Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 61

Phượng Chỉ nói với Trầm Chu: “Nha đầu, nghe bổn quân giải thích có được không?”

Trầm Chu lập tức đâm thương đến, “Ít nói nhảm đi.”

Một thương này của Trầm Chu bị hắn dễ dàng tránh được, sát khí trên người nàng càng thêm ngùn ngụt, chiêu thức so với lúc đối mặt với Dạ Lai hung ác hơn gấp bội.

Thiếu nữ từng bước ép sát mục tiêu, chẳng ngờ đối thủ từ lúc bắt đầu vẫn thối lui lại đột nhiên chuyển mình, nhoáng cái đã xuất hiện sau lưng nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì trường thương trong tay đã bị đánh rơi, đối phương túm gọn hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng rồi áp sát, nói rõ ràng từng chữ một bên tai nàng: “A Chu, ngoan ngoãn nghe bổn quân nói thì bổn quân sẽ thả cô ra.”

Trầm Chu cắn môi, “Xem chiêu!” Nàng rút một tay ra khỏi sự kiềm cặp của đối thủ, đập thẳng về phía mũi hắn.

Phượng Chỉ nhanh chóng đổi phương thức khống chế nàng, cười nói: “Hung dữ như vậy sau này ai dám lấy chứ.”

Trầm Chu cự lại: “Không cần thượng thần quan tâm tới hôn nhân đại sự của ta! Mau buông ta ra!”

Phượng Chỉ lại nói: “Thả cô ra cũng được, nhưng phải bỏ qua cho bổn quân chuyện tối hôm qua.”

Trầm Chu hỏi lại: “Bỏ qua cho ngươi?”

Phượng Chỉ chợt thấy tay hơi nóng lên, vừa hơi thả lỏng tay thì Trầm Chu đã vùng người thoát ra, hét lên: “Nằm mơ đi.”

Không ngờ nha đầu này lại dám dùng đến lực bổn nguyên quý giá để đối phó hắn.

Phượng Chỉ chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì chưởng phong hung ác của Trầm Chu đã đánh tới, hắn lách người tránh đi rồi bảo: “Nha đầu, chớ làm loạn nữa.”

Dùng thần lực tùy tiện như thế, nha đầu này có biết sợ không vậy?

Ánh mắt của Phượng Chỉ bất giác trở nên nghiêm túc.

Trầm Chu toàn lựa chỗ hiểm để tấn công, nếu hắn thật tình đánh trả e sẽ làm nàng bị thương, nhưng hắn vẫn trốn tránh thì nàng sẽ hao tổn thần lực nhiều hơn.

“Nha đầu, thống hận bổn quân đến vậy à?” Thần sắc hắn thoáng tối đi, “Mau thu hồi thần lực, bổn quân nhận thua là được.”

Trầm Chu bị lửa giận che mắt thì làm gì còn chịu lắng nghe. Tất cả những uất ức và phẫn nộ dồn nén từ trước đến nay như chợt bùng phát, bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý muốn, đó chính là đánh một trận đến cùng với đối phương cho bõ tức.

Đối phương là thần thượng cổ, thần lực mênh mông không giới hạn, cho dù nàng dùng toàn lực cũng không có khả năng đánh thắng. Thua dưới tay người này cũng chẳng có gì là không cam tâm, việc gì nàng phải sợ bị thua chứ.

Nhưng trong nháy mắt sau, thần lực trong người Trầm Chu lại bị một nguồn lực mạnh mẽ áp chế, khiến thân thể nàng bị áp lực đánh văng ra ngoài. Song khi nàng sắp ngã khỏi lôi đài, đối phương chợt tiến lên một bước, nắm lấy eo kéo nàng lại.

Trong một thoáng, bốn phía quanh nàng đều là mùi hương và thần lực của đối phương, bá đạo, mênh mông, khiến nàng không thể vận sức.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hắn dịu dàng gọi tên nàng: “A Chu.”

Trầm Chu đột ngột đẩy hắn ra, ổn định tư thế đứng rồi mới nói: “Thượng thần thắng rồi, Trầm Chu không còn lời gì để nói.” Dứt lời nàng tuột dây buột tóc ra, khiến mái tóc dài nhất thời bị gió thổi tung, ánh mắt rơi vào trên ngọc quyết đeo bên hông hắn, “Vật của Trầm Chu ở trên người thượng thần cũng không có công dụng gì, mong thượng thần có thể để nó trở về với chủ cũ.”

Tất cả người dưới lôi đài đều không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy đế quân nhà mình hiện giờ lạnh lùng và quyết liệt hơn bình thường rất nhiều.

Phượng Chỉ lại nói: “Bổn quân vốn muốn…”

Nhưng hắn còn chưa nói xong thì bên ngoài chợt truyền đến một tiếng hô kéo dài: “Cấp báo…”

Nhìn theo tiếng hô thì thấy là một thần tướng liên lạc thần sắc hoảng hốt đang hối hả chen lên phía trước, “Đế quân, Yêu hoàng Lưu Quang đột nhiên công phá chín cửa sinh tử, hiện giờ đã giết thẳng đến cung Hoa Dương!”

Trầm Chu biến sắc, “Ngươi nói gì?”

Nàng vừa rời khỏi cung Hoa Dương chưa đến hai canh giờ thôi mà, từ đâu lại đột nhiên lòi ra một tên Lưu Quang tiếp chân Phượng Chỉ, thành công qua được cửa sinh tử của Không Động vậy.

Yêu hoàng Lưu Quang, nàng không xa lạ gì cái tên này. Tương truyền gã là một kẻ hiếu chiến, hành vi quái đản, là mối phiền não hàng đầu của lục giới. Nhưng Không Động và Yêu giới trước giờ nước sông không đụng nước giếng, Lưu Quang đến đây để làm gì?

Như đọc được suy nghĩ của nàng, Dạ Lai lên tiếng hỏi thần tướng nọ: “Yêu hoàng đến đây để làm gì?”

“Thuộc hạ không rõ, chỉ biết hắn không nói đúng sai liền xông thẳng vào cung Hoa Dương, các huynh đệ liều chết trấn thủ cửa cung nhưng yêu khí trong tay hắn quả thực quá lợi hại, e bây giờ hắn đã vào được nội cung rồi.”

Dạ Lai trầm giọng nói: “Có lý nào lại như vậy, chẳng lẽ Yêu giới muốn thôn tính Không Động?”

Viên thần tướng nọ báo lại: “Bẩm tướng quân, Lưu Quang đến một mình, không có yêu quân nào đi theo.”

Dạ Lai sững người, một mình tiến vào Không Động, Lưu Quang cho rằng tướng sĩ Không Động là bù nhìn sao? Hay hắn tự phụ đến mức cho rằng một mình vẫn có thể toàn vẹn trở ra…?

Nhưng Trầm Chu thì không rảnh so đo những chuyện này, nàng nhanh chóng phất tay triệu mây, “Đuổi hắn ra ngoài rồi hãy nói sau.”

Yêu hoàng vượt qua được chín cửa sinh tử thì dĩ nhiên thừa khả năng đối phó với các thần tướng trấn thủ cửa cung, chỉ nhìn dáng vẻ tơi tả của tiểu binh đến truyền tin này cũng biết bọn họ không thể ngăn được hắn. Nhớ đến Mặc Hành một mình ở trong cung Hoa Dương, trong bụng Trầm Chu không khỏi chùng xuống.

Tay nàng chợt bị ai đó kéo lại, “Bổn quân đi cùng cô.”

Trấm Chu hất tay hắn ra, “Ý tốt của thượng thần Trầm Chu sẽ để trong lòng…”

Nhưng Phượng Chỉ vẫn giữ chặt tay nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Bổn quân nói, bổn quân sẽ đi cùng cô.”

Yêu hoàng đến với thiện ý hay ác ý còn chưa biết, nếu hắn không đi cùng, dựa vào tính tình nóng nảy của nha đầu này…

Nghĩ đến đây, tim hắn đột nhiên đập mạnh một nhịp, tuy đã đáp ứng với Mặc Hành sẽ trông nom nàng, nhưng nơi này dù sao cũng là lãnh địa của Không Động, cung Hoa Dương còn có Mặc Hành trấn giữ, hắn việc gì phải lo lắng nữa chứ?

Trầm Chu im lặng một hồi, cuối cùng đành nhượng bộ, “Vậy thì nhanh lên, chớ trì hoãn nữa.”

Dứt lời, nàng vùng khỏi tay hắn ra rồi nhảy lên mây, những thần tướng khác cũng lập tức theo sau cùng bay về phía cung Hoa Dương. Phượng Chỉ lộ vẻ mặt phức tạp, nở một nụ cười khổ rồi cũng ngự gió đuổi theo.

Trầm Chu vừa đằng vân vừa hỏi thần tướng truyền tin khi nãy: “Tên Lưu Quang kia có nói mục đích hắn đến đây không? Đừng nói là rảnh rỗi không có chuyện gì làm đấy nhé.”

Viên thần tướng tức giận nói: “Bẩm đế quân, Yêu hoàng vốn gàn bướng khó chiều, hành sự đều theo tâm tình của bản thân, lần này không biết hắn đã uống nhầm thuốc gì rồi.”

Trầm Chu lâm vào trầm tư, Không Động và Yêu giới cũng chẳng có hận thù cũ gì, Lưu Quang rốt cuộc muốn gì vậy?

Đoàn người bay một lát đã đến được cung Hoa Dương, còn chưa đến gần thì đã ngửi được mùi máu tanh nồng. Sắc mặt trở nên ngưng trọng, Trầm Chu nhanh chóng bước đến gần một thần tướng đang nằm trong vũng máu, không để ý vạt áo bị máu vấy bẩn liền quỳ xuống cạnh hắn.

Những thần tướng khác cũng hối hả đi xem xét đồng bạn nằm la liệt trước cửa cung.

“Đế… đế quân…” Thần tướng nọ vẫn còn chút ý thức, yếu ớt mở miệng gọi, Trầm Chu lập tức đưa tay muốn đỡ hắn dậy thì bị hắn từ chối, “Đế quân, khụ khụ, chớ để áo bào của đế quân bị bẩn…”

Nhưng Trầm Chu vẫn đỡ hắn dậy, trực tiếp nói luôn: “Không sao. Mau nói cho bổn thần biết đã xảy ra chuyện gì.”

Viên thần tướng thở dốc một lúc rồi thều thào nói: “Tiểu thần vô năng, không thể ngăn cản Yêu hoàng… hắn… đã vào nội cung rồi.”

Trầm Chu trấn an hắn: “Bổn thần đã biết. Ngươi cứ yên tâm, bổn thần sẽ thay ngươi tính sổ với Lưu Quang.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng đỡ viên thần tướng nằm xuống rồi chậm rãi đứng dậy nhìn khung cảnh hỗn độn xung quanh, ánh mắt dần tối đi, “Lưu Quang, ngươi cho rằng Không Động của ta là chỗ không người sao…”

Không Động tuy có hơn mười vạn thần tướng nhưng hơn quá nửa đều đang đóng quân ở biên cảnh, nhất là khu vực giáp ranh với Ma tộc.

Biển Thái Hư tách rời với lục giới nên thật sự là khối thịt béo đối với Ma tộc sinh sống trong điều kiện khắc nghiệt. Tuy Ma tộc chưa từng tiến hành trận xâm lăng quy mô lớn nào nhưng lại thường xuyên cho ma binh đến biên giới thăm dò tình hình ở Không Động. Ma quân lại là một tên cáo già, mỗi lần Trầm Chu tỏ vẻ kháng nghị, hắn sẽ nói bọn người xâm lấn biên giới của Không Động đều là phản loạn của Ma giới rồi phủi sạch trách nhiệm.

Mấy năm gần đây, Ma tộc càng lúc càng càn rỡ, ma binh dồn về phía biên cảnh ngày một nhiều.

Số thần tướng trong hoàng thành Không Động bây giờ e chỉ khoảng vài ngàn, trong số đó cũng không một ai có thể quanh minh chính đại vượt qua chín cửa sinh tử để vào cung Hoa Dương.

Gần đây thật không hiểu thế nào, đầu tiên là Phượng Chỉ, sau lại thêm một tên Lưu Quang.

Trầm Chu liếc nhìn Phượng Chỉ đang đứng cạnh mình, vị tôn thần này đúng là khắc tinh của nàng.

Phượng Chỉ thấy Trầm Chu nhìn thì cũng thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng. Trầm Chu khẽ *hừ* một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Phượng Chỉ bất đắc dĩ cuối xuống mân mê tay áo, xem ra lần này hắn đã thật sự chọc giận nha đầu rồi.

Trầm Chu để Bạch Trạch am hiểu y thuật và một nhóm thần tướng ở lại chăm sóc người bị thương, còn mình thì vội vã chạy đến nội cung. Dạ Lai theo ở cạnh nàng, hỏi: “Đế quân đang lo lắng cho thượng thần Mặc Hành sao?”

Thiếu nữ cười lạnh, “Lo lắng? Chỉ một gã Lưu Quang còn lâu mới uy hiếp được Mặc Hành. Bổn thần… chỉ nóng lòng muốn tới nhìn xem hắn bị xử trí thế nào thôi.”

Dạ Lai nhìn sườn mặt của nàng, im lặng không nói nữa.

Đối với thiếu nữ bên cạnh hắn, hai chữ Mặc Hành đại biểu cho quyền uy của Không Động. Sở dĩ nàng có thể kiêu ngạo mà sống đến ngày hôm nay, đều là vì có sự tồn tại của Mặc Hành. Lo lắng chính là sự sỉ nhục đối với Mặc Hành, cũng là sự sỉ nhục đối với dòng máu trong người nàng.

Làm gì có chuyện Long tộc thượng cổ sợ hãi thứ gì?

Dọc đường đến nội cung nằm ngổn ngang thần tướng bị đánh bại, sắc mặt Trầm Chu càng lúc càng khó coi, gã Lưu Quang này muốn tắm máu cung Hoa Dương à?

Vừa đến trước điện Vân Sơ, một tiểu nữ quan nhào vào lòng Trầm Chu, “Đế quân, ngài trở lại rồi! Nam nhân vừa mới đến thật hung dữ, suýt… suýt nữa nô tỳ đã không còn được gặp lại đế quân rồi… Hu hu hu…”

Trầm Chu vỗ về tiểu nữ quan, “Thành Bích, bổn thần đến rồi, từ từ kể lại cho bổn thần nghe.”

Vẫn nép trong ngực Trầm Chu, Thành Bích bắt đầu nức nở kể lể.

Lượt bỏ bớt những phần dài dòng, tóm ý chính là: nàng đang đi trên đường thì đột nhiện có một nam nhân tướng mạo dữ dằn xuất hiện hỏi đường, nàng thấy nam nhân lạ mặt này người đầy tà khí thì không chịu trả lời, kết quả hắn thẹn quá hóa giận, suýt nữa đã giết chết nàng. Nhưng có lẽ là do đang gấp gáp, hắn ném nàng sang một bên, xoay người cắp lấy một cung nga khác chạy đi.

Trầm Chu hỏi: “Mấy chuyện này bổn thần biết rồi, Yêu hoàng hiện giờ đang ở đâu?”

Thành Bích ngẩng mặt lên khỏi ngực Trầm Chu, vẫn thút thít, ngơ ngác hỏi lại: “Đế quân, Yêu hoàng nào cơ?” Người cô nàng chợt run lên, “Chẳng lẽ nam nhân hung dữ kia chính là…”

Trầm Chu nói vội: “Đúng, chính hắn đấy. Hiện giờ hắn đang ở đâu?”

Thành Bích run rẩy chỉ tay về một hướng, “Hắn… đi về phía điện Quan Tinh rồi.”

Đó chính là nơi Mặc Hành thường bế quan.

Trầm Chu đẩy Thành Bích vào lòng Dạ Lai, nói một câu gọn lỏn ‘Trông chừng nàng’, sau đó nhấc chân chạy về phía điện Quan Tinh.

Dạ Lai trấn an Thành Bích: “Tự mình trông chừng bản thân nhé.” Rồi cũng đuổi theo như một cơn gió.

Phượng Chỉ đi ngang qua người Thành Bích được hai bước thì chợt lui lại, hỏi cô nàng: “Có nhớ Lưu Quang còn nói gì khác nữa không?”

Thành Bích như lọt vào trong màn sương mù, “Đâu có nói gì đặc biệt nhỉ…” Rồi cô nàng sực nhớ ra, “Đúng rồi, hắn có nói một câu khiến nô tỳ cảm thấy hết sức cổ quái…”

“Câu gì?”
Bình Luận (0)
Comment