đôi cánh bị chặt đứt.

Nô tì đã băng bó qua, tạm thời đã ổn rồi."
Huyễn Dạ Khuyết lập tức chạy vào bên trong xem xét tình hình, y không chờ được mà muốn nhìn nàng an toàn.
Lâm Y đứng ở bên ngoài, nàng thở dài một hơi lại đạp một cái vào bụng của Trạch Mục Viêm.
"A...!muội...!sao muội đánh ta?"
"Hoàng hậu từ khi còn là một cung nữ, cho tới khi trở thành Vĩnh Nghi Hoàng hậu, người chưa từng bạc đãi ta, bạc đãi huynh, vậy mà huynh còn nghĩ xấu cho người, im lặng để Hòa Vương làm ra những chuyện đó?"
"Ta...!ta có trực tiếp hỏi rõ mọi chuyện, nhưng lúc ấy thái độ của người ngông cuồng, ta..."
"Người bị sỉ nhục, bị hành hạ như vậy còn có thể bày ra cái dáng vẻ như muốn cầu xin sự tin tưởng đó sao? Huynh đúng là đồ ngốc!"
Lâm Y cũng hậm hực rời đi, Trạch Mục Viêm nhìn vào trong phòng, lại nhìn sang bóng lưng nhỏ kia, rốt cuộc hắn lại chạy theo nàng.
Huyễn Dạ Khuyết lấy khăn ấm lau lên vầng trán đẫm mồ hôi của Ngụy Linh Hy, lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Y không biết làm sao để giải thích mọi chuyện vừa xảy ra, làm sao để đối mặt với nàng, đối mặt với phần tình cảm vốn dĩ đang rất tốt đẹp.
Y thừa nhận, từ trước tới giờ, y tiếp cận nàng đều là có mục đích.
Ngay từ đầu, Huyễn Dạ Khuyết đã nghi ngờ thân phận thực sự của nàng, sau đó vài phép thử, y đã lập tức nhận ra.

Vốn dĩ sẽ định thuận nước đẩy buồm khiến cho Ngụy Linh Hy tự động bộc phát sức mạnh của Phượng Hoàng, sau đó Huyễn Dạ Khuyết sẽ dùng sức mạnh ấy để cứu lấy nguyên thần của Huyễn Ngân Tuyết.
Chỉ là y không nhờ, y thực sự yêu nàng.
Huyễn Dạ Khuyết cứ nghĩ rằng chỉ cần chân thành đổi lấy chân thành, mọi ân oán y đều nguyện để nàng tự trả, chỉ cầu xin nàng cứu lấy Huyễn Ngân Tuyết.

n oán của bọn họ sẽ tự giải thoát, nhưng ai ngờ...!mọi chuyện đã đi quá xa.
Ngụy Linh Hy lúc này mới từ từ tỉnh dậy, nàng đầu tiên liền cảm nhận được cơn đau đớn từ sau lưng, sau đó lại cảm thấy phía tay ấm nóng.

Nàng bật dậy, vừa nhìn thấy Huyễn Dạ Khuyết liền kích động lùi lại phía sau.
"Ngươi...!ngươi muốn làm gì?
"Linh Hy, nàng đừng sợ...!ta không làm gì nàng cả."
"Mau tránh xa ta ra! Cầm thú, khốn kiếp!"

Ngụy Linh Hy vừa tức giận vừa ấm ức, nàng khóc nấc lên, vết thương bị động cũng khiến nàng đau nhói.
"Ta không làm gì nàng cả, bình tĩnh một chút Linh Hy, vết thương của nàng sẽ bung ra mất..."
Nàng dùng ánh mắt vừa sợ hãi, vừa khinh miệt nhìn y, khóe môi lại cong lên.
"Ngươi lo cho ta? Ngươi lo cho ta cái gì? Lúc chặt đứt đôi cánh này, ngươi không có cái bộ dạng như hiện tại!"
Ngụy Linh Hy càng nói càng ấm ức, nước mắt lăn dài trên má, thấm đẫm xuống y phục.

Huyễn Dạ Khuyết nhíu mày, y không dám tới gần, chỉ ngồi ở một chỗ trấn an.
"Ta không có, ta không chặt đứt..."
"Im miệng! Huyễn Dạ Khuyết, ngươi nghĩ ta ngốc đến nỗi sẽ bị ngươi lừa lần thứ hai hay sao? Ngươi đúng là thứ đê tiện, bẩn thỉu! Mau cút đi!"
Nhìn thấy nàng cứ một mặt kích động không ngớt, Huyễn Dạ Khuyết chỉ đành tiến lại gần, nắm chặt lấy tay nàng.

Ngụy Linh Hy liều mạng đẩy y ra, nhưng sức lực hiện tại của nàng không thể.
"Cút ra, đừng động vào người ta..."
Huyễn Dạ Khuyết mặc kệ những cái đánh của Ngụy Linh Hy, y vẫn kiên cường ôm chặt lấy nàng, dùng thân mình để trấn an cảm xúc đang rối loạn của nàng.
"Bình tĩnh, Linh Hy...!nàng đừng như vậy..."
"Tại sao...!hức..." Nàng khóc nấc lên, hai tay vô lực đấm vào lưng của y, một chút cảm giác cũng không có.
Ánh mắt thấm đẫm những giọt lệ ủy khuất và thù hận, nàng không ngừng khóc lớn.
"Tại sao...!tại sao ngươi lại phụ ta...? Ta yêu ngươi đến thế...!yêu đến mức cho dù ngươi là kẻ thù, ta cũng bất chấp yêu ngươi.

Vậy mà...!tại sao ngươi lại làm như vậy...?"
"Ta sai rồi, đều là lỗi tại ta, nàng đừng kích động nữa..."
Lồng ngực của Ngụy Linh Hy lại co giật liên hồi, nàng nhăn nhúm mặt lại, ghì chặt vào lòng của Huyễn Dạ Khuyết mà chịu đựng bị giày vò bởi ác niệm.
Hóa ra...!hóa ra nàng vẫn yêu y nhiều đến vậy...
"Linh Hy, nàng bị sao vậy? Linh Hy, Linh Hy!"
Ngụy Linh Hy mới sớm tỉnh dậy phát hiện mặt trời đã mọc trên cao, cơm canh đều được chuẩn bị sẵn trên bàn.

Nàng thở dài, day day hai thái dương.

Nàng đang tự hỏi Huyễn Dạ Khuyết rốt cuộc là có ý gì? Tại sao y nhẫn tâm chặt đứt cánh Phượng của nàng, sai người rút bỏ chân thân đem cho vị Trưởng Công chúa từ đâu xuất hiện kia, rồi lại quay trở về bên nàng, vỗ về đến mức đáng ghét như vậy?
Nàng nhìn xuống một bàn ăn thịnh soạn, cổ họng khô khốc chỉ muốn uống một ngụm trà.

Nàng không có khẩu vị.


Ngụy Linh Hy mở cửa bước ra, thị vệ hai bên đều được bố trí cẩn thận, cung nữ cũng được an bài đem đến rất nhiều.

Thế này chẳng khác nào một lãnh cung.
"Nương nương, thân thể người chưa hồi phục, người không nên ra ngoài."
Đám cung nữ phía dưới im lặng cúi gằm mặt, không một ai có đủ dũng khí để ngước lên nhìn nàng.

Ngụy Linh Hy hít thở một hơi, nàng chỉ bình tĩnh hỏi.

"Các ngươi đã gọi bổn cung là nương nương, tại sao không cho bổn cung ra ngoài?"
"Ý chỉ của bệ hạ, chúng thần không dám trái."
"Vậy còn ý chỉ của ta?" Khi này, nàng mới tức giận nói lớn.

Nộ khí khiến cho đám binh lính dúi dụi cúi đầu, nhưng tuyệt nhiên không dám để nàng rời đi một bước.

Thật may trong lúc này, Huyễn Nhân Tuyết lại chạy đến, giải vây trong tình huống căng thẳng.

"Hoàng hậu tỷ tỷ!" Trưởng Công chúa hoạt bát đáng yêu, nàng không biết bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ biết người trước mặt chính là ân nhân cứu mạng mình.

Thấy nàng, đám binh lính liền cúi đầu.

"Trưởng Công chúa."
"Ta muốn cùng Hoàng hậu tỷ tỷ đi dạo một chút, các ngươi sẽ không cản ta, đúng chứ?"
Họ nhìn nhau, Trưởng Công chúa mà bệ hạ yêu thương nhất làm sao chúng có thể không nghe theo, chỉ đành mở đường để Ngụy Linh Hy ra ngoài.

Chiếc vòng ngọc chứa đựng sức mạnh của Phượng Hoàng trong mắt Ngụy Linh Hy luôn phát ra sáng, vây quanh Huyễn Ngân Tuyết, bảo vệ nguyên thần và chữa lành nó.

Nàng ta ôm lấy tay Ngụy Linh Hy, ngây thơ kéo nàng đi dạo.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ mới tỉnh dậy, có thấy mệt không? Cơm canh đều do hoàng huynh chính tay làm đấy, có ngon không?"

Huyễn Dạ Khuyết làm ư? Thật may vì nàng không ăn, không biết nó còn có độc hay không.

Huyễn Dạ Khuyết tâm địa độc đoán, nàng đã chẳng còn bất cứ niềm tin vào y nữa.

Ngụy Linh Hy nhìn xuống Huyễn Ngân Tuyết, rõ ràng là gương mặt của thiếu nữ mười tám, nhưng tâm hồn lại chỉ là một hài nhi mười tuổi.

"Muội có biết chiếc vòng muội đang đeo ẩn chứa sức mạnh lớn thế nào không?"
Nàng kéo Ngụy Linh Hy ngồi xuống ghế, đôi mắt to tròn ngước lên, mỉm cười gật gật đầu.

"Muội biết chứ, đây là sức mạnh của Phượng Hoàng.

Mọi người nói là tỷ đã cứu muội cho nên hôm nay muội mới đến để cảm ơn."
Huyễn Ngân Tuyết còn nhỏ không hiểu chuyện, hay bọn họ đã giấu giếm nàng sự thật sau đó? Nàng cũng không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu Công chúa nhỏ.

"Nếu như ta không muốn cho muội nữa, muội có trả ta không?"
Huyễn Ngân Tuyết hơi im lặng, nàng vẫn mỉm cười.

"Đây là thứ duy nhất có thể cứu mạng của muội, Hoàng hậu tỷ tỷ là người tốt, nhất định sẽ không đòi lại đâu, đúng chứ?"
Ngụy Linh Hy bật cười, Huyễn Ngân Tuyết này quả thật ngây thơ tuyệt đối.

"Sao muội lại chắc chắn ta là người tốt."
"Trước kia, khi nguyên thần của muội vỡ vụn không thể dung hợp, hoàng huynh đã bảo vệ thân thể và nguyên thần trong hầm băng.

Ngày nào huynh ấy cũng nói chuyện với muội, còn kể rất nhiều về tỷ.

Huynh ấy yêu tỷ lắm, muội tuy nhỏ nhưng có thể cảm nhận rất rõ."
Lồng ngực của Ngụy Linh Hy lại nhói lên cơn đau buốt.

Nàng trầm mặc.

"Ta là yêu, muội không sợ ta sao?"
Huyễn Ngân Tuyết lại tủm tỉm cười.

"Sợ gì chứ, muội cũng là yêu mà!"
Ngụy Linh Hy nghe tới đây liền giật mình, Huyễn Ngân Tuyết là yêu, vậy Huyễn Dạ Khuyết...?
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên ấy của nàng, tiểu Công chúa liền nói.


"Hoàng huynh đến chuyện này cũng không nói cho tỷ sao? Muội ấy à, trước kia là bán yêu lang, hoàng huynh cũng vậy.

Mẫu thân của muội là lang yêu, phụ thân của muội là tiên hoàng, là một con người.

Nhưng bởi vì thân phận nên phụ mẫu mới rút đi chân thân của muội và hoàng huynh.

Cũng vì thế mà...!phụ mẫu qua đời, muội tuổi nhỏ sức yếu nên bị phản phệ, nguyên thần vỡ nát."
Huyễn Ngân Tuyết nhỏ giọng tiết lộ, trong ánh mắt chứa đầy sự buồn tủi.

Ngụy Linh Hy chưa bao giờ nghe qua câu chuyện này, nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.

Huyễn Dạ Khuyết đứng ở phía xa nhìn lại, thấy hai người đang ngồi cùng nhau, y lo sợ vội định chạy đến xem tình hình liền bị Dương Bảo Ngọc ngăn lại.

"Trưởng Công chúa và Hoàng hậu có vẻ đang trò chuyện rất vui, không giống như có tranh chấp.

Bệ hạ, người vẫn là không nên làm phiền họ."
Nghe nàng nói như vậy, y cũng có chút yên tâm mà dừng chân lại.

Dương Bảo Ngọc cũng vừa hay muốn gặp mặt hỏi thăm Ngụy Linh Hy, nhưng xem ta có người đã tới sớm.

"Ta từng xem cho Hoàng hậu một quẻ, ta nhìn thấy tương lai gần của người tỏa ra hào quang, nhưng sau đó lại mù mịt không rõ, mơ hồ không thể nhìn ra."
"Bây giờ ta mới biết, sự mờ ảo đó hóa ra lại là sự chói lóa của thân phận Phượng Hoàng cao quý."
Huyễn Dạ Khuyết chỉ nhìn nàng, trong lòng đầy rẫy những lo âu.

Y chỉ đứng một chút, bây giờ cũng chẳng dám dũng cảm đối diện với nàng.

"Hòa Vương làm loạn, Hoàng hậu lại hiểu lầm.

Bệ hạ thực sự không muốn giải thích sao?"
"Ta làm sao không muốn giải thích? Nhưng nàng ấy hiện tại đã không còn chút tin tưởng nào với ta, giải thích thì có ý nghĩa gì?"
Dương Bảo Ngọc có thể nhìn thấy được tương lai của hai người, nhưng nàng tuyệt nhiên lại không thể nói ra.

Một khi đã biết được thân phận của cả hai, nàng có mười lá gan cũng không dám tất trách, nếu không, trời đất nhất định sẽ trừng phạt.

"Chỉ tiếc...!hai người sinh ra vốn dĩ đã định sẵn không thể ở bên nhau.".

Bình Luận (0)
Comment