Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm tháng của thần tiên, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, hai trăm năm trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt.

Cạnh hồ sen bên ngoài điện Vân Sơ của cung Hoa Dương, một thiếu nữ  mặc y phục rộng rãi tuyền trắng ngồi dưới gốc liễu, đang hờ hững thả câu. Dường như đã lâu không có tôm cá nào dính câu nên nàng thỉnh thoảng lại lười biếng ngáp dài, mặt ngái ngủ. Nhìn sang cái giỏ rỗng bên cạnh là hiểu vì sao nàng lại có bộ dạng uể oải như vậy.

Liếc đám cá chép tung tăng bơi cạnh mồi mà không dính câu, thiếu nữ áo trắng lặng lẽ thở dài một hơi rồi cảm thán: bây giờ ngay cả cá Mặc Hành nuôi cũng thành tinh mất rồi, vậy mà cuộc sống của nàng vẫn vậy, không chút thay đổi, rầu chết đi được.

Nàng lại ngáp một cái, liếc mắt nhìn xuống con thú nằm sấp dưới chân mình. Con thú có kích thước của một chú hổ cỡ vừa, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt to tròn xoe màu ngọc bích đang nhìn chăm chăm chỗ lưỡi câu chìm dưới mặt nước, một lúc sau, nó đột nhiên mở miệng hỏi bằng tiếng người: “Trầm Chu, sao vẫn chưa có cá dính câu vậy?”

Nếu chỉ nghe tiếng thì ai cũng sẽ tưởng là một đứa trẻ vừa mới nói.

Thiếu nữ chuyển ánh mắt trở lại phía mặt hồ, bảo: “Chớ nóng vội!”

Con thú nhỏ nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng thì không nhịn được thử hỏi: “Nếu bọn chúng vẫn không dính câu thì ta có thể tự mình xuống bắt ăn không?”

Thiếu nữ nghe vậy thì mới hơi nhướng mi mắt sắp sụp xuống lên, “Đám cá trong hồ này đều là sủng vật của Mặc Hành đấy, ngay cả ta cũng chỉ dám câu chơi, cho dù may mắn câu được mấy con thì sau khi lật qua lật lại chơi một lúc vẫn phải thả chúng trở lại hồ. Bạch Trạch, mi dám thèm thuồng đám cá này, không sợ Mặc Hành biết được sẽ bực bội à?”

Con thú kia chính là thần thú Bạch Trạch, so với hai trăm năm trước, nó bây giờ quả thực có hơi… nhỏ đi một chút.

Hình thái ấu thú của Bạch Trạch nói: “Thượng thần Mặc Hành ngày thường khoan dung với người khác như vậy, còn lâu mới phạt ta vì chuyện cỏn con này. Ta có thể phá vỏ ra ngoài đều là nhờ linh khí của ngài ấy cả đấy.”

Thiếu nữ áo trắng nhắc nhở nó: “Đừng quên ta mới là người mang mi về.”

Bạch Trạch hừ một tiếng, “Rõ ràng là Phượng…” Rồi nó ý thức được mình suýt nữa đã buột miệng thì lập tức nuốt chữ ‘Chỉ’ kia xuống, thay bằng: “Rõ ràng là Phượng Hy thu thập tinh nguyên và hồn phách của ta lại, chưa ngày nào ta quên cả.”

Hai chữ ‘Phượng Hy’ khiến Trầm Chu thoáng thất thần, đã bao lâu nàng không nghe thấy cái tên này rồi?

Gió mát nhẹ phả lên mặt, thiếu nữ từ tốn cong môi nở một nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa. Đã hai trăm năm rồi, thư sinh của nàng có còn lười biếng nằm phơi nắng trong khoảng sân nhỏ dưới chân núi Côn Luân không nhỉ? Ở Nhân giới chắc đã trải qua vô số lần thay đổi triều đại rồi, dựa vào tính cách của tên kia, hẳn đã chuyển đi nơi khác rồi…

Trầm Chu còn đang miên man suy nghĩ thì Bạch Trạch đã sớm vứt chuyện của Phượng Hy ra sau ót, lầm bầm: “Hôm qua thượng thần Mặc Hành đã cùng Dạ Lai đi đến Bồng Lai mất rồi, mười ngày nữa mới về.” Dứt lời nó lại nuốt ực vài cái, mong mỏi hỏi thiếu nữ bên cạnh: “Trầm Chu, thật sự không thể xuống bắt vài con ăn sao?”

Trầm Chu lấy tay đỡ trán, “Ta hỏi này, mi quả thật là thần thú Bạch Trạch trong truyền thuyết à? Mi khẳng định mình không có quan hệ họ hàng với Thao Thiết* chứ?”

*Thao Thiết là ác thú nổi tiếng tham ăn trong thần thoại Trung Quốc



Ngay lúc này, phía sau cả hai chợt truyền đến tiếng nói hớt hải của nữ quan Thành Bích, “Đế quân, ngài quả nhiên đang ở đây!”

Trầm Chu cũng không buồn quay đầu lại mà chỉ phàn nàn: “Thành Bích, sao lúc nào ngươi cũng cuống cuồng vội vàng như vậy thế? Dọa cá của ta chạy sạch cả rồi.”

Thành Bích đứng lại, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đế quân, nô tỳ không thể không vội ạ. Sứ giả cầm thư cầu hôn của Thiên tộc đang trên đường đến Không Động, không tới một canh giờ nữa sẽ đến cung Hoa Dương rồi. Thượng thần Mặc Hành hiện không có đây, bây giờ phái người đến Bồng Lai đưa tin e cũng không kịp, nô tỳ tới muốn xin chỉ thị của đế quân, chúng ta có nên phái lễ quan ra đón trước hay không…”

Cánh tay cầm cần câu của Trầm Chu khẽ run lên, dọa chú cá chép vừa cắn mồi chạy biến. Bạch Trạch thấy thế liền rên lên: “Trầm Chu, cá của ta~~”

Nữ quan Thành Bích hết sức rầu rĩ, “Hôn sự của đế quân vẫn luôn do thượng thần Mặc Hành lo liệu, hôn thư không sớm không trễ lại tới ngay lúc thượng thần có việc phải ra ngoài, hôm nay ngay cả Dạ Lai thần quân cũng không có đây.”

Trầm Chu đứng dậy, phủi phủi vết nhăn trên váy rồi từ tốn ngắt lời nàng nữ quan, “Chỉ là hôn thư thôi mà, cuống cái gì chứ? Mặc Hành không có nhà thì sao, chẳng phải vẫn còn có bổn thần đây à? Không cần tới lễ quan, bổn thần sẽ tự mình đi đón sứ giả.”

Thành Bích sửng sốt, ngay sau đó thì hết sức vui mừng, đế quân của bọn họ cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chặng đường này thật không dễ dàng chút nào, nàng liền vội vàng nói: “Nếu đế quân có thể thân chinh đi thì không còn gì tốt hơn.”

Trầm Chu phẩy tay, “Bổn thần thay y phục khác rồi sẽ tự mình đi đón vị khách quý lặn lội đường xa mà tới này.”

Thành Bích càng cảm động hơn, đế quân nhà nàng nghe lời như vậy đúng là chuyện vô tiền khoáng hậu suốt chín ngàn năm qua. Thượng thần Mặc Hành nói không sai, thân là trữ quân của Không Động, đế quân dĩ nhiên sẽ có tính tự giác cần thiết của một quân chủ. Nàng vừa giơ tay lau khóe mắt ẩm ướt vừa theo sau Trầm Chu đi về tẩm điện.

Bạch Trạch cũng xoay người chạy theo, phóng lên vai Trầm Chu, rỉ nhỏ bên tai nàng: “Thật sự quyết định nhận thư cầu hôn à?”

Trầm Chu mân mê ống tay áo, ánh mắt lộ vẻ thâm trầm, “Còn phải xem gã sứ giả này có bản lĩnh đưa được hôn thư vào tay ta không đã.”

Khi Trầm Chu thay xong y phục đi ra, Thành Bích đứng chờ bên ngoài sửng sốt nhìn nàng.

Thiếu nữ đã đổi váy trắng rộng rãi thành phục trang gọn gàng, mái tóc dài đen nhánh được cột cao bằng một dải lụa đỏ, tay cầm một thanh đao lưỡi dài thượt không biết từ đâu ra, chuôi đao có điểm xuyến một chuỗi ngọc đỏ thẫm, lưỡi đao sáng loáng.

Thành Bích nghĩ bụng, phục trang kiểu này đúng là làm nổi bật tư thế oai hùng, vóc dáng thon thả và khí chất xuất chúng của chủ tử nhà mình. Chỉ là ăn mặc như vậy trong trường hợp này… sao nàng cứ thấy có gì đó không đúng.

Hơn nữa, chủ tử còn cố ý che đi thần ấn trên trán, nhìn sao cũng giống hệt như lúc chuẩn bị đi làm chuyện xấu.

Tiểu nữ quan vẫn còn ôm chút hy vọng hỏi dò: “Đế quân… ngài… ngài định làm gì vậy…”

Chủ tử nhà Thành Bích nghe nói thì hơi nhướng mày, cong môi nói: “Tất nhiên là đi xem đến cùng là kẻ lớn gan nào dám đến Không Động của ta đưa hôn thư.” Dứt lời nàng liền biến thành một luồng sáng bạc bay vút đi, Bạch Trạch cuống quýt kêu lên: “Chờ một chút, ta cũng muốn đi!” Nói xong nó cũng biến thành một luồng sáng trắng đuổi theo.

Hồi lâu sau, nàng nữ quan vẫn còn ngây người đứng tại chỗ mới hối hận giơ tay lên đỡ trán, “Đúng là vẫn không nên gửi gắm hy vọng lên người đế quân mà…” Rồi lại nghẹn ngào lau nước mắt, “May mà mình biết phòng ngừa, đã phái người đi mời lễ quan trước rồi.”

Trên biển Thái Hư, đoàn sứ giả từ Tiên giới đã đến gần nửa canh giờ mà vẫn chỉ thấy mặt biển mênh mông trải dài, không có bất kỳ bóng dáng của cư dân Không Động nào, đi thêm mười dặm thì tầm mắt mới có thêm chút màu sắc khác.

Hoa long lâu nở rộ như dệt gấm trên mặt biển xanh thăm thẳm, hương hoa nồng nàn lấn át mùi biển tanh tanh.

Vị thần quân có vẻ ngoài trẻ tuổi cưỡi trên khóm mây gập chiết phiến trong tay lại, không nhịn được cảm thán: “Thì ra đây chính là hoa long lâu trong truyền thuyết, thảo nào người từng thấy qua đều nói đây là thắng cảnh hiếm có trên đời, hôm nay mới được chiêm ngưỡng, quả nhiên bất phàm.”

Thượng thần bên cạnh thần quân nọ không trả lời, vẻ mặt lãnh đạm, không rõ là đang nghĩ gì.

Hai người đi thêm được vài dặm thì thần quân vừa lên tiếng cuối cùng cũng không kiềm được, lên tiếng thắc mắc, “Có một vấn đề ta nghĩ mãi vẫn không thông.”

Đối phương hờ hững bảo: “Nói đi.”

Thần quân nọ nói: “Cũng biết thượng thần vốn thích náo nhiệt, nhưng phàm là chuyện liên quan đến Thiên tộc, thượng thần chưa bao giờ đếm xỉa. Tại sao hôm nay thượng thần lại trái nguyên tắc của mình, nguyện ý cùng ta làm chân chạy vặt cho Thiên tộc thế? Mong thượng thần có thể giải thích.”

Vị thượng thần bên cạnh hắn chỉ cười nhạt, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn tản bộ sau khi ăn no nên mới cùng ngươi đi một chuyến thôi.”

Vừa rồi hắn ngồi đánh cờ với thần quân này, đúng lúc Thiên quân cho người tới truyền chỉ, nghe nói có liên quan tới Không Động, hắn nhất thời hứng khởi nên mới đi theo.

Thần quân trưng vẻ mặt không tin tưởng, gõ gõ chiết phiến vào lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Nhất định là có nội tình gì đó, nếu cả ta mà thượng thần cũng gạt thì thật sự hết sức đáng ngờ.”

Đối phương chợt đổi đề tài, “Tạm thời không đề cập tới chuyện bổn quân có nội tình hay không, nói tới ngươi đi, loại chuyện đi làm mai này mà ngươi cũng nhận?”

Thần quân nọ nhún vai, “Thượng thần không biết sao? Bình thường còn lâu ta mới thèm quản mấy chuyện nhảm này, phải đi chuyến này cũng là vì thua Thiên quân một ván cờ mà thôi.”

Lúc phải chọn người mang thư đi cầu hôn, Thiên quân quả thực vô cùng đau đầu.

Nguyên nhân là người mang thư đi cầu hôn này sẽ có thân phận tương đương với bà mai. Nếu đã là bà mai cho điện hạ Thiên tộc và đế quân Không Động, dĩ nhiên phải chọn người có địa vị và phẩm cấp tương xứng mới phải đạo. Sau khi hôn ước được định ra, Tiên giới trì hoãn hai trăm năm mới gửi thư cầu hôn đến chỗ nhà gái, lý do đầu tiên là vì Thiên quân kiêu ngạo cố ý làm cao, lý do thứ hai cũng vì mãi vẫn không tìm ra người phù hợp làm nhiệm vụ này.

Bây giờ vị đế quân chưởng quản Đông Cực là Thanh Huyền quân bị Thiên quân lừa vào tròng đứng trên mây nhìn vạt hoa long lâu nở trải dài trên mặt biển, bất đắc dĩ tự an ủi: “Thôi kệ, cứ coi như ta đi chuyến này chủ yếu tới Không Động du lịch ngoạn cảnh, nhân tiện nhìn mặt thượng thần Mặc Hành trong truyền thuyết luôn, mang hôn thư chỉ là thuận đường.”

Hắn chợt nhìn sang người bên cạnh, trên mặt biển lộng gió, nam tử vận trường bào bằng gấm, phong thái tao nhã chói mắt, ngay cả hắn là nam nhân cũng không thể dời mắt. Hắn bình thường cũng khá tự tin với tướng mạo của bản thân, nhưng mỗi lần đi cùng với người này đều không nhịn được phải cảm thán đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Nếu ngày nào đó trúng tiếng sét ái tình với cô nương nhà ai thì nhất định phải tìm cách tránh để cô nương kia gặp vị đại thần này. Nếu không, rủi cô nương kia là người coi trọng bề ngoài thì hắn khẳng định chỉ còn nước âm thầm rơi lệ mà thôi.

*Người đẹp vẫn có người đẹp hơn

Có điều khi nhìn đến sườn mặt sắc lạnh của đối phương, hắn lại cảm thấy hình như mình đã lo lắng chuyện không cần thiết rồi. Vị đại thần này mà để ý cô nương nào đó thì chắc nước của tứ hải sẽ chảy ngược dòng mất.

Thanh Huyền thở dài, “Chẳng biết Không Động có nhiều mỹ nhân không nữa…”

Hắn vừa nói xong thì chợt nhìn thấy mặt biển phía trước chợt trồi lên một cánh cửa cao tận mây, hoành tráng hơn cả thiên môn phía nam ở Tiên giới. Nhìn từ xa đã cảm nhận được áp lực khổng lồ, đám tiên quân theo sau không khỏi nảy sinh cảm giác kính sợ.

Cánh cửa có khắc hình rồng hai bên đóng im ỉm, không lễ quan cũng không binh tốt đón chào, Thanh Huyền quân không nhịn được mở chiết phiến phe phẩy, trầm ngâm: Không Động có ý gì đây?

Một lễ quan phía sau tiến lên một bước, hướng về phía cánh cửa lên tiếng: “Thanh Huyền quân ở Đông Cực thay mặt Nhị điện hạ Thiên tộc mang thư đến cầu hôn, cảm phiền thông truyền đến thượng thần Mặc Hành và mở cửa cho chúng ta.”
Bình Luận (0)
Comment