Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 18

Thiên Phượng hôn mê hết một ngày mới dần dần chuyển tỉnh, y hiện tại đang ở trong phòng ký túc xá, mà người chiếu cố y lúc này cư nhiên lại là Đoan Mộc Thanh Tôn. Điều này khiến y lâm vào một chút kinh ngạc nho nhỏ.

Bởi vì y chưa bao giờ nghĩ tới việc Đoan Mộc Thanh Tôn sẽ đồng ý chiếu cố y.

“Tỉnh? Đến ăn một chút gì đi rồi uống thuốc.” Thấy người kia tỉnh lại và đang đưa đôi mắt đen lấy nhìn mình chằm chằm, tâm tình đang lo lắng của Đoan Mộc Thanh Tôn cũng dần dần thả lỏng.

Khởi động thân mình mềm nhũn, nhìn cái bát cháo rõ ràng đã nấu rất lâu kia, Thiên Phượng nhìn thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không bao giờ thay đổi.

“Sao?”

“Không có gì.” Khẽ lắc đầu, khóe miệng gợi lên tia cười nhợt nhạt: “Cháo là do Thanh Tôn ngươi nấu?”

“Không thích?” Vẫn lãnh đạm như trước, khiến người ta cảm thấy bị khinh thường.

Khẽ lắc đầu: “Thích, nhưng mà nhìn không ra ngươi cũng biết nấu vài món.” Thiên Phượng khẽ cười thực ngọt.

Hương vị của cháo cùng cùng cháo của Trù Thần làm có chút tương tự, độ sánh cùng độ nhuyễn của hạt gạo rất giống nhau, đủ để nhìn là người nấu cháo có dụng tâm đến mức nào.

Nhìn Thiên Phượng ăn xong chén cháo, Đoan Mộc Thanh Tôn cầm lấy cái chén không, sau đó định lấy thuốc cho Thiên Phượng uống thì đã thấy y đưa tay ngăn lại.

Giương mắt nhìn cái người suy yếu trước mắt, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nhíu mày.

“Mất tích mấy ngày, vừa trở về liền có bộ dáng này, không chịu uống thuốc, chẳng lẽ muốn ta bức mới uống?” Đối với hành động không chút nào để ý đến thân thể của Thiên Phượng, đáy lòng Đoan Mộc Thanh Tôn ẩn nhẫn một tia tức giận.

“Thuốc vô dụng với ta….” Nhẹ lắc đầu với hắn, Thiên Phượng cắn cắn đôi môi tái nhợt.

Người ta bị bệnh, uống thuốc có thể có tác dụng chữa lành, nhưng y lại không giống. Nguyên do y trở nên suy yếu là do thú đan rời khỏi thân thể quá lâu, hơn nữa tiên lực rút đi quá nhanh. Cho nên thuốc thang của nhân loại đối với y không có nửa điểm tác dụng.

“Có ý gì?” Mày kiếm nhăn lại.

“Thứ có thể khiến ta khôi phục ở trong này….” Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vươn ra chạm đến trái tim Đoan Mộc Thanh Tôn.

Nhìn ngón tay mảnh khảnh ở trước ngực mình, Đoan Mộc Thanh Tôn hơi hơi sửng sốt.

“Có ý gì?”

Đôi mắt thủy linh xinh đẹp vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng nhẹ nhàng cười.

“Từ lần đầu tiên gặp mặt, đến khi chuyển đến trường Thanh Dạng, mục đích của ta vẫn đều là ngươi… Có lẽ đối với người khác mà nói đó là một loại bí mật, nhưng đối với ngươi…. Sớm hay muộn ta cũng nói rõ.”

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì từ ta?” Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, Đoan Mộc Thanh Tôn nghe Thiên Phượng nói y tiếp cận hắn là vì có mục đích, tâm không khỏi nhói đau một trận.

Lần đầu tiên có cảm giác như vậy……

“Không phải muốn yêu cầu cái gì từ ngươi, mà là muốn ngươi đem ‘cái gì đó’ trả lại cho ta…” Thân mình gầy gầy chậm rãi tới gần, Thiên Phượng dựa vào vai Đoan Mộc Thanh Tôn, chóp mũi ngửi được hương vị lãnh liệt thản nhiên khiến tim y đập gia tốc.

“Trả lại ngươi cái gì?” Dựa vào thân ảnh mảnh khảnh của người kia, Đoan Mộc Thanh Tôn cảm nhận được y đang rất suy yếu.

Từ lúc gặp mặt lần đầu tiên cho đến nay, hắn luôn cảm thấy người trước mắt có sức sống rất mạnh mẽ, là vì cái gì, vì cái gì lại khiến y trở nên yếu ớt như thế?

“Thú đan của ta….” Bàn tay chậm rãi phủ lên ngực Đoan Mộc Thanh Tôn.

Thiên Phượng rõ ràng cảm giác bên trong đó có thú đan của y, tiên lực trong cơ thể bị rút đi quá nhanh, cảm giác hư không lại tới, nếu y có thể thu hồi lại thú đan, thì có thể bổ khuyết lại cảm giác trống rỗng kia rồi….

“Thú đan!? Đó là gì vậy?”

“Đó là sinh mệnh của ta….” Nhẹ nhàng nói, Thiên Phượng nhắm mắt lại: “Ta đến từ chín tầng trời, là thần thú phượng hoàng duy nhất còn tồn tại…”

Phượng hoàng!!

Nghe người trong lòng khẽ nói, Đoan Mộc Thanh Tôn kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

“Một ngày trên trời bằng một năm của nhân gian. Lấy thời gian trên trời mà tính toán, chuyện xảy ra hơn mười ngày trước, ta bị thất tiên nữ tỷ tỷ trêu cợt, tước đoạt một nửa tiên lực, bị đá xuống trần gian. Bởi vì tiên lực bị giảm, lúc rơi xuống trần gian, thú đan đã hóa thành hỏa diễm bảo hộ ta…. Tuy chỉ mất vài ngày, nhưng lúc ta tỉnh lại ở nhân gian, thú đan đã biến mất, ta vẫn tìm mãi nhưng đều không tìm được, thẳng đến khi gặp ngươi… Thú đan chính là đang ở trong thân thể ngươi….” Ngón tay nho nhỏ lại chọt chọt vào chỗ thú đan trú ngụ.

“Ta chưa bao giờ nhìn thấy hạt châu kỳ quái nào… Hơn mười năm trước, ta gặp tai nạn, mẹ của ta cũng đã qua đời vì tai nạn đó, nhưng ta lại không có chút sây sát nào…” Tay, gắt gao nắm thật chặt, chẳng lẽ liên quan đến tai nạn năm đó.

“Tai nạn đó là…. Hỏa hoạn sao?” Nghe Đoan Mộc Thanh Tôn nói, Thiên Phượng mở mắt ra.

“Là hỏa hoạn.” Nhớ tới hỏa hoạn lần đó, Đoan Mộc Thanh Tôn lóe lên tia sáng lạnh lùng nghiêm trọng.

“Thì ra là thế.” Thiên Phượng khẽ cười.

Y đại khái đã biết thú đan đã đi vào thân thể của Đoan Mộc Thanh Tôn như thế nào rồi.

Thú đan gặp lửa sẽ hỗ tương với nhau, lúc rớt xuống nhân gian có lẽ thú đan đã gặp phải một ý niệm mãnh liệt nào đó, sau đó vô tình chui vào trong thân thể Đoan Mộc Thanh Tôn, vì thế một mạng của hắn mới được cứu.

“Nếu ở trong cơ thể của ta, vậy ngươi có thể lấy lại, vật này đối với ta vô dụng.”

Lời nói thản nhiên lọt vào trong tai Thiên Phượng, khiến y khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn: “Nếu ta có thể lấy lại, ngay từ lần đầu tiên gặp đã lấy rồi…”

“Có ý gì?”

“Nếu cưỡng chế lấy lại, khẳng định mạng ngươi coi như tiêu.” Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai cực khốc kia.

“Mạng của ta, vậy còn ngươi, nếu không lấy lại, ngươi sẽ không sao chứ?”

“Ta sẽ biến mất….” Gương mặt xinh đẹp áp sát tới.

Nghe Thiên Phượng nói y sẽ biến mất, Đoan Mộc Thanh Tôn nắm chặt tay lại.

“Ngươi có thể yêu ta không?”
Bình Luận (0)
Comment