Giống như Trầm Chu, Phượng Chỉ cũng bị cuốn vào chú trận ngay từ khi đặt chân vào kết giới, chỉ khác là hắn lập tức nhận ra đây chính là Càn Khôn trận.
Loại chú trận này hiện giờ đã rất hiếm thấy, ngay cả ở thời thượng cổ hắn cũng ít khi gặp qua.
Càn Khôn*, tên như nghĩa, chú trận này được tạo nên từ nguyên lý của hai quẻ Càn và Khôn. Quẻ Càn dựa vào sự biến hóa khôn lường biểu hiện trí khôn, quẻ Khôn dựa vào sự đơn giản biểu hiện năng lực, nắm giữ hai quẻ này sẽ hiểu được đường đi của vạn vật. Vận dụng đạo lý này vào chú trận khảo nghiệm năng lực lĩnh ngộ của người muốn phá trận, cho nên Càn Khôn trận là chú trận tốn nhiều công phu để hóa giải nhất.
*Càn Khôn: Càn Khôn là thiên địa, là âm dương. Càn Khôn là một, là hai mà cũng là tất cả. Sự thiên biến vạn hóa của vạn vật chung quy đều do âm dương, trời đất luân chuyển mà tạo nên.
Nói là nói thế thôi, người lập trận dĩ nhiên không ngờ kẻ muốn phá trận hôm nay lại là vị thượng thần có năng lực lĩnh ngộ tốt nhất hiện giờ.
Phượng Chỉ hờ hững suy tính một chút thì lập tức hiểu ra, phá trận đối với hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Dựa theo tính tình của tiểu nha đầu Không Động kia, cô nàng chắc hẳn không thèm tìm hiểu huyền cơ của trận pháp mà sẽ trực tiếp vác kiếm phá trận. Nếu mù quáng phá Càn Khôn trận mà đụng phải điểm biến hóa thì chính là tự tìm đường chết.
Nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt Phượng Chỉ trở nên nghiêm túc hơn.
Chuyện Phượng Chỉ lo lắng quả thực không sai. Trầm Chu vác kiếm chém lung tung vì cho rằng mình bị cuốn vào một man hoang không tên trên núi Côn Luân, nhưng trên thực tế, nàng chính là đã bất cẩn đụng phải quẻ Càn mới bị nhấn vào trong ảo cảnh.
***
Trầm Chu bây giờ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái say máu, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, không ai có thể ngăn được. Nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ đứng trước nguy cơ nhập ma. Nàng cố bảo vệ chút thanh tỉnh cuối cùng, nhưng cũng vì vậy mà cử động càng lúc càng chậm chạp.
Đã đến lúc này rồi, nhập ma thì sao chứ?
Ý niệm này vừa trỗi dậy, đồng tử trong mắt nàng chợt lóe ánh sáng đỏ, ban đầu sắc đỏ rất nhạt, không dễ nhận ra, nhưng rồi nó đậm dần, không ngừng lấn át sắc đen.
Thế rồi, Trầm Chu đột nhiên cảm thấy một luồng linh khí thanh khiết xẹt qua vai. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì con yêu thú trước mặt đã ngã rầm xuống.
Sắc đỏ trong mắt nhạt đi. Hình như nàng vừa được cứu?
Trên đỉnh đầu đồng thời truyền đến tiếng gió rít, Trầm Chu ngẩng đầu lên thì thấy trên trời xuất hiện vô số lưỡi kiếm cắm xuống, thoáng cái đã giết sạch yêu thú đang bao vây nàng. Không thể không nói, tràng diện đó vô cùng choáng ngợp. Có thể triệu ra mấy trăm linh kiếm chỉ trong một cái nháy mắt, lại còn khống chế vô cùng chính xác như vậy, ngay cả nàng cũng không tự tin sẽ làm được.
Dạ Lai? Không phải. Chiêu thức của Dạ Lai nàng rất quen thuộc, hắn làm gì có chiêu nào khoa trương vi diệu như vậy.
Mặc kệ là ai, việc nàng vừa được cứu vẫn là sự thật.
Nhưng Trầm Chu không hề có chút vui vẻ nào vì được cứu, ngược lại đáy mắt lại đỏ lên, đằng đằng sát khí quay phắt lại, giận dữ quát to:
“Là ai? Bổn thần có bảo ngươi tới cứu sao?”Song cổ tay nàng chợt bị bắt lấy, bàn tay kia gần như không hề dùng lực vẫn dễ dàng đánh rớt kiếm trong tay nàng.
Đối phương trầm giọng nói, ngữ khí lẫn chút tức giận mơ hồ,
“Cô có biết rằng khi nãy mình suýt chút nữa đã nhập ma không hả?”May mà hắn tới kịp.
Trầm Chu sững ra, ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt. Áo bào màu xám tro, ngũ quan tuấn tú, một khuôn mặt xa lạ nhưng cảm giác lại tương tự người nàng biết. Nàng do dự gọi:
“Thư sinh nghèo?”Phượng Chỉ thoáng giật thót, mình rõ ràng đã dịch dung, không lý nào lại bại lộ thân phận. Nghĩ vậy nên hắn chỉ ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Cô nương nhận lầm người rồi.”Trầm Chu vẫn nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn càng thấy khả nghi, cảm giác của nàng tuyệt đối không sai, thư sinh nghèo chứ còn ai nữa?
Nghĩ thế nhưng nàng vẫn thay đổi câu hỏi:
“Vậy không biết tiên hữu vì sao lại ở đây?”Phượng Chỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng ra vẻ thành thực nói:
“Tiện đường đi ngang qua.”Trầm Chu cảm thấy sự thông minh của mình vừa bị sỉ nhục.
Bên ngoài bị chặn bởi kết giới của Bạch Trạch, trong có chú trận cổ xưa ngáng đường, mà chỗ này cũng chẳng phải kỳ danh thắng cảnh gì, yêu thú trùng trùng, sơ sẩy liền khó giữ được mạng… Tiện đường đi ngang qua? Đại ca, ngươi có thể dùng lý do nào nghe lọt lỗ tai hơn không?
Trầm Chu còn chưa kịp lên tiếng vạch trần đối phương thì chợt cảm thấy sau lưng ập tới yêu khí nồng nặc. Không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là mùi máu tươi trên người nàng đã thu hút những yêu thú khác mò tới. Trầm Chu vừa nhặt Long Ngâm kiếm lên chuẩn bị nghênh địch thì trên vai chợt được một chiếc áo choàng phủ xuống.
Phượng Chỉ bọc kín người Trầm Chu rồi vòng tay ôm vai nàng,
“Rời khỏi đây trước rồi hãy nói sau, đến khi đêm xuống thì nơi đây còn phiền phức hơn.” Dứt lời, hắn nhẹ nhún mũi chân, cả hai lập tức đạp gió mà đi.
Trầm Chu cảm nhận được khí tức thanh khiết trên người đối phương thì hơi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự không phải là thư sinh nghèo? Cũng đúng, thư sinh nghèo là phàm nhân, làm sao lại có tiên lực tinh thuần thế này?
Rồi nàng chợt nhớ ra gì đó, mặt lập tức nghiêm nghị,
“Hỗn xược, mau thả bổn thần ra! Bổn thần tự mình đi được!”Đối phương thản nhiên nói:
“Cô bây giờ hẳn phải tứ chi vô lực cả người đau nhức mới đúng, cô chắc chắn mình sẽ không níu chân ta nếu ta buông cô xuống chứ?”Trầm Chu có thể nhẫn chứ không thể nhịn, lập tức vung nắm tay đấm hắn,
“Dám khinh thường bổn thần? Bổn thần không những có thể theo kịp mà còn có thể đánh với ngươi ba trăm hiệp!”Đối phương đè nắm tay của nàng xuống, thuận tiện dỗ dành luôn:
“Ngoan nghe lời nào, đừng làm loạn nữa.”Quả đấm cứ thế bị chặn lại. Không hiểu sao cái gã từ trên trời rớt xuống này lại khiến nàng không thể khống chế cảm xúc.
Nhưng quả thật không thể không thừa nhận, tựa vào lòng hắn rất dễ chịu. Được khí tức thanh thuần của hắn dịu dàng bao quanh, ma tâm vừa sinh ra trong tiềm thức nàng nháy mắt đã bị tinh lọc.
Người này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là tán tiên tu hành trên Côn Luân? Nhưng núi Côn Luân có loại tán tiên nghịch thiên như vậy sao?
Trầm Chu cũng không rảnh suy nghĩ nhiều. Bên tai *vun vút* tiếng gió, phong cảnh dưới chân xẹt qua chớp nhoáng, nam tử ôm nàng lướt đi với tốc độ cực nhanh nhưng yêu khí sau lưng vẫn như hình với bóng.
Một tiếng rít dài vang lên xé rách không trung, Trầm Chu nhìn qua vai nam tử, thấy rõ ràng phía chân trời có một đàn cự điểu đang lao đến thì sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng,
“Là ‘diệt hộc’.”