*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả đồng loạt nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy phía tây xuất hiện một nam tử trẻ tuổi đang hầm hầm đi tới, mạn châu sa đỏ rực nở rộ theo từng bước chân của hắn.
*Hoa bỉ ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ ngạn màu trắng gọi là ‘mạn đà la’ (mandarava), bỉ ngạn màu đỏ gọi là ‘mạn châu sa’ (Manjusaka). Thường được dùng như biểu tượng của sự chết chóc.
Thật là một quang cảnh mãn nhãn.
Mà nam tử mỗi bước sinh hoa kia nhìn cũng hết sức mát mắt, vóc dáng cao lớn, diện mạo tuấn tú, thân mặc trường bào đen tuyền, cả người mơ hồ tỏa ra khí tức vương giả.
Người vừa tới không ai khác ngoài Minh vương Quý Diệu.
Nam tử chưa đến gần thì đã có vô số người khuỵu xuống trên mặt đất,
“Tham – tham kiến Minh vương.”Nam tử không hề để ý đến đám người quỳ trên mặt đất, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Nghi Mặc.
Ngay lúc mọi người còn đang rối rít cảm thán tư thế uy vũ và khí độ phi phàm của Minh vương thì hắn lại khom người, vẻ trang nghiêm bay biến, xoa xoa tay đon đả nói với cô gái áo tím:
“Phu nhân, vi phu tới muộn làm phu nhân phải chịu thiệt rồi. Vi phu sẽ lập tức giải tên dám hùng hổ với phu nhân đến Minh phủ, đày hắn xuống mười tám tầng luyện ngục tùy phu nhân xử trí.””Tiên quân khi nãy thoáng sững ra rồi lập tức phủ phục xuống, run rẩy nói:
“Minh vương tha mạng.”Tiểu đệ tử Lạc Tiểu Thiên của Trường Minh Kiếm Phái cũng bị khí thế của Minh vương áp đảo phải khuỵu xuống, liếc mắt nhìn thấy Đại sư huynh nhà mình vẫn đứng thẳng tại chỗ thì cuống quýt kéo kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng gọi:
“Đại sư huynh…”Vẫn không có động tĩnh… Hắn hơi ngước đầu lên thì nhìn thấy nắm tay đang siết chặt của Đông Phương Khuyết, có lẽ là dùng sức quá mức mà khớp xương phát ra tiếng *răng rắc*,
“”Đại – đại sư huynh?”Đại sư huynh làm sao vậy?
Chỉ nghe Đông Phương Khuyết lạnh lùng nói với Nghi Mặc:
“Không ngờ Nghi cô nương lại có lai lịch lớn như vậy. Minh vương phu nhân? Trước đây tại hạ đã mạo phạm rồi.”Trầm Chu nheo mắt, không ngờ kịch hay lại lên sàn nhanh như vậy.
Vốn tưởng vị đế quân chưởng quản Quỷ tộc phải mang hình tượng mặt xanh nanh vàng, ai ngờ nguyên bản lại là một nam tử trẻ trung tuấn mỹ như vậy.
Minh giới và Thiên đình từ trước đến nay không can thiệp chuyện của nhau, trên thực tế hơn nửa số tiên quân quỳ trên mặt đất hiện giờ không nhất định phải lễ bái long trọng như thế. Bọn họ làm vậy chỉ là phản ứng theo bản năng khi đứng trước áp lực tỏa ra từ khí tức mạnh mẽ của hắn mà thôi. Ngay cả yêu quân trời sinh cao ngạo cũng bị thần lực khổng lồ kia đè ép phải hơi cúi người, nhìn qua giống như là đang hành lễ với Minh vương vậy.
Nàng là thượng thần nên dĩ nhiên không cần hành lễ với Minh vương. Đông Phương Khuyết chỉ là một tiểu đạo sĩ vừa mới nứt mắt chào đời mà vẫn có thể đứng thẳng người trước áp lực như vậy thì cũng coi như rất khá rồi. Nhưng thư sinh bên cạnh nàng cũng thản nhiên đứng yên thì quả thật có hơi khó hiểu.
Trầm Chu ngẫm nghĩ một lúc rồi ngộ ra, chắc là hắn được thần uy của mình che chở nên mới có thể như vậy.
Câu nói chua lòm khi nãy của Đông Phương Khuyết đã thành công thu hút ánh mắt sắc như đao của Minh vương.
Minh vương khinh miệt đánh giá Đông Phương Khuyết từ trên xuống dưới một lượt,
“Ngươi là ai?”Đông Phương Khuyết vẫn không nhìn tới Minh vương, đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn Nghi Mặc chằm chằm, tựa như muốn xuyên thủng nàng.
Nghi Mặc còn đang định mở miệng giải thích thì Minh vương đã hất hàm nói với Đông Phương Khuyết, khẩu khí vô cùng kiêu ngạo,
“Làm gì nhìn chằm chằm phu nhân của bổn vương thế hả? Tuy phu nhân của bổn vương mỹ mạo như hoa, người gặp người thích, nhưng nàng đã sớm có bổn vương rồi. Bàn về phong độ và vẻ anh tuấn, ngươi kém bổn vương. Nói đến nội tại ngươi cũng không có phần thắng. Ngươi bỏ cuộc đi.”Tất cả người có mặt đều đồng loạt đều co giật khóe môi. Không ngờ Minh vương lại là người tự luyến như vậy.
Minh vương đại nhân vừa dứt lời liền lập tức thay vẻ mặt ôn hòa, quay sang vỗ về Nghi Mặc:
“Phu nhân, vi phu ở nhà có làm món ngư hương nhục ti*, tiêu phong trảo** và ma la áp bột tử*** mà phu nhân thích nhất đấy, cùng vi phu về nhà nào…”*Ngư hương nhục ti là một món ăn cay mang đặc trưng vùng Tứ Xuyên. Thịt lợn thái chỉ được xào với măng, mộc nhĩ và ớt tươi, thêm nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt và nước luộc thịt vào đảo đều. Tên món ăn có chữ ‘ngư’ nhưng không liên quan tới cá, vì cách chế miến và gia vị của món này giống như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá.
**Tiêu phong trảo: chân gà nấu tiêu
***Ma la áp bột tử: cổ vịt rim ớt
Nhưng Nghi Mặc lại hất tay hắn ra, nghiêm nghị nói:
“Quý Diệu, ta đã nói, nếu còn gọi ta là phu nhân nữa thì ta sẽ tuyệt giao với ngươi.”Minh vương lộ vẻ hoảng hốt, cuống quýt xoa dịu nàng:
“Được được được, đều nghe phu nhân cả. Vi phu cam đoan sẽ không làm sai nữa.”Nghi Mặc quay sang Đông Phương Khuyết,
“Tên này có bệnh, chớ để ý tới hắn.”Minh vương lập tức lảo đảo.
Đông Phương Khuyết vẫn giữ sắc mặt băng lãnh,
“”Người này có bệnh hay không, Nghi cô nương không cần giải thích với tại hạ.”Minh vương biến sắc,
“Hỗn xược!”