Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 171

Bước ra khỏi núi Ly Hoàng, Trầm Chu càng thêm hồn tan phách lạc so với khi rời khỏi Cửu Trùng Thiên.

Phượng Chỉ đã sớm không còn ở cung Triều Phượng, không ai biết hắn đi đâu cả.

Về sau nàng lại tìm tới chỗ Phượng Nghi, tìm đến Thanh Huyền quân vốn có quan hệ thân thiết với Phượng Chỉ, tìm kiếm hết tất cả những chỗ hắn có thể đi, nhưng đều không có được bất kỳ tin tức nào của hắn.

Nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, không ngủ không ngủ mà tìm, gần như lật ngược cả lục giới lên.

Không biết là lần thứ mấy bay qua Tây Hải, nàng lết thân thể đã không còn cảm giác mệt mỏi từ lâu, đạp sóng biển tiến về phía trước.

Sinh ra đã là thần, nàng chưa từng cảm thấy lục giới rộng lớn. Nàng muốn đi đâu thì chỉ cần bấm quyết là có thể lập tức tới đó, nhưng cho tới hôm nay nàng mới phát hiện, thì ra lục giới rộng lớn đến như vậy, đến mức tìm một người lại thấy bất lực thế này.

Lúc này là đang hoàng hôn, thời tiết trên Tây Hải bỗng thay đổi, mây đen dày đặc bị sấm sét rạch nát, chỉ thoáng sau mưa liền trút xuống ào ạt.

Thiếu nữ đạp trên mặt biển vẫn hờ hững trước sự thay đổi của thời tiết, đến khi nước mưa lạnh giá đập vào mặt nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, xuyên qua mớ tóc hơi rối trước trán nhìn mặt biển mênh mông phía trước.

Nàng lẻ loi đứng đó giữa biển nước trải hút tầm mắt, sóng lớn cuồn cuộn.

Phượng Chỉ, chàng rốt cuộc đang ở đâu? Chàng đang… trừng phạt ta đó sao? Trong tiếng mưa ầm ĩ, nàng dường như nghe được ai đó dùng ngữ khí kiên quyết nói: “Muốn ta tha thứ cho ngươi… Trừ phi lục giới đảo ngược, bốn biển cạn khô.” Nước biển lạnh giá từng chút dâng lên tới mắt cá chân, nàng đứng một lát rồi đột nhiên khẽ nhếch môi.

Được, thế thì đảo ngược lục giới, rút cạn bốn biển vậy.

Suy nghĩ này vừa dấy lên, từ chỗ nàng đứng bỗng có thần lực vô biên tỏa ra không ngừng.

Trong nháy mắt sóng gió bị dẹp yên, sắc trời vốn tối sầm bỗng sáng rỡ, mặt trời chói chang như lửa thiêu nướng mặt biển, nóng bỏng hơn cả lúc giữa trưa. Nàng vừa dùng lực bổn nguyên buộc đêm biến thành ngày.

Trầm Chu thất thần tiếp tục đạp mặt biển đi về phía trước. Phượng Chỉ, chàng có thấy không? Ta hối hận vì những lời mình đã nói, chàng có thể tha thứ cho ta lần này không…

Nếu dị tượng ban ngày vĩnh viễn này cứ tiếp tục như vậy, e rằng tứ hải sẽ thật sự có ngày bị nung cạn, nhưng có lẽ vì vừa trải qua giày vò trước đo, lực bổn nguyên trong cơ thể nàng vốn đã chẳng còn bao nhiêu, cho nên không được bao lâu nàng đã đổ gục bên bờ biển.

Dị tượng bỗng nhiên biến mất, trong nháy mắt trời lập tức tối sầm lại, mưa đổ ào xuống, toàn bộ thế gian chìm trong cảnh gió thảm mưa sầu.

Bên bờ biển lạnh giá, thiếu nữ co người khóc to. Phượng Chỉ, ta bây giờ đến thu hồi lời thề của mình cũng không làm được…

Mưa gió dần dịu nhưng tiếng khóc của nàng thật lâu vẫn không ngừng. Thanh niên cầm ô che đứng cách đó không xa nhìn thiếu nữ khóc nức nở, khẽ thở dài nhưng không hề tiến đến gần thêm bước nào.

Hôm sau Trầm Chu tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như muốn nứt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bằng tre giản dị, trên người khoác chiếc áo ngoài hơi bẩn, thoang thoảng mùi tanh của biển. Nàng xốc áo ngoài lên, y phục trên người vẫn như như trước, còn dính ít bùn dính phải hôm qua.

Xem ra sau khi nàng hôn mê đã có người đưa nàng đến đây. Từ áo khao1c trên người và sọt cá trong phòng, người cứu nàng có lẽ là ngư dân sống lân cận.

Nàng phủi phủi y phục, qua loa sửa sang lại tóc tai rồi đẩy cửa đi ra ngoài, không tới một khắc liền trở lại nơi này, ném lên mặt bàn gỗ mộc mạc vài viên minh châu rồi bỏ đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Một lát sau, chàng trai áo trắng đứng bên cạnh bàn, cầm mấy viên ngọc được nàng ném trên bàn lên tay, nhớ tới dáng vẻ khi vừa xông vào Tây Hải của nàng, trong mắt thoáng lộ cảm xúc khó diễn tả.

Thật đúng là… có ân tất báo.

Rời khỏi Tây Hải, Trầm Chu cũng không biết mình muốn đi đâu. Mấy ngày qua, vì mãi dò tìm khí tức của Phượng Chỉ, nàng đã sắp hao hết sạch thần lực, mặc dù biết tiếp tục thế này cũng sẽ không có kết quả, nhưng nàng vẫn không cách nào dừng lại.

Mất đi nội đan, Phượng Chỉ sẽ chỉ còn là một tiên nhân bình thường, nhưng bị trọc khí ở lục giới xâm lấn, e rằng còn không khỏe mạnh bằng một phàm nhân cường tráng.

Không tìm được chàng, nàng làm sao yên tâm được?

Đi mãi đến trưa thì nàng tới được một thành trì lân cận Tây Hải. Phượng Chỉ từng nói muốn cùng nàng trốn xuống hồng trần, có khi nào… chàng đang ở nhân giới không?

Đứng trên một vị trí cao, nàng bắt đầu điều động số thần lực ít ỏi trong người, khẽ nói: “Khuếch trương.”

Thần lực trải rộng, bao trọn lấy tòa thành náo nhiệt vào trong thần thức, đủ loại âm thanh đồng thời tụ vào linh đài. Nàng cẩn thận phân tách tiếng động và khí tức của dân chúng sống trong thành, cho đến khi trà soát toàn bộ mơi mệt mỏi chạy tới thành trì kế tiếp.

Trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ là tìm thấy Phượng Chỉ, bất kể thế nào cũng phải tìm được chàng.

Mấy tháng sau, chàng trai theo đuôi thiếu nữ bắt đầu từ Tây Hải ngắm nhìn nàng ôm kiếm mệt mỏi ngủ thiếp ở ven đường, khẽ thở dài một hơi. A Chu, đến bao giờ nàng mới bớt được tính cố chấp này vậy. Nàng không có khái niệm của hai chữ ‘bỏ cuộc’ sao?

Nếu bổn quân không muốn bị nàng tìm thấy, nàng làm sao tìm được chứ…

Trong lúc Trầm Chu tựa bên tường nghỉ ngơi thì có vài gã lưu manh đi ngang. Thấy nàng ngủ say, bọn chúng nhất thời liền nổi ý xấu.

Quần áo trên người thiếu nữ hết sức giản dị, không đáng bao nhiêu tiền, thanh kiếm ôm trong ngực cũng cũ mèm, chắc cũng chẳng đổi được mấy đồng bạc, nhưng nàng lại sở hữu một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Đám lưu manh liếc nhau một cái, lập tức thèm thuồng tiến tới gần thiếu nữ. Sau lưng bọn chúng chợt truyền tới một giọng nói ấm nhạt: “Các vị muốn làm gì?”

Chúng quay đầu lại, nhìn thấy người vừa lên tiếng thì không khỏi giật mình bởi vẻ ngoài tuyệt sắc của hắn, sau khi hoàn hồn liền hung dữ quát: “Tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu này ở đâu ra vậy, cút sang một bên!”

Chàng trai trông như thư sinh khoanh tay nhìn thiếu nữ ôm kiếm ngủ thiếp phía sau đám lưu manh, tỏ vẻ kinh ngạc, “Thì ra là định giở trò bậy với con gái nhà lành.” Hắn không hề có ý định tránh sang một bên.

Đám lưu manh bắt đầu trưng bộ mặt hung ác, gầm gừ: “Gì đây, muốn phá đám chuyện tốt của bọn ta hả?”

Thư sinh nở một nụ cười như có như không, “Tại hạ chỉ…” Giọng hắn vô cùng hùng hồn, “Đi ngang qua thôi.”

Cơ mặt của đám lưu manh co giật một cái, tên thư sinh bị gì vậy? Đi ngang qua mà cũng có thể nói hùng hồn cỡ đó.

“Thế thì mau cút đi, chớ quấy rầy các gia vui vẻ.” Chúng nheo mắt, cười nham nhở, “Nhưng nếu ngươi có ý định tham gia, các gia tất nhiên cũng không có dị nghị.”

Hiện giờ khá thịnh hành chuyện nam nam luyến ái, trong khi thư sinh này thật sự quá mức ưa nhìn.

Thiếu nữ tựa vào tường ngủ say hơi nhíu mày, tựa như sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, thư sinh bình thản cười bảo với đám lưu manh: “Được. Sang nơi khác đi.”

Đám lưu manh nghe vậy liền chấn động, hôm nay sao thế nhỉ, chuyện tốt ào ào rơi xuống đầu.

Trầm Chu tỉnh lại, ánh nắng chói chang khiến nàng phải nheo mắt một hồi mới nhìn rõ.

Lúc đi ngang một cái ngõ hẹp, nàng lơ đãng liếc nhìn một cái thì thấy tron ngõ nằm ngổn ngang một đám người, ai cũng mặt mũi bầm dập, thảm không nói sao cho hết.

Chậc, trị an ở nhân giới đúng là càng ngày càng tệ.

Trầm Chu lại không nhịn được giật mình, Phượng Chỉ trở thành yếu ớt, liệu có bị người ta bắt nạt không nhỉ?

Nàng đứng ở đầu đường, ngơ ngác nhìn bốn phía, bỗng cảm thấy thiên hạ quá rộng lớn, không biết nên phải đi hướng nào. Cảm giác bi thương lan tràn chiếm lấy lồng ngực, nàng lại nhìn thấy cách đó không xa có một bóng lưng áo trắng lẳng lặng đứng.

Thời gian như dừng lại, trái tim nàng co rút, lúc lấy lại tinh thần thì chân nàng đã lảo đảo chạy về phía người nọ. Giờ khắc này, trong mắt nàng chỉ có mỗi một hình bóng áo trắng kia.

Nàng đưa tay níu lấy vai người nọ, “Phượng Chỉ!”

Thư sinh quay lại, ngơ ngác nhìn nàng, “Cô nương đang gọi tại hạ sao?”

Khuôn mặt lạ lẫm, giọng nói xa lạ, chỉ có khí chất ấm nhạt như ngọc kia là có chút gì đó quen thuộc, nhưng người này không phải là chàng.

Nàng run rẩy, uể oải thu tay về, thì thào: “Xin lỗi. Công tử trông rất giống… một cố nhân của ta.”

Thư sinh dời mắt khỏi người nàng, không nói gì thêm, móc ra mấy đồng tiền nhẩm đếm, đưa cho người bán cá dạo rồi lãnh đạm gật đầu với nàng, “Cáo từ.”

Trầm Chu chán nản đứng đó, trên môi hiện ra một nụ cười khổ. Đúng vậy, làm sao có thể may như thế, nàng vắt kiệt thần lực cũng không tìm thấy Phượng Chỉ, sao lại có chuyện ngẫu nhiên gặp được chàng ở đây chứ.

Vận số của nàng nào có tốt như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của nàng, người bán cá dạo không nhịn được hỏi: “Cô nương, cô đang tìm ai vậy?”

Nàng cụp mắt nhìn xuống, nhỏ giọng đáp: “Ta đang tìm phu quân.”

______oOo______

Thư sinh cầm xâu cá từ tốn đi trên đường, qua khóe mắt nhìn thấy bóng dáng đang nhắm mắt theo đuôi mình thì không nhịn được dừng lại.

Hắn hòa nhã hỏi, song vẻ mặt lại có phần lãnh đạm, “Tại sao cô nương lại đi theo tại hạ?”

Trầm Chu ngước đầu lên rồi cúi xuống, nhẹ giọng đáp: “Ta không còn chỗ nào khác để đi.”

Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ cầm xâu cá mà đi của hắn, ma xui quỷ khiến nàng liền theo sau. Không có chỗ để đi là lời thật lòng, thần lực đã cạn, bây giờ biến ra tiền nàng cũng không có sức làm, muốn ăn cơm và ở trọ thì chỉ có lấy thanh kiếm trong tay ra làm vật thế chấp. Nhưng phần lớn người hạ giới đều không biết nhìn hàng, nên e rằng cổ kiếm Không Động này cũng chẳng đổi được bao nhiêu tiền.

Thư sinh hơi cong khóe môi, nhưng nụ cười lại không hề hiện ra trong mắt, “Tạ hạ chưa chắc là kẻ lương thiện, cô nương không có nhà để về cũng không có nghĩa là nên đi theo tại hạ.”

Dứt lời hắn cầm xâu cá đi tiếp, thiếu nữ sau lưng hắn hơi chần chờ trong khoảnh khắc rồi vẫn tiếp tục nhấc chân đi theo. Hắn đi một bước, nàng cũng đi một bước, hắn bước hai bước, nàng cũng bước hai bước.

Cuối cùng thư sinh thở dài một hơi, bảo: “Tại hạ và cô nương vốn không quen biết, tại hạ cũng không phải là cố nhân trong lời của cô nương.”

Thiếu nữ dời mắt xuống trên xâu cá trên tay hắn, than: “Thư sinh, ta đói quá.”

Vẻ mặt của nàng khiến tim thư sinh đập mạnh một nhịp, đến khi con cá trong tay giãy hai cái hắn mới hoàn hồn, giấu đi cảm xúc trong mắt, nói: “Đi theo ta.”

Trầm Chu im lặng đi theo, thư sinh tiến vào một nhà ăn gần đó, giao con cá trong tay cho tiểu nhị, dặn tiểu nhị mang vào bếp chế biến, còn tỉ mỉ dặn là nên nấu kiểu gì cho ngon. Trầm Chu nghe giọng nói của hắn thi thoảng lại lộ ra khẩu âm đường phố thì trong mắt không khỏi xẹt qua vẻ mất mát. Hắn quả thật không phải là Phượng Chỉ.

Vẻ mặt của nàng không qua khỏi mắt của thư sinh, hắn bình thản nhìn nàng, “Muốn ăn gì thêm thì tự gọi đi.”

Nàng chỉ cụp mắt, ngẩn người nhìn bộ đũa chén bày trước mặt mình.

Thấy nàng không có phản ứng, thư sinh đành chủ động gọi thêm vài món. Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ, hắn cầm hai cây đũa đưa tới trước mặt nàng, “Chẳng phải than đói bụng sao, ăn đi.”

Trầm Chu ưu nhã nhận lấy đũa, tuy thức ăn vào miệng không có mùi vị nhưng do đã thiêu hao quá nhiều sức lực, món nào nàng cũng ăn hết hơn phân nửa. Trong lúc nàng vùi đầu ăn, thư sinh chỉ lẳng lặng nhìn.

Hắn bỗng nhiên hỏi nàng: “Nếu tìm mãi vẫn không thấy, cô còn tiếp tục không?”

Lông mi hơi run rẩy, nàng nắm chặt đũa trúc trong tay, đáp: “Nhất định sẽ tìm được.”

“Nhưng nếu người đó… không muốn để cô tìm ra thì sao?”

Nàng im lặng không nói lời nào, đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ đơn côi.

Giọng thư sinh lạnh nhạt như làn sương, không có bất kỳ cảm xúc gì, “Nếu bây giờ người đó sống rất tốt, đã quên mất cô, cô tìm thấy cũng có ý nghĩ gì đâu.” Dứt lời hắn đứng dậy, “Cô nương ăn no thì đi đi, đừng đi theo tại hạ nữa.” Trước khi đi hắn còn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô nương còn trẻ, cuộc sống còn rất dài, không nên treo cổ mãi trên một cái cây.” Hắn cụp mắt nhìn xuống, trên mặt lộ vẻ hoài niệm, “Lúc trước tại hạ cũng từng thích một vị cô nương, rất rất thích, nhưng ở cùng nàng ấy cũng rất rất mệt mỏi.” Hắn thu lại vẻ hoài niệm, nhẹ giọng nói thêm: “Bây giờ tại hạ đã có thê thất, cô nương cứ khăng khăng đi theo sẽ khiến tại hạ… khó xử.” Hắn để lại vài đồng tiền trên bàn rồi đi, vạt áo trắng phất ra mép bàn, không có bất kỳ lưu luyến nào.

Trầm Chu chậm rãi ngẩng mặt lên, Phượng Chỉ, ta khiến chàng khó xử sao.

Sau khi ra khỏi quán ăn, thư sinh đứng bên ngoài một lúc thật lâu, vạt áo trắng khẽ lay động vì một cơn gió nhẹ, khiến hắn thoạt nhìn đẹp đến mức siêu thực.

Vai bỗng nhiên bị đụng mạnh, sau khi lấy lại thăng bằng thư sinh lại nghe gã trai va chạm mình hung dữ quát: “Nhìn cái gì hả, cút ngay!”

Hắn hơi nheo mắt phượng, đặt tay lên vai đối phương kéo lại, “Huynh đài, có thể trả vật vừa bị huynh thuận tay cầm đi lại cho tại hạ không?”

Đối phương là một gã đàn ông vạm vỡ, gã không lường được rằng thư sinh nhìn như yếu đuối này lại dám đuổi theo mình, lập tức dữ tợn túm lấy bàn tay trên vai mình, quát: “Tiểu tử thối, chán sống hả?”

Ai ngờ, gã vốn muốn vặn gãy tay đối phương lại bị đối phương vặn tay lại. Rõ ràng gã đã chọn một thư sinh gầy gò để ra tay, sao con mồi lại có sức lực mạnh thế này.

Thư sinh ôn tồn bảo: “Vật này rất quan trọng với tại hạ, nếu huynh đài chịu trả lại, tại hạ sẽ cho qua chuyện này.”

Gã đàn ông nào chịu, đồ đã vào tay thì làm gì có đạo lý trả lại. Gã gầm lên một tiếng rồi giơ nắm đấm xông về phía thư sinh.

Thư sinh nhẹ nhàng tránh được đòn công kích của gã, nhưng ngay sau đó lại khựng người, tay ôm ngực, “Chết tiệt, sao lại vào lúc này…”

Hắn rõ ràng đã gần như thích ứng hoàn toàn với trọc khí ở nhân giới, là do gần đây sử dụng thần lực sao?

Thấy mặt thư sinh bỗng nhiên trắng bệch như phát bệnh, gã đàn ông lập tức cười khẩy, “Đám đối chọi với ông đây, ông đây cho ngươi đi gặp Diêm Vương!”

Thấy nắm đấm của gã đàn ông sắp chạm vào mặt thư sinh, dân chúng vây quanh không khỏi hít mạnh vào. Gã kia vốn là bá chủ khu vực này, ngay cả quan phủ cũng không làm gì được gã, bị gã thuận tay lấy đi vật gì cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Thư sinh này lại không biết tự lượng sức mình đòi gã trả lại đồ, giờ hay rồi, sau khi trúng một đấm này e sẽ mất toi nửa cái mạng, tội nghiệp thật.

Thế nhưng nửa chừng nắm đấm kia lại bị giữ lại, thiếu nữ đứng chắn trước người thư sinh, lạnh lùng nói: “Giữa ban ngày ban mặt, nơi này có còn vương pháp không vậy?”

Gã đàn ông không ngờ nắm đấm của mình lại bị một tiểu nha đầu đón được, cho nên hơi ngẩn người, “Vương pháp?” Gã trợn tròn hai mắt, “Ông đây chính là vương pháp!”

Gã vừa dứt lời, tất cả liền nghe một tiếng *ầm*. Gã đàn ông gần như to gấp đôi thiếu nữ thoáng cái đã bị ném mạnh vào bờ tường, sau khi bụi đất tan bớt, mọi người chỉ thấy gã chớp mắt một cái rồi ngất lịm.

Thiếu nữ liếc nhìn đám đông vây quanh, nói: “Nhìn cái gì, còn không nhanh đi báo quan!”

Dứt lời nàng nhấc kiếm đi tới bên cạnh thư sinh áo trắng, thận trọng hỏi: “Ngươi… không sao chứ.”

Thư sinh lãnh đạm hất tay nàng ra, đáp: “Đa tạ.”

Trong mắt xẹt qua một tia ủ ê, thiếu nữ chậm rãi thu tay lại, hơi thất thần.

Thư sinh cố ép mùi máu tanh trong cổ họng xuống, tập tễnh đi tới trước mặt gã đàn ông kia, khom mình run rẩy mò mẫm trong ngực gã một lúc mới sờ thấy một vật cứng bóng nhẵn.

Hắn nắm thật chặt vật đó, vẻ mặt dịu hẳn đi, may quá, không bị mất.

Sau khi đứng dậy, hắn vòng qua thiếu nữ vẫn luôn im lặng chậm rãi đi về phía trước, đi được hai bước lại nghe nàng nói: “Phượng Chỉ, chàng gạt ta.”

Hắn không lên tiếng đáp lại. Thiếu nữ chạy tới trước mặt hắn, ngước lên nhìn hắn, trong mắt đầy cảm xúc chực chờ bùng phát, “Chuyện có thê thất là gạt ta.”

Hắn nhìn nàng, cũng không phủ nhận, “Phải thì sao?”

Thiếu nữ cố kìm nén cảm xúc, nắm lấy tay hắn ngửa lên, nhìn miếng ngọc quyết hình rồng kia, nói: “Nói quên ta cũng là gạt ta?”

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, “Phải.” Vị ngai ngái lan tràn trong miệng, hắn không tiếp tục chịu đựng nữa, mặc cho máu tươi rỉ ra khỏi khóe miệng.

Thiếu nữ đưa tay lau khóe miệng của hắn, “Nói chàng sống rất tốt cũng đều là gạt ta.” Giọng nàng bắt đầu trở nên nghẹn ngào, “Đồ nói dối.” Không đợi hắn mở miệng nàng liền vòng tay ôm chặt hắn, “Đồ nói dối.”

Phượng Chỉ tựa người vào người nàng, lẩm bẩm: “A Chu, là nàng trở nên quá thông minh hay là bổn quân trở nên quá đần vậy?” Hắn thở dài, “Bổn quân… rõ ràng muốn trốn nàng lâu hơn một chút.”

Phàm trần vốn náo nhiệt nhưng lại không cách nào quấy rầy được hai bóng dáng đang ôm nhau. Lục giới dường như trở nên vắng vẻ như thời thái cổ, không gian như chỉ còn tiếng tim đập của hai người, chậm rãi nhưng vững vàng.

Thiếu nữ nhẹ giọng thì thầm: “Chàng trốn bao lâu ta đều vẫn tìm được. Phượng Chỉ, ta luôn sẽ tìm được chàng.”

Thật lâu sau nàng mới nghe thấy hắn nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ. A Chu, bổn quân bị nàng tìm thấy rồi.”
Bình Luận (0)
Comment