Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 32

Hàng nút trên chiếc áo sơmi màu trắng đã được tháo toàn bộ, lộ ra mảnh ngực trắng nõn mịn màng.

Bạc thần khẽ hôn xuống, tạo thành từng dấu từng dấu đỏ hồng trước khuôn ngực trắng nõn kia.

“Tiểu Tôn….”

Thân thể trong kỳ động dục rất phi thường mẫn cảm, bị Đoan Mộc Thanh Tôn hôn hôn vuốt vuốt như vậy khiến cho ngọn lửa trong lòng Thiên Phượng nóng càng thêm nóng.

Thân thể gầy gầy khẽ run rẩy, gương mặt xinh đẹp cũng bắt đầu lộ vẻ bối rối.

“Ta ở đây.” Đưa đôi mắt tràn đầy sủng nịch nhìn người dưới thân đang bối rối, Đoan Mộc Thanh Tôn mỉm cười.

Nắm bàn tay mềm mại kia đặt lên vai mình, hai người càng dính chặt với nhau hơn.

“Có điểm dọa người…. Kỳ cục quá, đây là phương thức nhân loại làm tình sao?” Đôi mày tinh tế khẽ nhăn lại, ôm lấy vai Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng giống như đang sống chết bám vào cột gỗ trước cơn giông bão.

“Ha hả, không cần sợ….” Đoan Mộc Thanh Tôn biết tiểu phượng hoàng ở dưới thân hắn, tuy đã sống rất lâu nhưng đối với kinh nghiệm yêu đương gì đó thì chỉ có hai bàn tay trắng, khẽ cười, hôn lên hai má y: “Cái này còn chưa phải là làm tình… Chỉ là bước chuẩn bị mà thôi.”

Nghe Thiên Phượng ngây ngô hỏi, Đoan Mộc Thanh Tôn cảm thấy mình thật là hiểu biết quá nhiều.

“Tiểu Tôn….” Nhíu nhíu mày, con sẻ nhỏ lại muốn hỏi.

“Ân?” Tay không chút ngừng lại, móng vuốt kia hoạt động vài cái liền đem cái áo kia cởi ra toàn bộ.

“Không công bằng, ngươi cởi đồ của ta, nhưng ngươi vẫn còn mặc đồ a.” Chu miệng, đôi mắt trong veo như nước nhìn hàng nút áo vẫn còn chỉnh tề trên người Đoan Mộc Thanh Tôn.

“Vậy ngươi giúp ta cởi ra đi.” Bàn tay thon dài di động xuống dưới, túm lấy dây nịch trên người Thiên Phượng.

“Được.” Không hề nghi ngờ gì, Thiên Phượng bắt đầu cởi bỏ quần áo giúp cho Đoan Mộc Thanh Tôn.

Hàng nút áo cửa được cởi ra, lồng ngực rắn chắn liền bại lộ ra ngoài không khí, ngón tay thon dài vô tình xẹt qua lồng ngực kia, Thiên Phượng liền cảm thấy trong cơ thể nổi lên cảm giác quỷ dị.

“Thiên Phượng, ngươi quả là một tên tiểu yêu tinh.” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mạnh mẽ hôn lên môi người kia, đôi mắt Đoan Mộc Thanh Tôn lóe ra một tia sáng nguy hiểm.

“Ta là phượng hoàng……”

Cái miệng nhỏ nhắn còn chưa kháng nghị xong, đã bị chặn lại.

Mạnh mẽ hôn thiên hạ dưới thân một cái, đôi mắt sâu thẳm lại nhìn sâu vào đôi con ngươi thanh linh kia.

“Bảo bối à, ta sẽ cho ngươi một đêm thật là tuyệt vời…..” Bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thiên Phượng, mười ngón giao nhau.

……

Bầu trời dần dần thay đổi.

Một thân người trắng nõn quang lõa ghé nằm lên thân hình thon dài, đôi mắt khẽ nhắm, sắc mặt hồng nhuận, đôi môi sưng đỏ hơi giương lên, hơi hơi thở gấp, đầy vẻ ma mị.

“Thú đan về lại rồi.” Đoan Mộc Thanh Tôn nhìn thiên hạ nằm trên người mình, liếm liêm môi, bộ dáng y chang như con mèo mới vừa trộm được đồ ngon.

“Ngươi…. Ngươi sao biết…. thú đan về rồi….” Trừng mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn, trên mặt Thiên Phượng càng lúc càng đỏ.

Bản thân là chủ nhân của thú đan, y cư nhiên lại không hề biết…. chỉ ở trong tình huống này mới……

“Đoán.” Ngón tay thon dài khẽ lôi một lọn tóc đen mềm mại, trong mắt lóe qua tia sáng nguy hiểm: “Cảm giác như thế nào?”

“Thú đan đã trở lại, thân thể sẽ không….” Hoàn toàn không cảm thấy được khác thường, Thiên Phượng nở nụ cười sáng lạn, tiểu phượng hoàng trì độn hoàn toàn quên béng mất trong cái địa phương cực kỳ riêng tư kia vẫn còn đang ngậm lấy ‘cây gậy’ của Đoan Mộc Thanh Tôn.

“Nếu không có việc gì, chúng ta lại tiếp tục đi.” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú lại áp sát vào, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng nộn nộn của người nào đó còn chưa khôi phục lại phản ứng.

Lúc thú đan trở về lại thân chủ chính là lúc Thiên Phượng đột ngột ngất đi một khắc trước. Thú đan đã trở về, thân thể mệt nhọc rất nhanh đã hồi phục lại.

Mà hiện tại, hắn vẫn còn đang bị vây trong trạng thái tinh lực tràn đầy, nếu Thiên Phượng hiện tại đã khôi phục lại tinh lực, đương nhiên là muốn làm, cho, bắn, hết, thì, thôi a!
Bình Luận (0)
Comment