Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 149

Ba vật còn lại để luyện hóa lửa chí dương đều không thể nóng lòng đi lấy, chỉ có Phượng Huyết ngọc chẳng quan hệ tới tồn vong của lục giới là không cần lo ngại. Tuy tạm thời để nó ở tại cung Thanh Nhiễm không là vấn đề, nhưng để tránh nửa chừng nảy sinh biến cố, hắn vẫn nên nhanh chóng lấy vật đó về thì hơn.

Cái khó chính là chủ nhân của thứ hắn muốn lại không muốn đưa.

Cẩm Họa đương nhiên không muốn đưa. Việc gì nàng ta phải đưa cơ chứ?

“Bổn quân muốn mượn Phượng Huyết ngọc dùng một thời gian.”

Nghe xong nguyên do Phượng Chỉ tìm đến, sắc mặt của Cẩm Họa hơi tối đi, “Phượng Huyết ngọc đúng là đang được Cẩm Họa bảo quản, nếu truy về nguồn gốc, vật này cũng có thể tính là thuộc sở hữu của Phượng tộc. Chẳng qua người luyện hóa ra vật này khi còn sống đã từng lập lời thề sinh tử không trở về Phượng tộc vì nhiều lý do.” Giọng nàng ta trong trẻo rất dễ nghe, song trong mắt lại hiện lên vẻ tiếc nuối, “Tôn thượng muốn mượn, nhưng Cẩm Họa ghi nhớ di chí của tổ tiên, khó mà tòng mệnh.”

Lời lẽ rất uyển chuyển và thỏa đáng, ý biểu đạt rất rõ ràng: Không muốn cho mượn.

Phượng Chỉ nghe xong cũng không tức giận mà chỉ hỏi: “Nếu bổn quân nhất định phải mượn bằng được?”

Cẩm Họa nghe ra được sự uy hiếp trong giọng nói của đối phương, nhưng lại không hề sợ hãi nhìn hắn, “Nếu tôn thượng muốn trắng trợn cướp đoạt, Cẩm Họa tất nhiên không còn lời nào để nói.” Nàng ta nheo mắt, trên mặt lộ ra ý cười giễu như có như không, “Đâu phải Cẩm Họa chưa từng nếm quả đắng ở chỗ tôn thượng.”

Lúc mê muội hắn, nàng ta không tiếc buông bỏ thân phận hạ phàm đeo đuổi, nhằm chứng minh cho sự cố chấp một lòng yêu của mình. Về sau biết được lòng hắn có người khác, nàng ta liền không còn chủ động quấn lấy hắn nữa, để chứng mình mình yêu được song cũng thoải mái buông tay được. Nên trải qua cũng đều đã trải qua hết rồi, cớ gì nàng còn phải sợ hắn?

Phượng Chỉ khẽ cười, “Công chúa đang oán trách bổn quân đấy sao?”

Nụ cười chói mắt của hắn khiến thần sắc Cẩm Họa hơi khựng lại, nàng ta lập tức chuyển mắt nhìn nơi khác, nhỏ giọng nói: “Cẩm Họa nào dám.”

Phượng Chỉ lờ đi sự né tránh của đối phương, vẫn không rời mắt khỏi mặt nàng ta, “Vật này rất quan trọng với bổn quân, bằng không bổn quân đã chẳng đích thân đến đây.” Ánh mắt hắn sáng quắc, “Không biết phải thế nào công chúa mới bằng lòng bỏ ra vật mình yêu thích? Chỉ cần là chuyện trong phạm vi năng lực của bổn quân thần, công chúa đều có thể nói.”

Cẩm Họa nghe vậy, vẻ mặt thay đổi liên tục mấy lần, cuối cùng bỗng nở một nụ cười khó hiểu, “Vì Phượng Huyết Ngọc mà tôn thượng lại tùy tiện đưa ra một thỏa thuận lớn như vậy, không biết tôn thượng mượn vật này rốt cuộc để làm gì?”

Phượng Chỉ lạnh nhạt đáp: “Đây là chuyện riêng của bổn quân.”

Cẩm Hoa mân mê ống tay áo, “Lấy Phượng Huyết ngọc đổi lấy một hứa hẹn của thượng thần, quả thật quá hời.” Ánh mắt nàng ta lạnh tanh, “Nhưng nếu yêu cầu mà Cẩm Họa đưa ra, tôn thượng không làm được thì sao?”

Phượng Chỉ hơi nhướng mày, “Ví dụ như?”

Cẩm Họa nhìn hắn bằng ánh mắt uy hiếp, “Ví dụ như, cưới ta?”

Chỉ hai chữ liền khiến Phượng Chỉ trầm mặc, song Cẩm Họa vừa nhếch môi nở một nụ cười lạnh vì phản ứng này của hắn thì lại nghe thấy hắn bình thản nói: “Có gì không thể?

Có gì không thể…

Bốn chữ này, nói nhẹ bẫng song lại nặng tựa ngàn cân. Nếu là lúc trước, nàng ta chắc chắn sẽ vì bốn chữ này mà mừng như điên, nhưng bây giờ lại chỉ thấy châm chọc. Trước đây nàng điên cuồng theo đuổi lại không đổi được lấy một cái liếc mắt của hắn, giờ hắn lại đồng ý cưới nàng chỉ vì Phượng Huyết ngọc. Đúng là châm chọc đến tột cùng.

Khóe môi vẫn giữ nụ cười mỉm, Phượng Chỉ lặp lại lời vừa nói: “Nếu công chúa muốn cái danh phu thê với Phượng Chỉ, có gì không thể chứ?”

Nàng ta muốn danh phận kia, hắn cho nàng ta là được. Chuyện đã đến nước này, hắn còn có cái gì không thể bỏ nữa?

Dứt lời hắn bình thản nâng chén trà lên uống một ngụm, không nói thêm gì nữa. Chấp nhận một hứa hẹn trọng đại như vậy, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ không ấm không lạnh muôn thuở.

Trong lòng hỗn loạn cực độ, Cẩm Họa siết chặt nắm tay, hỏi: “Tôn thượng bỏ được thượng thần Trầm Chu sao…”

Phượng Chỉ ngắm nhìn chén trà, không giải thích mà chỉ nói: “Bổn quân không lo được nhiều như vậy.”

Hắn bây giờ, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

Cẩm Họa bỗng đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Mời tôn thượng trở về đi, Phượng Huyết ngọc là di vật của tổ tiên, Cẩm Họa thật sự không thể đưa ra.”

Bước ra khỏi cung Thanh Nhiễm, Phượng Chỉ đứng yên một lúc lâu, trong ánh nắng tươi đẹp của Thiên cung, khuôn mặt hắn đẹp đến mức không tưởng.

Hắn không ngại dùng vũ lực cướp lấy Phượng Huyết ngọc, nhưng chưa đến mức cùng đường thì hắn không muốn hại đến mạng của Cẩm Họa. Huống chi bây giờ Phượng Huyết ngọc bị nàng ta giấu ở đâu hắn cũng không có manh mối. Dựa vào tính tình cương liệt kiêu ngạo của Cẩm Họa, sau này không tránh khỏi phải chạy tới cung Thanh Nhiễm nhiều hơn mấy chuyến rồi…

Quyết định xong, Phượng Chỉ hóa thành một luồng sáng vàng bay về phía núi Vụ Ẩn.

Sau khi đáp xuống núi, hắn chuyển sang đi bộ. Núi Vụ Ẩn được bao phủ bởi linh lực, sát khí ngùn ngụt, đi nhầm một bước liền sẽ bị vây trong trận pháp. Xem ra chủ nhân nơi này đã phí không ít tâm tư để ngăn cản khách không mời mà tới. Song Phượng Chỉ lại nhàn nhã tránh được hết tất cả cơ quan. Lúc đi đến trước dinh thự trên đỉnh, hắn bỗng chậm bước lại, cúi xuống nhìn phiến đá xanh mình vừa giẫm lên, nhẹ giọng cảm thán: “Phiền rồi.”

Trận pháp thiết lập trước dinh thự lập tức khởi động, ma vật lần lượt đội đất trèo lên, xúm về phía hắn.

Ngắm đoàn ma vật bị thức tỉnh bởi trận pháp, Phượng Chỉ thu lại nụ cười mỉm trên môi, không né tránh mà chỉ nâng tay phải lên, nhàn nhàn hô hai tiếng: “Chỉ Thủy.”

Hắn vừa dứt lời, bốn phía liền vang vọng tiếng động, cỏ cây xung quanh chao đảo dữ dội. Một luồng linh lực ập đến, xông vào ma trận đang vây hãm hắn bằng khí thế lôi đình, những nơi nó quét qua đều để lại tiếng gào rít của đám ma vật và vô số đoạn tay chân rơi lộp bộp trên mặt đất. Một khắc sau, trong ma trận ngoài nam tử đứng đó liền không còn sinh vật sống nào khác. Mà vốn đám ma vật được triệu hồi kia vốn cũng không được tính là vật sống.

Ống tay áo bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, trên tay nam tử nhiều hơn một thanh kiếm khổng lồ.

Chỉ Thủy xuất hiện, ma vật còn có thể tồn tại sao?

Hắn vốn không định dùng tới Chỉ Thủy sớm như vậy, nhưng hôm nay hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Không để ý đến những phần thi thể nằm lăn lóc trên đất, Phượng Chỉ chậm rãi nhấc chân đi về phía dinh thự. Máu ma vật tưới ướt mặt đất, song vạt áo bào của hắn vẫn sạch sẽ tinh khôi.

Có thể cảm giác được trước mặt có một kết giới hắc ám mạnh mẽ từ chối người ngoài tiến vào, Phượng Chỉ vẫn không thể dao động, tựa như trên người hắn cất giấu thần lực còn mênh mông hơn gấp bội kết giới này.

Cự kiếm bay vút lên không trung, kết giới liền xuất hiện lỗ hổng, hắn thu thần kiếm về, nhấc chân đi qua lỗ hổng. Tiến vào dinh thự, hắn bình tĩnh lên tiếng: “Phù Uyên, bổn quân tới kết thúc mọi chuyện với ngươi.”

Hắn phải thừa dịp A Chu đang ở trong Bàn Cổ trừ đi chướng ngại này.

Thế nhưng, từ việc quá dễ dàng qua được kết giới vừa rồi, hắn mơ hồ có cảm giác chủ nhân dinh thự không ở đây, song vẫn đẩy cửa từng phòng ra xem xét.

Sau khi bước ra khỏi căn phòng cuối cùng, Phượng Chỉ trầm giọng nói: “Phù Uyên, hôm nay ngươi thoát được một kiếp, ngày khác sẽ không may mắn như vậy.” Có gió phất qua, thổi tan câu còn lại của hắn, “Ngươi tốt nhất chớ lại xuất hiện ở trước mặt A Chu.”

Lúc bấy giờ Trầm Chu đang ở trong Bàn Cổ Luân trải từng hồi lịch kiếp, luân hồi nơi này ngắn thì mấy năm, nhiều thì trăm năm, không khác gì luân hồi ở thế gian, chỉ có điều, mệnh cách luân hồi đều do chính người tiến vào viết nên, không cần phải qua ngòi bút của Ti Mệnh thần quân.

Thế gian này có ai dám viết mệnh cách của thượng thần chứ?

Trong Bàn Cổ Luân, Trầm Chu đã trải qua cuộc sống bình thản vô vị của thôn nữ, cũng trải qua cuộc đời ầm ầm dậy sóng của nữ đế khai quốc. Thân phận càng cao, tai kiếp càng lớn, mỗi kiếp mỗi vẻ. Mỗi lần bước vào luân hồi, nàng đều sẽ quên hết kiếp cũ, nhưng nhờ vào cá tính bướng bỉnh không chịu thua, mỗi lần qua kiếp nàng lại lên thêm một cấp. Nếu có thể lên đến đỉnh, vạn vật đều sẽ ở dưới chân nàng.

Nàng đã sớm ở địa vị cao nhất lục giới, cái nàng cần không phải là quyền lực chí cao vô thượng, nàng chỉ hy vọng có ngày không dựa vào sự bảo vệ của người khác cũng có thể sống thoải mái. Nàng hy vọng con dân của nàng có thể vô ưu vô sầu, cũng hy vọng thần uy Không Động có thể kéo dài ngàn vạn năm.

Nàng hy vọng Mặc Hành có thể ngồi dậy khỏi cỗ quan tài lạnh như băng kia. Vì vậy nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Bảy trăm năm sau…

Sáng sớm Thành Bích theo thường lệ đến điện Vân Sơ quét dọn, bây giờ nàng đã không còn cảm giác vắng vẻ khi ngắm nhìn tẩm điện rỗng tuếch này nữa. Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã quen với sự vắng mặt của đế quân, đã thôi ôm ấp chờ mong đế quân trở về rồi.

Từ ngày nàng được Mặc Hành nhặt về cung Hoa Dương đến nay, Trầm Chu chưa bao giờ đi đâu lâu như vậy…

Thành Bích vừa đặt bình hoa đã lau sạch về chỗ cũ thì chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt với các ngũ quan tinh mỹ của vị thần quân tóc trắng, mắt hạnh hơi cong lên, “Bạch Trạch thần quân.”

Bạch Trạch đảo mắt nhìn quanh, “Trầm Chu vẫn chưa quay lại à.”

Không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Thành Bích vén gọn ống tay áo, “Ừ.”

Bạch Trạch im lặng đi đến bên người nàng, nghe thấy nàng bâng quơ cảm thán: “Bảy trăm năm rồi.”

Hắn cầm lấy bình hoa vừa được nàng đặt xuống, lặp lại: “Ừm, bảy trăm năm rồi.”

Thành Bích hỏi hắn: “Bạch Trạch thần quân cũng là cấp vị thượng thần, có thể vào Bàn Cổ Luân mang đế quân về không?”

Bạch Trạch lắc đầu, “Trầm Chu sẽ không vui.”

Thành Bích thở dài một hơi, “Cũng đúng.” Rồi nàng lại nói: “Gần đây Dạ Lai thần quân đang làm gì vậy? Đã mấy ngày không thấy rồi.”

Bạch Trạch đáp: “Dạ Lai đến Ma giới, vài ngày nữa mới có thể trở về.”

Thành Bích xoa xoa thái dương, “Xem trí nhớ của ta kìa.” Mấy tháng trước, có một lượng lớn ma thú tập kết ở biên giới Thái Hư cảnh, xung đột với kết giới Không Động khiến kết giới bị hư hại nghiêm trọng. Dạ Lai lấy danh nghĩa của Trầm Chu gửi cho Ma quân mấy phong thư đều không được hồi âm, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, hắn đành phải tự mình đi một chuyến đến Ma giới, đòi Ma quân cho một lời giải thích.

“Không có đế quân, gần đây Ma giới càng thêm càn rỡ nhỉ.” Thành Bích than thở rồi xoay người nói: “Ta đi xem thượng thần Mặc Hành một chút.”

Bạch Trạch đi theo sau, “Ta cũng đi.”

Hai người cùng đến điện Quan Tinh, đến trước điện bước chân Thành Bích bỗng tăng tốc, bảy trăm năm qua, trước điện Quan Tinh luôn có trọng binh trấn giữ, nhưng hôm nay lại không có một ai. Nàng không khỏi sầm mặt, “Hôm nay là ai trực? Dạ Lai thần quân không ở đây thì có thể bê trễ nhiệm vụ à?”

Rồi nàng lại nghĩ, thủ vệ biến mất một loạt thế này, không giống tập thể bỏ rơi trách nhiệm cho lắm, giống bị ai đó cho lui hơn.

Bạch Trạch nói: “Vào xem thử.”

Hai người vội vàng lên điện, đập vào mắt là một bóng dáng đứng yên trước quan tài băng.

Thiếu nữ mặc trường bào đen tuyền, mái tóc dài rủ xuống bên hông, toàn thân tỏa ra khí chất trầm tĩnh cổ xưa.
Bình Luận (0)
Comment