Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 128

Chàng trai trước mặt nàng, từng đường nét từng góc cạnh đều vô cùng quen thuộc, qua nhiều ngày đêm như vậy, bọn họ từ thăm dò tiếp cận nhau, cho đến thân mật và sống nương tựa vào nhau.

Nàng đã xem đối phương như nhân thân duy nhất trên đời từ lâu, nhưng đó rốt cuộc chỉ là một giấc mộng, một âm mưu cực lớn.

Sao hắn lại có thể đáng ghét đến vậy, lừa gạt mất tim nàng, còn chà đạp lòng tự tôn của nàng.

Nàng tuyệt đối không phải dạng yếu ớt dễ khóc, nhưng bây giờ lại nước mắt tràn mi.

Hắn lừa nàng quá đau. Nàng tin tưởng hắn, cởi bỏ hoàn toàn phòng bị giao bản thân cho hắn, nhưng hắn lại biến thành kẻ nàng căm thù nhất. Hắn là Cô Hà, hắn lại chính là Cô Hà.

“Tiểu Ngọc, đừng khóc…” Tu Ly luống cuống lau nước mắt trên mặt nàng, cúi xuống chạm trán mình lên trán nàng, bối rối dỗ dành: “Là ta không tốt, đều tại ta không tốt. Nàng đừng khóc nữa.”

Tố Ngọc cố vận sức, cuối cùng cũng nặn ra được hai chữ khàn đặc: “… Đi ra.”

Hàng mi run rẩy, Tu Ly chậm rãi đứng lên, nhìn nàng hồi lâu, con ngươi vốn trầm ấm nay nhiều hơn một tầng âm u quyết liệt. Tay chàng đỡ một bên mặt nàng, lòng bàn tay lạnh giá tựa như giọng nói của chàng: “Tố Ngọc, ta không còn cách nào khác. Nàng có hận ta thấu xương thì cũng phải ở cạnh ta. Ngày nào ta còn sống, nàng sẽ không đi đâu được.”

Tố Ngọc đau thương nhìn hắn, trong mắt như muốn hỏi: “Hai ta nhất định phải tra tấn nhau thế này ư?”

Chàng nhìn hiểu ý nàng, giọng nên nhu hòa trở lại: “Tiểu Ngọc, cho dù là tra tấn lẫn nhau, ta cũng cam lòng.” Vừa nói tay vừa dịu dàng vuốt ve mặt nàng, “Nàng chớ quên, ta là Tu Ly song cũng là Cô Hà. Tu Ly có lẽ không nỡ để nàng khổ sở, nhưng Cô Hà sẽ không bao giờ buông tay khi chưa đạt được mục đích. Thứ hắn muốn, hắn sẽ giữ chặt ở bên người, dẫu bể nát thì cũng phải do chính tay hắn hủy. Tiểu Ngọc, nàng trốn không thoát đâu.”

Nghe mỗi một câu, sắc mặt Tố Ngọc liền tan rã thêm một phần, nghe hết câu cuối cùng, cả người lẫn tim nàng đều như tan nát.

Bi thương, căm hận, tuyệt vọng… Tất cả cảm xúc quấn chặt trong ngực, đối chọi lẫn nhau, cuối cùng hóa thành cảm giác đau quặn nơi bụng dưới. Giữa hai chân có chất lỏng chảy ra, nhuộm đỏ rực đệm giường, nàng đau đến cực cùng, rốt cuộc mất đi ý thức, trong lúc mơ màng chỉ nghe thấy có ai đó đang bối rối gọi mình: “Tiểu Ngọc, nàng sao vậy?”

Giọng nói đó run rẩy kêu to: “Người đâu, mau gọi dược tiên tới!! Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc…”

Tay nàng bị nắm chặt, giọng nói kia lại vang lên đầy kiên quyết: “Tiểu Ngọc, nàng không thể có chuyện, ta không có phép nàng xảy ra chuyện gì.”

Sau đó nàng có mơ màng tỉnh lại mấy lần, loáng thoáng nhe được tiếng nói.

“Tu Ly thần quân, tình hình của đế quân không ổn lắm, tiểu thần sẽ cố sức giữa cả mẹ lẫn can được bình an, nhưng nếu giữa tiểu thần quân trong bụng đế quân và đế quân chỉ có thể chọn một…”

“Ta chỉ cần Tiểu Ngọc.”

“… Tiểu thần hiểu.”

……

“Tu Ly thần quân, xem ra thai của đế quân ổn định lại rồi, nhưng đã  hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm chưa thì phải quan thêm một thời gian nữa. Ở đây có tiểu thần canh chừng rồi, thần quân vẫn nên…”

“Bồn thần cùng ngươi trông chừng.”

“Vâng.”

……

“Dược tiên.”

“Có tiểu thần.”

“Tại sao Tiểu Ngọc vẫn chưa tỉnh lại?”

“Mạch tượng của đế quân đã ổn rồi, nhưng khi nào tỉnh lại thì tiểu thần không dám chắc. Theo lý thuyết thì nên tỉnh lại từ lâu rồi mới đúng…”

“Nhất định là nàng không muốn tỉnh lại. Thôi, có thể ngủ như vậy cũng tốt.”

Bàn tay nàng được nắm thật chặt, có cái gì đó chạm nhẹ ở môi nàng, động tác vô cùng cẩn thận.

Lại có tiếng của dược tiên: “Có thần quân ở cùng đế quân rồi, vậy tiểu thần xin cáo lui trước.”

Trong tẩm điệm trống trải chỉ còn là nam tử áo đen và cô gái nằm thiêm thiếp trên giường. Nam tử nắm chặt bàn tay gầy gò của cô gái, đôi mắt vằn vện tia máu vẫn nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên mặt nàng.

Khuôn mặt của cô gái càng thêm tái xanh dưới mái tóc dài đen nhánh xõa rộng trên gối. Còn nhỏ tuổi nhưng linh khí nơi hai đầu lông mày như đã bị tiêu hao hết, bây giờ nàng chỉ như một cái xác không hồn, khiến lòng chàng đau đớn.

Chàng biết, nàng biến thành như vậy đều là do chàng hại.

Biết mình hại nàng, nhưng hắn lại không cách nào thu tay lại.

Chàng và Tu Ly thật sự rốt cuộc vẫn khác biệt, Tu Ly là phần khắc chế nhất trên người chàng, Tu Ly yêu nàng, có thể im lặng bảo vệ nàng suốt mấy ngàn năm, cũng có thể yêu suốt mấy ngàn năm mà không nói ra. Nhưng chàng đã yêu ai thì sẽ dùng mọi thủ đoạn có được, thậm chí không tiếc giết chết chính mình.

Bây giờ Cô Hà và Tu Ly hợp lại làm một, hai mâu thuẫn tình cảm đấu tranh, khiến chàng thời thời khắc khắc đều thấy bị giày vò. Cuối cùng Cô Hà đã thắng. Chàng nghĩ, cho dù chàng rời khỏi nàng, nàng vẫn sẽ đau khổ, đ vậy thì không bằng giữ chặt nàng bên người, vĩnh viễn không xa rời.

Dẫu bọn họ trở thành địa ngục của nhau, chàng cũng không quan tâm.

Tu Ly thì thầm bên tai nàng: “Tiểu Ngọc, phía trước là địa ngục thì ta cũng sẽ đi cùng nàng.” Ngón tay thon dài của chàng nhẹ mơn trớn vầng trán mịn màng của nàng, miệng khẽ lẩm nhẩm khẩu quyết xóa đi trí nhớ của nàng.

Ba ngày sau, Tố Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tu Ly liền kêu lên: “Tu Ly.”

Đầu vai thoáng run rẩy, Tu Ly ngước mắt lên, mừng rỡ nói: “Tiểu Ngọc, nàng tỉnh rồi.”

Nhìn chàng cả buổi, nàng chậm rãi đưa tay về phía chàng, bảo: “Tu Ly, chàng sao vậy, tại sao lại tiều tụy thế này, không giống chàng tí nào.”

Tóc xõa, mặt tái nhợt, cằm lún phún râu… Tu Ly thần quân của cung Hoa Dương từ khi nào lại đổi hình tượng thành thế này rồi?

Chàng nắm chặt lấy tay nàng, nói nhỏ: “Nàng ngủ lâu quá, làm ta lo chết đi được.”

Nàng ngớ ra, “Ta ngủ lâu lắm à, ta bị sao vậy?”

Chàng hỏi: “Nàng không nhớ sao?”

Nàng cố gắng nhớ lại, “Ta chỉ nhớ chúng ta ra ngoài du ngoạn, đi qua Dao Trì, đi qua Bồng Lai, còn đi Nam Hải… Ở Nam Hải…” Nàng lộ vẻ thống khổ, “Tu Ly, tại sao ta không nhớ gì lúc ở Nam Hải vậy. Đầu ta… đau quá.”

Tu Ly nhẹ nhàng giải thích: “Tiểu Ngọc, chúng ta ở Nam Hải gặp phải ác giao chín đầu, nó muốn đoạt tiên cốt của chúng ta, nàng bị thương nặng trong lúc giao đấu.” Rồi chàng ôm nàng vào lòng, “Nhớ không được thì đừng cố nữa. Không sao… đã không sao rồi.”

Tố Ngọc khẽ *ừ*, yếu ớt đẩy chàng ra, “Chàng mau đi tắm đi… tắm xong hẵng lại tới ôm ta.”

Chàng lập tức nói: “Được, ta đi tắm thay quần áo ngay đây.” Miệng nói vậy nhưng vẫn ngồi ôm chặt nàng, không có ý định rời đi. Nàng thúc giục mấy lần chàng mới đứng dậy.

Nàng ngắm nhìn thân hình tiều tụy của Tu Ly, đầu mũi cay cay, cố gắng khống chế cảm xúc giục: “Chàng mau đi đi. Gọi Y Y vào đây hầu hạ ta.”

Đi đến ngoài màn trướng, nam tử vẫn không đi ngay mà đứng lặng một chỗ, vẻ mặt cô đơn hết mực.

Sau màn trướng, ánh mắt Tố Ngọc dần trở nên bi thương. Tiểu nữ quan đi vào, nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì hốt hoảng hỏi: “Đế quân, sao người lại khóc?”

Nàng áp tay lên bụng, nhắm mắt lại, đáp: “Chắc vì thuốc dưỡng thai quá đắng.”

Tiểu nữ quan nói thầm: “Nhưng thời gian qua đế quân đâu có uống thuốc dưỡng thai…”

Tố Ngọc mệt mỏi nghĩ: Tu Ly, ngươi đã không chịu buông tha ta, như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hai chúng ta cũng nên có một được như ý nguyện.

Một trăm năm sau đó, Tố Ngọc chuyên tâm dưỡng thai, không hề ra ngoài, ngay cả Sùng Minh vốn thân cận với nàng cũng cực ít có cơ hội gặp nàng.

Toàn bộ cung Hoa Dương đều cho rằng Tố Ngọc vì mang thai tiểu thần quân nên mới an phận như vậy, nữ quan chăm sóc nàng cũng thường xuyên lẩm bẩm rằng tính tình đế quân thật sự trầm lặng hơn trước rất nhiều, thậm chí có khi cả ngày cũng không mở miệng nói tiếng nào. Trước đó nàng còn thường vì bất hòa ý kiến với Tu Ly thần quân mà cãi nhai ỏm tỏi, một trăm năm qua lại cực ít xảy ra tình huống đó. Phu thê hòa hợp nhất nhiên rất tốt, nhưng nữ quân vẫn luôn cảm thấy, đôi khi ánh mắt đế quân nhìn Tu Ly thần quân lại có chút đau thương khó hiểu.

Có lẽ Tu Ly cũng mơ hồ nhận ra ký ức của Tố Ngọc vẫn còn đó, nàng chỉ giả khờ trước mặt chàng mà thôi. Song chàng vẫn lạc quan nghĩ rằng, nàng chịu giả vờ lừa chàng chính là dấu hiệu tốt rồi. Tựa như trước đây khi chàng phong ấn ký ức của Cô Hà, bây giờ nàng cũng phong ấn toàn bộ ký ức không vui khi ấy. Chỉ cần không chạm vào vết sẹo cũ, bọn họ sẽ vẫn là một đôi phu thê ân ái.

Nhưng sự yên bình này lại bị phá vỡ sau một trăm năm.

Mùa đông năm đó, đứa bé đầu tiên của Tố Ngọc và Tu Ly chào đời. Đứa bé kia vốn nên nhận hết mọi chào đón của cả Long tộc ngay khi vừa chào đời, nhưng trước khi nó được sinh ra, bầu không khí ở cung Hoa Dương lại lạnh lẽo đến cực cùng.

Nguyên nhân chính là trước khi Tố Ngọc chuyển dạ, biển Thái Hư bỗng xuất hiệm điềm đại hung, trên bầu trời của cung Hoa Dương vấn vít âm khí, khiến cỏ cây trong chu vi một trăm dặm đều bị tàn lụi.

Tất cả mọi dấu hiệu đều biểu thị rằng đứa trẻ chuẩn bị chào đời chính là một Tà thần.

Trưởng lão Không Động nghĩ mãi mà không ra, Tố Ngọc và Tu Ly đều là thượng thần Long tộc, làm sao lại sinh ra một đứa trẻ như thế này. Tu Ly càng không ngờ hơn, lúc đứa trẻ còn ở trong bụng Tố Ngọc, để ngăn ngừa rắc rối chàng rõ ràng đã hạ phong ấn ngay từ ban đầu, tại sao…

Tất cả trưởng lão nhanh chóng phong tỏa toàn bộ tin tức, nhất trí cho rằng: không thể sinh đứa bé này ra.

Bọn họ mang quyết định tàn khốc này đi đến trước mặt Tu Ly và Tố Ngọc. Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tu Ly từ từ trở nên nặng nề. Nếu sinh đứa bé này ra, thân phận của chàng nhất định sẽ bị đưa ra ánh sáng. Nhưng đó là con của chàng, chàng sao có thể không bảo vệ nó. Nhưng nếu chàng bảo vệ nó, Tố Ngọc sẽ chịu hết mọi khổ sở.

Kết hợp với Tà thần, nàng sẽ nhận sự chỉ trích của vạn dân.

Đương lúc Tu Ly còn đang do dự, sau màn lại vọng ra giọng nói lành lạnh của Tố Ngọc: “Ý của các vị trưởng lão là… muốn bổn thần không sinh đứa bé này?” Sau khi có được lời khẳng định từ nhóm trưởng lão, khí tức của nàng thoáng trở nên hỗn loạn, song ngữ điệu vẫn lạnh giá từ tốn như trước, “Đã đến thời điểm này, các ngươi không cho bổn thần sinh nó ra thì có khác gì với muốn bổn thần tự tay giết con?”

Tất cả trưởng lão im lặng, cuối cùng cũng có một vị lên tiếng: “Đế quân và Tu Ly thần quân sau này sẽ lại có đứa con khác. Đứa bé này tuyệt đối không thể giữ.”

Thật lâu sau, nữ tử sau màn mới nói: “Tu Ly, ý của chàng?”

Nam tử được hỏi thu lại vẻ mặt nặng nề, chậm rãi đáp: “Tiểu Ngọc, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ dùng mạng mình bảo vệ hai mẹ con nàng.”

Nghe vậy, một trưởng lão lạnh lùng nói: “Tu Ly thần quân, xin ngài lấy đại cục làm trọng.”

Tu Ly phất ống tay áo, “Các gì gọi là đại cục? Tiểu Ngọc và đứa trẻ trong bụng nàng đều là cốt nhục của ta, bọn họ chính là đại cục của ta.”

Nghe vậy tất cả trưởng lão đều im lặng, sau màn lại vọng ra tiếng cười trong trẻo của Tố Ngọc, cười xong nàng bảo: “Tu Ly, vào đây với ta. Còn lại đều lui ra hết.” Dừng một thoáng nàng lại bổ sung: “Các ngươi yên tâm, đứa bé này là của bổn thần, bổn thần chắc chắn sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”

Tất cả trưởng lão trầm mặc trong khoảng khắc rồi nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Tu Ly vèn màn vội vã đi vào, vừa vào trong liền có một thân thể nhào vào lòng chàng. Tố Ngọc hoàn toàn không có vẻ trấn định bình thản như vừa rồi, nàng tựa vào ngực chàng, yếu ớt nói: “Tu Ly, ngươi vừa nói rất mạnh miệng rằng sẽ bảo vệ mẹ con ta.”

Nhận ra sự khác thường của nàng, Tu Ly đưa tay đỡ lấy Tố Ngọc, thấy rõ tình trạng của nàng thì mặt tái mét, run giọng hỏi: “Tiểu Ngọc, nàng đã làm gì?”

Máu ở khắp mọi nơi, loang lổ trên vạt váy nàng, ướt đẫm phần bụng nàng, dính trên lưỡi đoản đao nằm trên sàn, tạo nên cảnh tượng hãi hùng khó tả.

Tố Ngọc ngẩng khuôn mặt tái nhợt dị thường vì mất máu quá nhiều lên, gọi cái tên đã bị phủ bụi suốt một trăm năm qua: “Cô Hà, đó là con của ngươi, chẳng phải ngươi muốn nó sao, mang nó rời khỏi Không Động đi.” Nàng níu chặt cánh tay chàng, khó nhọc nói: “Với năng lực của ngươi, mang đứa trẻ chạy trốn hẳn không hề khó.”

Tu Ly chấn động toàn thân, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía giường, nơi đó có một đứa trẻ được quấn cẩn thận trong tã lót.

Chàng gần như đứng không vững, nàng tự mổ bụng lấy con ra sao… Lúc hoàn hồn, chàng không kìm nổi chạy vội đến bên giường ôm bọc tã lót kia lên, cúi đầu nhìn, là một bé trai cực kỳ xinh đẹp.

Ngũ quan rất giống chàng, duy chỉ đôi mắt đen hơn mực là của nàng.

Cảm giác vui sướng khi làm cha lần đầu ập đến, Tu Ly vội vã ôm con đi tới cạnh Tố Ngọc, “Tiểu Ngọc, là con trai.”

Tố Ngọc cúi xuống ngắm nhìn đứa trẻ nằm trong khuỷu tay Tu Ly, vẻ mặt dịu dàng hẳn đi, “Mấy năm qua ta cứ luôn nghĩ, nếu ta sinh con trai, tên thằng bé sẽ là Phù Uyên. Ta không cầu nó có thể đại phú đại quý, chỉ nguyện dẫu tương lai nó chìm sâu trong bóng đêm mịt mù, nó cũng có thể tìm được một chỗ nổi để bám vào. Đừng giống như ta…”

Sự phấn khởi của Tu Ly nhạt dần vì câu nói này, chậm rãi lặp lại: “Phù Uyên… A Phù…”

Khóe môi Tố Ngọc khẽ nhếch lên, rồi nàng nói một cách rành rọt: “Kể từ hôm nay, phụ tử các ngươi không liên quan gì đến Tố Ngọc. Tố Ngọc cùng các ngươi cũng không còn quan hệ gì.” Giọng nàng dần nhỏ đi: “Nếu ta vạch trần thân phận của ngươi, ngươi nhất định sẽ không cách nào toàn thân trở ra, ta buông tay với ngươi, ngươi cũng buông tay ta đi, được không?”

Thân thể cao gầy của Tu Ly lảo đảo dữ dội, mặt chàng trắng bệch, “Tiểu Ngọc?!”

Chàng còn chưa kịp nói thêm câu nào, Tố Ngọc đã nhắm mắt gục xuống, nơi bụng nàng nhầy nhụa máu thịt.
Bình Luận (0)
Comment