Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 122

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chàng dịu dàng trấn an nàng: “Cho dù tự phá được phong ấn thoát ra, Cô Hà cũng chỉ là một luồng hồn phách, nếu ta là gã, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta vẫn còn thời gian.”

Tố Ngọc lại lắc đầu, bảo: “Tu Ly, ngươi không hiểu rõ Cô Hà, hắn quỷ kế đa đoan, có thể dùng huyễn thuật mê hoặc kẻ địch, trước đây lúc giao đấu với hắn, ta từng bị huyễn thuật của hắn mê hoặc, suýt nữa đã mất mạng…” Giọng nàng mang theo sự nặng nề khó hiểu, hoàn toàn chẳng tương xứng với cá tính không sợ trời không sợ đất ngày thường, “Nếu cho hắn thời gian hồi phục… hậu quả… e không tưởng nổi…”

Dứt lời người nàng lại run bần bật, cúi đầu tựa đầu vào ngực Tu Ly, cay đắng nói tiếp: “Ta vừa chào đời liền hại chết mẫu phi, sau đó lại hại chết phụ quân…” Ngay cả giọng nàng cũng bắt đầu run run, “Tu Ly, ta là một kẻ mang tới vận rủi.”

Tu Ly vòng tay ôm eo nàng, nói như thở dài: “Tố Ngọc, sao nàng lại nghĩ vậy. Nữ giới Long tộc khi mang thai vốn rất yếu ớt, Thu Hoa đế phi ở dưới Thần Mộ nhất định không muốn nhìn thấy nàng tự trách mình như thế này.” Giọng chàng trầm nhưng hết sức dịu dàng, “Còn thượng thần Thanh Mộc, ngài ấy rõ ràng chết trên chiến trường, sao lại do nàng hại chết chứ?”

Tố Ngọc khàn giọng đáp lời: “Không, phụ quân là bị ta hại chết.” Nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng lôi ra bí mật đã giấu trong lòng nhiều năm qua: “Trước đây, vì phòng ngừa quân địch bất ngờ tập kích, bên ngoài đại doanh của Không Động được giăng tầng tầng lớp lớp kết giới, đối phương có dùng thiên quân vạn mã cũng không thể dễ dàng công phá được. Nhưng ta… lại đem khẩu quyết khống chế kết giới tiết lộ cho Cô Hà biết.”

Tu Ly nghe vậy liền thoáng lảo đảo người.

Dứt lời Tố Ngọc liền rời khỏi ngực Tu Ly, tránh né ánh mắt kinh ngạc của chàng, chậm rãi đi sang đứng cạnh chàng. Nàng ngắm nhìn vực Bất Quy dưới chân, khẽ cụp mắt, từ tốn kể lại chuyện cũ rất nhiều năm trước.

Lúc gặp gỡ Cô Hà, nàng vẫn còn rất nhỏ tuổi.

Khi ấy, Thanh Mộc dẫn binh đến tiền tuyến, phần lớn tướng lĩnh ngày thường hay chơi với nàng đã theo ông xuất chinh, một mình nàng ở trong doanh trại nên có hơi buồn chán.

Buồn chán không đáng sợ, chỗ đáng sợ là không có ai bầu bạn với nàng cho qua thời gian này. Sau khi dạo hết đại doanh cũng không tìm được ai tháp tùng mình đi giải sầu, nàng quyết định trộm một con ngựa tốt và một bộ trường cung, tới ngọn núi gần đó đi săn.

Thanh Mộc yêu con gái thành si, muốn từ miệng ông moi được khẩu quyết ra vào kết giới với nàng mà nói thật sự dễ như trở bàn tay. Tố Ngọc tuổi nhỏ hiếu động, thường xuyên nhân dịp Thanh Mộc vắng mặt lén chuồn ra khỏi đại doanh ra ngoài chơi.

Phía Bắc đại doanh có ngọn núi tên là Lộc Ngô, trong núi thường xuyên xuất hiện yêu thú, là nơi săn bắn tốt. Hôm đó khí số của nàng không tệ, gặp được Cổ Điêu*. Phần lớn hung thú thượng cổ đều kiêu ngạo khó thuần, nhưng một khi thuần phục được thì chính là tọa kỵ thượng thừa. Tố Ngọc tuy còn nhỏ tuổi, song gan lại lớn hơn cả người, dựa vào tu vi chỉ năm trăm năm quần thảo với Cổ Điêu thật lâu.

*Cổ Điêu còn được gọi là Soán Điêu, là một loài quái thú như chim mà không phải chim. Dáng vẻ của nó giống chim đại bàng, trên đầu có sừng. Kêu lên giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Còn có lời kể khác Cổ Điêu có cơ thể của con báo, trên đầu có một cái sừng.



So sánh với tiên quân cùng tuổi, Tố Ngọc có thể được xem là nhanh nhẹn dũng mãnh, cả thể lực lẫn sức bền đều vô cùng tốt, đương nhiên chủ yếu là dựa vào sức trẻ và sự cứng đầu không chịu thua. Sau khi giằng co hết mấy chục ngày, Cổ Điêu tuyệt vọng nghĩ trong bụng: con nhóc trước mặt là hậu nhân của Long tộc, làm hại nàng sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng cho nên không thể giết, cũng không thể làm nàng kiệt sức, nó chỉ có thể nhượng bộ thôi.

Lúc Tố Ngọc đưa tay áp lên đầu Cổ Điêu hạ thần chú của riêng mình thì nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói chậm rãi rõ ràng: “Ngươi có biết ta đã mất bao công sức mới dẫn dụ được con Cổ Điêu này lộ diện không?”

Nàng quay phắt lại, “Ai?”

Chẳng biết từ khi nào sau lưng nàng lại xuất hiện một thanh niên lạ mặt đang ung dung đứng nhìn nàng.

Thanh niên mặc trường bào trắng, khóe môi vương ý cười, từ mũi trở lên khuất sau một chiếc mặt nạ bằng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ. Khí tức trên đối phương rất kỳ lạ, khiến nàng không nhìn ra hắn rốt cuộc là thần tiên hay là yêu tinh trong núi.

“Có điều được nhìn thấy một màn biểu diễn thuần thú đặc sắc như vậy cũng giải sầu được kha khá rồi.”

Nàng chau mày nhìn hắn: “Con Cổ Điêu này đã thuộc về ta, nếu ngươi cũng muốn một con thì đi nơi khác mà tìm, biết đâu sẽ gặp được huynh đệ tỷ muội gì của nó.”

Cổ Điêu nghe vậy liền ai oán liếc nhìn tiểu chủ nhân của mình, có thể tha cho giống loài của nó một đường sống không.

Ý cười trên môi thanh niên áo trắng không hề suy giảm, hắn đáp lời với giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Nhưng ta nhìn thấy nó trước.”

Tố Ngọc khinh khỉnh hếch mũi, “Vậy sao ngươi không ra tay? Nhìn lén kẻ khác đi săn còn lớn giọng lý luận à? Tránh ra.”

Thanh niên nhìn nàng từ trên xuống giướng rồi đánh giá: “Tuổi còn nhỏ mà tính cách không nhỏ nhỉ.”

Tố Ngọc vừa định phản bác thì thấy choáng váng một trận, quần thảo với Cổ Điêu quá nhiều ngày, không nói tới việc thần lực đã cạn, cả thể lực của nàng cũng đến cực hạn từ lâu rồi. Nàng lảo đảo rồi ngã chúi về phía trước, trước khi rơi xuống đất, nàng chỉ thấy được một cái bóng trắng lao về phía mình, ngay sau đó trước mắt liền tối sầm, mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại Tố Ngọc nhận ra mình đang ở trong một sơn động, bên ngoài mưa tầm tã, thỉnh thoảng lại có vài tiếng sấm ầm ầm vang dội. Đầu óc như cũng bị sét đánh trúng, nàng cuống quýt ngồi dậy, ngó quanh bốn phía, thấy Cổ Điêu nằm cạnh đó thì hơi yên tâm, song khi thấy thanh niên áo trắng bên cạnh Cổ Điêu thì không khỏi tối sầm mặt.

Là hắn đưa nàng vào đây? Không thừa dịp nàng bị ngất động tay động chân làm bậy, hẳn không phải là kẻ xấu, bằng không hắn đã thừa cơ lấy đi nội đan của nàng rồi. Đương nhiên Cổ Điêu sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Đối phương đang hờ hững vuốt lông Cổ Điêu, con hung thú trời sinh hung bạo kia chẳng những không phản kháng mà còn tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, hệt như một con chó nhà đã bị thuần dưỡng.

“Bỏ tay ngươi ra!” Nàng chống tay ngồi dậy, tức tối quát: “Cổ Điêu, mi còn chút khí khái nào không vậy? Ta mới là chủ nhân của mi!”

Cổ Điêu ngẩng đầu nhìn nàng, trưng ra vẻ mặt vô tội.

Thanh niên áo trắng thản nhiên cất tiếng: “Yên tâm, Cổ Điêu cả đời chỉ nhận một chủ, nó đã chọn ngươi, bổn tọa… ta sẽ không đoạt nó khỏi tay ngươi.”

Tố Ngọc ưỡn ngực ra, ngang tàng đáp trả: “Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”

Thanh niên khẽ cười, “Tiểu nha đầu, khẩu khí cũng lớn thật.” Hắn dời tay khỏi mình Cổ Điêu, sửa lại ống tay áo rồi nhìn ra màn mưa ngoài hang động, bâng quơ hỏi: “Trận mưa này e sẽ kéo dài hơn nửa ngày, tiểu nha đầu, có hứng thú so một chiêu không?”

Tố Ngọc khinh bỉ liếc hắn, “Ngươi cũng quân tử ghê nhỉ, tỷ thí với với một kẻ tu vi bị hao hụt nghiêm trọng, không biết xấu hổ à?”

Đối phương cười cười, “Xem ra cũng không ngốc.”

Tố Ngọc nhíu mày, “Trông ta giống đồ ngốc sao?”

Đối phương thong thả đáp lời: “Không, chỉ hơi khờ khờ thôi.”

Tố Ngọc nghẹn họng, còn chưa mở miệng trả đũa thì đã nghe hắn nói tiếp: “Ta cũng bị thương.”

Tố Ngọc dò xét trên mình hắn, hoài nghi hỏi lại: “Ngươi? Chỗ nào…” Ánh mắt nàng dừng lại ở cánh tay nãy giờ vẫn không nhúc nhích của hắn, qua ống tay rộng có thể thấy được da thịt sạm đen, như bị trúng phải chú thuật nào đó, nhìn khá đáng sợ. Nàng nhíu mày, “Thương thế của ngươi, hẳn đã vài ngày rồi.”

Thanh niên gật đầu xác nhận, “Chín ngày trước, bị kẻ địch phế mất nửa người.” Rồi hắn hờ hững bình phẩm về đối thủ của mình: “Có thể đả thương ta tới mức này, cũng coi như có chút bản lĩnh. Chẳng qua tên đó cũng không hơn gì ta, bây giờ chắc đang còn nóng nảy loay hoay trong trận pháp do ta giăng ra.”

Tố Ngọc còn chưa kịp ngẫm kỹ ẩn ý trong câu này, hắn đã nói tiếp: “Ngọn núi Lộc Ngô này dày đặc linh khí, vốn dự định ở lại đây tịnh dưỡng mấy ngày chờ thân thể hồi phục.” Hắn lắc đầu, “Ai ngờ thời gian chờ đợi lại nhàm chán đến như vậy, khó khăn lắm mới đợi được một con hung thú để giết thời gian thì lại bị ngươi đoạt mất.”

Tố Ngọc nghẹn họng, cố vớt vát: “Ngươi chỉ có một tay mà nhăm nhe Cổ Điêu, đúng là… tự phụ hơn trời.”

Đối phương hỏi lại: “Tự phụ?” Hắn cất tiếng cười lành lạnh, nghe tựa như tiếng mưa bên ngoài, “Có lẽ vậy, tính ta vốn như thế, không việc gì phải che giấu.”

Tố Ngọc nói: “Đúng là… quái nhân.” Nàng lại hỏi: “Vừa nãy ngươi nói muốn so chiêu, so cái gì?”

Hắn ngẫm nghĩ rồi nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên ước chừng, “Nếu ngươi đoạt được vật này khỏi tay ta trước khi mưa tạnh thì coi như ngươi thắng. Ngươi có thể dùng cả hai tay, công bằng chứ?”

Tố Ngọc nhìn mưa rơi, cũng cảm thấy nhàm chán nên liền trả lời: “Được thôi. Nhưng thắng rồi ta sẽ được gì nào?”

Thanh niên nói: “Ngươi có thể tùy ý yêu cầu ta làm một chuyện.”

Tố Ngọc gật đầu, “Được, nếu ta thắng, ta muốn ngươi tháo mặt nạ xuống.”

Thanh niên khẽ nhếch môi, “Còn nếu ta thắng?”

Tố Ngọc đanh mặt lại, “Vậy chờ ngươi thắng rồi hãy nói.”

Đã qua nhiều năm nhưng tới giờ Tố Ngọc vẫn hồi tưởng lại rõ ràng ngày hôm đó. Hôm đó là ngày ác mộng của nàng bắt đầu, mà khi bắt đầu lại kéo dài mấy ngàn năm. Đến tận trước khi chết, nàng vẫn còn suy nghĩ, nếu hôm đó nàng đoán được thân phận của nam tử kia, có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Cho dù đoán không ra thì chỉ cần thắng được trận tỷ thí kia, những chuyện sau đó có lẽ đã không diễn ra.

Nhưng hiện thực giá lạnh chính là nàng không cướp được hòn đá trong tay hắn.

Bên ngoài sơn động xuất hiện cầu vồng, nam tử bình thản nhìn Tố Ngọc ngồi xổm trên mặt đất thở hào hểnh, ung dung tuyên bố: “Ngươi thua rồi.”

Tuy không cam lòng, song Tố Ngọc vẫn nói: “Có chơi có chịu, nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”

Nam tử mân mê hòn đá giữa những ngón tay thon dài một lúc, “Ngày mai trở lại đây gặp ta.”

Tố Ngọc ngẫm nghĩ, ngượng ngùng nói: “Lần này là ta lén chuồn ra ngoài, cha ta đánh trận xong trở về thì e sẽ không dễ trốn ra nữa.”

Nam tử cũng không có ý khó dễ nàng, chỉ bảo: “Vậy thì từ nay trở đi.” Con ngươi sau mặt nạ chuyển đến trên mặt nàng, thản nhiên nói: “Trước khi thương thế khỏi hẳn, ta sẽ ở đây chờ ngươi.”

Hỏi hắn lý do, hắn chỉ đáp: “Một mình lâu rồi sẽ biết cô độc đáng sợ đến nhường nào.”

Tố Ngọc giật mình trước câu trả lời này của hắn, một lát sau liền khẳng khái nhận lời: “Ta sẽ… cố gắng đến…”

Trên đường cưỡi Cổ Điêu trở về doanh trại, nàng cứ miên man nghĩ về nam tử nọ, tính tình cổ quái nhưng nom có vẻ rất cô đơn, rồi nàng sực nhớ ra, vừa rồi quên hỏi tên hắn rồi, lần sau nhất định phải hỏi mới được.

Lúc trở về doanh trướng, Thanh Mộc vẫn chưa trở về, nữ quan phụ trách chăm lo sinh hoạt thường ngày của nàng đã sớm nước mắt nước mũi tèm lèm vì nàng mất tích, cho nên cũng không nhiều lời cằn nhằn, chỉ vô tình lẩm bẩm trong lúc thay áo ngủ cho nàng: “Sao Thanh Mộc đế quân đi lâu như vậy mà không có chút tin tức nào, hay gặp phải phiền phức gì rồi…”

Khi ấy, Thanh Mộc và phần lớn nhân mã đang bị vây khốn trong huyễn cảnh của Cô Hà, tình thế cực kỳ nghiêm trọng, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Tố Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, nghiêm nghị trách mắng nữ quan: “Nói bây bạ gì đó, phụ quân nhất định sẽ mang đầu Cô Hà về ngay thôi, sau đó Không Động sẽ không còn chiến tranh nữa, chúng ta cũng có thể về nhà.” Dứt lời nàng trút trâm cài đặt xuống bàn, dịu giọng lại, “Phụ quân thường nhắc đến hoa long lâu trên biển Thái Hư, khoảng trăm ngày nữa là đến kỳ hoa nở rồi.”

Nhưng một trăm ngày sau, ngay cả di cốt của phụ quân nàng cũng không thể mang về.

Phụ quân hóa thành tro bụi ở ngay trước mặt nàng, không thể trở về nữa.

Nói đến đây, Tố Ngọc đã khóc không thành tiếng, “Tu Ly, nếu như ta biết tên kia chính là Cô Hà, nhất định sẽ không trở lại tìm hắn… Đều tại ta, phụ quân chết đều là lỗi của ta.”

Khi đó, Thanh Mộc mang thân thể đầy thương tích trở về đại doanh, chưa được mấy ngày lại gặp phải kẻ địch tập kích bất ngờ. Đối phương có khẩu quyết thiết lập kết giới quanh doanh trướng, vô thanh vô thức xâm nhập.

Nam tử cầm đầu mặc trường bào trắng như tuyết, dung mạo tuấn tú đến cực độ, trên khuôn mặt với các đường nét như thần tiên kia là một đôi mắt vàng sáng rực.

Chỉ tộc Tà thần mới sở hữu đôi mắt màu như vậy.

Tuy chưa bao giờ thấy được mặt hắn, nhưng chỉ cần liếc qua Tố Ngọc liền nhận ra hắn.

Thì ra hắn chính là Cô Hà.

Đó là kẻ thù truyền kiếp của Không Động, ấy vậy mà nàng lại hết lần này đến lần khác lẻn ra khỏi doanh trướng đi gặp hắn. Khẩu quyết khống chế kết giới, chỉ e cũng là lấy được từ miệng nàng. Cô Hà thông thạo huyễn thuật, thừa dịp nàng không phòng bị đã dùng huyễn thuật mê hoặc tâm trí nàng rồi hỏi nàng khẩu quyết, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Tại trận chiến đó, Thanh Mộc quyết định ăn cả ngã về không, sử dụng cấm thuật muốn đồng vu quy tận với Cô Hà, song cuối cùng chỉ khiến Cô Hà trọng thương, khiến hắn tạm thời không có khả năng trỗi dậy nữa, còn ông thì bị cấm thuật đánh trả, tam hồn thất phách đều không còn sót lại gì.

Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Tố Ngọc bật khóc nức nở. Một đôi tay mạnh mẽ quấn lấy nàng ôm vào lòng, Tu Ly nói với giọng nghiêm nghị không giống ngày thường: “Tố Ngọc, đừng suy nghĩ nữa, quên chuyện này đi, hãy quên đi. Không ai trách nàng cả, nàng đừng tự trách mình nữa.”
Bình Luận (0)
Comment