Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 10

Trên đầu đội cái mũ lên cực kawaii (dễ thương), Thiên Phượng mặc cái áo len cao cổ cùng quần đùi màu đen, chân mang vớ đen, bộ dáng có thể nói muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu. Chỉ mới đứng ngay trước cửa tập đoàn Bắc Hoàng đã đưa tới không ít ánh mắt.

“Oa, thật đáng yêu…..”

“Shota gay nha….”

……

Không để ý đến những ánh mắt chiếu vào người, Thiên Phượng trực tiếp bước vào tập đoàn Bắc Hoàng.

Chị tiếp tân xinh đẹp cứ mỗi một vị khách tiến vào đều mỉm cười hoan nghênh.

“Ta muốn tìm Bắc Hoàng Ngao!!” Tiểu phượng hoàng vừa bước vào liền trực tiếp nói thẳng.

Chị tiếp tân nguyên bản còn mỉm cười chuyên nghiệp, vừa nghe thấy tiếng tiểu phượng hoàng nói tìm tổng tài của bọn họ, liền cứng người ngay tại hiện trường.

Lúc trước có một nam tử yêu nghiệt xinh đẹp đến đây, hiện tại lại xuất hiện một thiếu niên đáng yêu đến vô pháp vô thiên, thật sự là quá may mắn a…..

Khuôn mặt nộn thật a….. Không biết có thể tới nhéo một cái được không ta!!

“Tỷ tỷ, ta muốn tìm Bắc Hoàng Ngao!!”

Chị tiếp tân lập tức hồi thần mỉm cười, thực thân thiết hỏi: “Em – trai – nhỏ, nơi này không thể để cho người lạ loạn vào, ngươi nói cho tỷ tỷ nghe xem tới tìm hắn làm gì???”

Thiên Phượng hất cái cằm đáng yêu lên, đắc dào dạt nói: “Ta là  em của vợ của tổng tài các ngươi, là cậu em vợ của Bắc Hoàng Ngao, tỷ tỷ ngươi nói xem ta tới tìm hắn làm gì???”

Lời này vừa nói ra, tiếp tân liền choáng váng, nhân viên bảo vệ đứng ngay tại cổng cũng choáng váng theo.

“Bắc Hoàng Ngao ở đâu?”

“Tầng cao nhất…. Ách, chờ chờ….” Bất giác hộc ra cái đáp án, Thiên Phượng lập tức hướng tới chỗ thang máy, chị tiếp tân lập tức kêu lên: “Ngươi còn chưa có đăng ký a!!”

Sau đó…. Nội bộ tập đoàn Bắc Hoàng lập tức vì câu nói đùa của Thiên Phượng mà tạo nên làn sóng scandal cuồn cuộn trào dâng “Tổng tài Bắc Hoàng Ngao có người vợ bí mật, còn có một cậu em vợ đáng yêu hồng hồng nộn nộn”, thật lâu sau vẫn còn chưa tiêu tan.

Về phần bà vợ kia…. Đương nhiên là Nguyệt lão của nhà tiểu phượng hoàng rồi!!

Trong văn phòng sạch sẽ sáng ngời, tổng tài đang cùng một người ôm nhau, hai đôi môi dán sát vào nhau cực kỳ ngọt ngào.

Thang máy vừa dừng ngay tầng cao nhất, Thiên Phượng lập tức hướng thẳng tới văn phòng lao đến, không thèm gõ cửa liền trực tiếp xông vào.

Cửa vừa mở, y liền nhìn thấy một màn hôn môi nồng cháy.

Đối với phương diện tình cảm, Thiên Phượng có thể nói là không biết một chút gì, đang định đỏ mặt, nhưng lại nhớ tới một trong cái người đang diễn cảnh hôn kia lại là người dạy thường thức hôn nhân cho y.

“Hồng Hồng…. Hôn nhẹ không phải sau khi thành thân mới được làm sao…..Vì cái gì ngươi….”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng ở trong văn phòng yên tĩnh vẫn rất ư là vang dội.

Hai người vẫn còn hôn nhau nồng cháy kia nháy mắt tách ra, một trong hai người lập tức đỏ bừng mặt.

“Tiểu phượng hoàng…… Ngươi……”

“Chào Ngao đại ca, chào Hồng Hồng….” Bé cực thông minh mà mỉm cười ngọt ngào, quả khiến cho người ta không nỡ mắng a.

“Như thế nào lại ở đây?”Tuy chuyện tốt bị đánh gãy, nhưng Bắc Hoàng Ngao vẫn cười rất ngọt với cái tên đang mở to đôi mắt trong veo như nước đang đứng chết trân ở cửa.

Thằng nhóc này là người nhà của Hồng Hồng sao? Sao lại là một tên yêu nghiệt như thế, lại còn đơn thuần tới mức khiến ngươi ta thảng thốt như vậy a?

“Không có chuyện gì hết, ta đi tìm Hồng Hồng!!” Gương mặt đáng yêu thoáng lộ ra tia do dự, Thiên Phượng nhỏ giọng nói.

“Tìm ta? Tìm ta có chuyện gì?” Ngồi trên bàn làm việc của Bắc Hoàng Ngao, Nguyệt lão tinh tế bắt chéo hai chân nhìn Thiên Phượng, khẽ nhướng một bên mày.

“Là như vậy….” Thiên Phượng cắn cắn đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó hít một hơi thật sâu: “Hồng Hồng, ta muốn đi học….”

“Cái gì!!” Thiên Phượng còn chưa có nói xong, ‘ăngten’ trên đỉnh đầu Nguyệt lão lập tức dựng thẳng.

Đi học, ngụ ý chính là muốn Nguyệt lão hắn trả tiền học phí cho y a.

“Nguyệt lão, cầu xin ngươi…” Thiên Phượng ra vẻ đáng thương nhìn ngọn lửa quanh thân Nguyệt lão: “Thú đan của ta đang trong cơ thể của một tên nhân loại, chỉ cần ta vào được trường học của hắn, sẽ tiếp cận được với hắn a…. Ngươi sẽ không muốn nhìn tiểu phượng hoàng đáng yêu bởi vì pháp lực không đủ mà chết yểu đi?” Thiên Phượng đưa đôi mắt trong veo như nước đáng thương hề hề nhìn Nguyệt lão.

Bộ dáng đáng thương làm cho người ta không tự chủ được mà tâm sinh thương thiếc kia, nếu để người nhìn thấy tuyệt đối sẽ lâm vào một trận đau lòng.

Nguyệt lão không lên tiếng, chỉ khẽ nhíu mày nhìn Thiên Phượng.

“Thiên Phượng biết Hồng Hồng rất soái khí, rất xinh đẹp….. [ tỉnh lược một vạn tính từ hình dung], cho nên Hồng Hồng cho người ta đi học đi nha, cùng lắm thì ta giúp ngươi phát thêm một vạn truyền đơn nữa….” Vì bảo bối thú đan của y, nếu Nguyệt lão bắt y phải phát thêm một trăm vạn tờ truyền đơn, y cũng sẽ kiên trì tiếp tục gánh vác.

Nhìn y, Nguyệt lão nhẹ thở dài, vươn tay búng cái chóc lên trán Thiên Phượng.

“Đứa ngốc, ngươi muốn làm gì, ta còn không biết sao. Không cần phát truyền đơn, ta cho ngươi đi học!” Tuy bình thường hắn rất thích áp bức nhóm thần tiên trong Nhân Thọ Đường, nhưng không phải không quan tâm đến bọn họ.

Cùng sống chung với Thiên Phượng dưới một mái nhà, hắn sao lại không biết Thiên Phượng bị mất thú đan, thân thể ngày càng suy yếu.

“Oa, thật tốt quá!!”

Được cái gật đầu của Nguyệt lão, Thiên Phượng hoan hô ra tiếng: “Hồng Hồng, ta về nhà chuẩn bị giấy tờ rồi đưa cho ngươi nga!!!”

Nói xong, tiểu phượng hoàng hấp tấp phóng như bay ra khỏi văn phòng Bắc Hoàng Ngao.

Đợi Thiên Phượng rời khỏi, ánh mắt Hồng Hồng dừng ở trên người đàn ông đang bất mãn vì nãy giờ đã bị quên lãng, khóe miệng khẽ câu lên.

“Ngao, có một việc, muốn ngươi giúp một tay….”
Bình Luận (0)
Comment